Hành Trình Tuyệt Mệnh

Chương 14




Tiếng kêu hoảng sợ này phát ra từ một người phụ nữ, tôi cùng Quan Hạo tạm thời gác lại vấn đề giữa chúng tôi, đồng thời lao nhanh ra khỏi lều.

Âm thanh phát ra từ bụi cây, tôi, Quan Hạo, người đàn ông của đôi tình nhân cùng người thanh niên gầy gò cùng nhau chui vào trong đó. Trên mảnh đất trống xung quanh bụi rậm, tôi thấy Diêu Thiến Văn đang chạy về phía chúng tôi, cùng cô bạn gái của cặp đôi kia.

Nhìn có vẻ các cô nàng kết giao với nhau rất thuận lợi.

Tôi lấy hai tay đỡ Diêu Thiến Văn gần như đang ngồi sụp xuống trước mặt tôi, hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra?"

"Ở đó ... đằng kia! Có một người chết ở đằng kia!" Diêu Thiến Văn ngước nhìn tôi, ánh mắt đầy hoảng sợ, nói đứt quãng: "Chính là ở cái cây đằng kia, ... trong bụi cây, tất cả ... đều là máu ... "

“Lại có người chết?” Tôi cau mày.

Người đàn ông bên cạnh đang an ủi bạn gái nghe tôi nói, nghi ngờ hỏi: "Anh nói 'lại' là có ý gì?" Nói xong, anh ta nắm lấy vai bạn gái: "Rốt cuộc có chuyện gì thế? Các em nhìn thấy gì, người đã chết sao?"

Quản Hạo nhanh chóng cau mày lại.

Bây giờ xem ra dù anh ta không nói, cũng không thể gạt nổi nữa rồi.

Nhưng bây giờ tôi tò mò, lại xuất hiện thi thể, vậy có thể là ai? Hai xác chết trước đó cách vị trí này khá xa, không loại trừ khả năng đã được chuyển đi, nhưng ai sẽ là người dời đi? Con quái vật bí ẩn núp trong bụi cây sao?

Tôi nghĩ chúng sẽ làm điều vô vị như vậy.

"Đi qua nhìn một chút ..." Lúc này Quan Hạo mới đưa ra quyết định.

Tôi đi theo anh ta, còn có người đàn ông của cặp tình nhân, còn anh chàng gầy gò thì phụ trách ở lại chăm sóc cho hai cô gái.

Mùi máu tanh đúng là có, càng đi sâu vào rừng, nó càng nồng đậm hơn. Ngoại trừ mùi máu tanh, tôi lại ngửi thấy mùi kì lạ đó, gần đến chỗ xác chết, chính là mùi của thứ chất nhầy ở dưới chân Trình Hải Đông.

Tuy nhiên, dường như chỉ có hai mùi hương này.

Mà lúc này, tia sáng của đèn pin đã chiếu vào bụi cách đó không xa, trên mặt đất bày ra một mô hình người! Chính là "xác chết" trong miệng Diêu Thiến Văn!

“Ở phía trước.” Quan Hạo đang định tiếp tục bước đi.

Tôi túm lấy anh ta, nói: "Chờ đã, anh không nghĩ thiếu đi một mùi hương khác sao?"

"Mùi gì chứ?"

"Mùi thối rữa."

Mùi hôi thối của những xác chết đã phân hủy lâu ngày.

Con khỉ vừa mới bị giết chết trên cơ thể bốc ra mùi hôi thối nồng nặc, mặc dù không biết nguyên nhân tại sao, nhưng chắc hẳn nó có liên quan đến con quái vật bí ẩn trong ngọn núi này. Lý do phát ra mùi có phải do cách ăn uống của chúng không? Hay là bọn chúng nuốt toàn bộ con mồi sau đó ngay lập tức bài tiết ra ngoài?

Vì chưa được tận mắt chứng kiến được nên trí tưởng tượng của tôi về bọn chúng là vô tận.



Về phần "cái xác" trước mặt, nó đã bớt mùi hơn.

Tại sao lại ít bớt mùi đi chứ?

Có điều gì đó không bình thường, chắc chắn có chỗ nào đó không đúng. Chúng tôi không tùy tiện đến gần. Đầu tiên, chúng tôi quan sát thật kỹ xung quanh, chắn chắn khi không có chút tiếng động gió thổi hay cỏ lay nào, mới tiến một chút về phía trước. Cuối cùng, thậm chí ngay cả tôi cũng cảm thấy mình đã quá mức khẩn trương rồi.

Mà thực tế là, ở kia không phải là một cái xác chết.

Đó là da người.

Một miếng da người thấm đẫm những chất nhầy kỳ lạ!

“Ôi!” Người đàn ông che miệng lại, nhưng vẫn không thể nhịn được mà nôn mửa, dịch nôn từ dạ dày tràn ra lòng bàn tay khiến anh ta ho khan liên tục, trong miệng nói ngắt quãng: “Cái này… đây là thứ quái quỷ gì vậy! Đây rốt cuộc là ... rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"

Tôi quan sát bốn phía, nhận thấy thứ duy nhất trông khác biệt tại nơi này cũng chỉ có "cái xác" đã biến trở thành da người.

Mối nguy hiểm trong tưởng tượng cũng không xuất hiện.

Nhưng đây là da của ai?

Và tại sao nó lại được ngâm trong chất nhờn đặc biệt của con quái vật vô danh đó?

Tôi ngồi xổm xuống, đang muốn quan sát kỹ lớp da này, nhưng Quan Hạo đã nắm lấy vai tôi!

Tôi nhìn lên, hỏi: "Sao vậy?"

"Đừng đụng vào thứ này, cẩn thận..."

Tôi nhìn anh ta trong hai giây, đáp lại: "Cảm ơn."

Đây là một tấm da người "nằm sấp" trên mặt đất. Mặt, ngực và bụng đều ở phía dưới, tôi muốn lật nó lại, nhưng phát hiện không có dụng cụ thích hợp bên người. Nên chỉ đành quan sát sơ qua bề mặt bên ngoài, nhưng rất nhanh sau đó, tôi đã có một suy nghĩ đáng sợ lóe ra.

Mặt sau của lớp da này không có nhiều chất nhầy hay vết máu như vậy, chất nhầy chủ yếu tập trung ở phần bụng, hơn nữa trên bụi cỏ cũng có, lan về một hướng.

Thẳng cho đến khi nó biến mất.

Đây là……

Tôi ngay lập tức đứng dậy, quay đầu nhìn về hướng nơi chất nhầy lan tới, chính là trại của chúng tôi!

"Có thứ gì đó ... từ dưới cơ thể của nó, mang theo chất nhờn này di chuyển theo hướng kia? Không, không phải từ dưới cơ thể, mà là ... lột da, một thứ dính đầy chất nhờn, chui ra từ tấm da này! Bò về hướng lều của chúng ta!"

Ngay giờ phút này tôi đã nhận ra.

Những con quái vật đang chơi trò trốn tìm với chúng tôi trong bụi cây kia, có khả năng là mang hình dáng con người!



"Không thể tản ra được, chúng ta trở về càng sớm càng tốt! Nhanh lên, sau đó lập tức rút lui!" Tôi đưa ra quyết định.

Người đàn ông kia mặt đầy mờ mịt, không biết tôi đang nói cái gì. Nhưng Quan Hạo dường như hiểu ý tôi, ánh mắt anh ta có rất nhiều do dự, nhưng cuối cùng, anh ta vẫn đồng ý với quyết định của tôi.

Sau khi trở về lều trại, chúng tôi chuẩn bị sơ tán, Quan Hạo ở một bên giải thích những gì đã xảy ra trước đó.

Ngoại trừ người đàn ông gầy gò ra, những người khác đều đã nhìn thấy xác chết hoặc da người, nên không cần phải giải thích nhiều về những thứ đáng sợ có thể tồn tại trong khu rừng này. Vì vậy, quyết định rút lui diễn ra rất suôn sẻ.

Tiếp theo, chúng tôi di tản theo con đường trước đó đã lên núi, điều phiền toái duy nhất là Trình Hải Đông lúc này vẫn đang còn hôn mê. Tôi cõng cậu ấy trên lưng, di chuyển rất chậm. Mà Quan Hạo cũng ở trong hoàn cảnh như tôi, không biết có phải do ban đêm rất lạnh hay không mà sắc mặt của Nguyễn Na Na có vẻ còn xấu hơn cả ban ngày. Bây giờ cô ta hoàn toàn không thể tự đi lại được nữa, cần Quan Hạo phải cõng đi.

Quan Hạo khoác một chiếc áo thật dày cho cô ta rồi cùng tôi sóng vai đi cuối đoàn.

Vào một khoảnh khắc nào đó, tôi thấy Nguyễn Na Na trên lưng Quan Hạo đang nhìn tôi, hơn nữa, hình như cô ta đã quan sát rất lâu rồi.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.

“Rất cực khổ đúng không?” Đây là lời đầu tiên mà Nguyễn Na Na nói với tôi.

Tôi đỡ Trình Hải Đông lên một cái, đáp: "Không còn cách nào, cũng không thể để cậu ấy lại được."

Nguyễn Na Na cười một tiếng, khẽ gật đầu, nụ cười có chút chua xót.

Đúng lúc này, nhóm người đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, hét lớn: "Chờ đã! Chờ một chút! Đừng đi nữa, không thể tiếp tục đi được nữa..."

Người hét lên là người đàn ông của cặp tình nhân.

Tôi đặt Trình Hải Đông xuống, tiến lên phía trước kiểm tra, hỏi: "Sao thế?"

"Anh xem, các anh nhìn xem, chúng ta đã tới đây rồi, chính là nơi chúng ta vừa mới dựng lều đấy! Quên rồi sao?"

Nơi này nhìn qua quả thật giống như đã từng đến, mà trên mặt đất, còn có những dấu vết do chiếc lều của chúng tôi để lại trước đó. Tôi thậm chí còn thấy những đồng xu rơi ra khỏi túi của Trình Hải Đông trước khi tôi cõng cậu ấy trên lưng. Nhưng lúc ấy, tôi ngại phiền phức nên không nhặt.

Tại sao lại như vậy?

Rõ ràng chỉ đi thẳng, thậm chí còn có xuống dốc nữa.

Trừ khi địa hình thay đổi, nếu không, tôi không nghĩ mình đi sai ...

“Không thể tiếp tục đi nữa, quá lạnh và mệt rồi.” Diêu Thiến Văn ngồi trên một tảng đá, khoát tay lia lịa.

Cô ta nói không sai, nếu cứ tiếp tục đi như vậy thì người đầu tiên mệt chết nhất định là tôi, Trình Hải Đông thực sự quá nặng. Mà lúc này, Diêu Thiến Văn, người vừa ngồi xuống, đột nhiên đứng dậy và sợ hãi kêu lên.

Tôi bước tới trước kiểm tra thì thấy cô gái đang đưa hai tay ra trước mặt mình, dưới ánh đèn, trên bàn tay cô ấy dính đầy chất nhầy trong suốt.

Cùng lúc đó, bốn phía trong các bụi cây sâu thăm thẳm đồng thời vang lên những tiếng ngáy "grừ grừ” ...