Hành Trình Tự Vả Của Chồng Tôi

Chương 9




18.

Những người đàn ông đó cảm thấy có lỗi với bản thân sau khi bị tôi mắng.

Họ ngay lập tức tụ tập xung quanh tôi.

Giang Thần ở phía sau bảo vệ tôi.

“Chàng trai trẻ, anh là giáo viên mẫu giáo, đừng nhúng tay vào.”

"Đúng vậy, tránh ra! Mày nghĩ mày là ai?"

Giang Thần không hề động đậy, thậm chí còn nắm lấy tay tôi.

"Tôi là chồng cô ấy."

"Vợ tôi đang mang thai. Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy, tôi sẽ gọi cảnh sát."

Những người đàn ông nhìn nhau.

"Lâm Thanh, mày còn thiếu 50.000 tệ với tao, nếu bây giờ mày trả liền tao liền sẽ không tính tiền lãi với mày."

Tôi đứng cạnh anh, má đỏ bừng, chân cắm sâu xuống đất.



Giang Thần ở bên cạnh tôi.

Bốn năm trước đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi không biết phải nói chuyện thế nào với Giang Thần.

Bây giờ tôi sắp trả hết tiền, Giang Thần vẫn đã biết.

“Còn 50.000 tệ trong vòng ba ngày tôi sẽ đưa cho bác, được không?”

Tôi khịt mũi, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi.

Chú Trần và những người khác bắt đầu chế nhạo tôi.

Nhưng ông ta còn chưa kịp nói cái gì, Giang Thần liền lấy điện thoại di động ra.

"50.000 tệ? Tôi sẽ trả cho ông."

Tôi nắm lấy cánh tay Giang Thần, định ngăn anh ấy lại, nhưng Giang Thần đã giữ tôi lại.

Alipay đã nhận được 50.000 tệ.

Tôi cố chịu đựng sự chua chát trong lòng, trầm giọng nói.

"Được rồi, dọn dẹp sạch sẽ rồi phắn đi."

Nhưng không ai trong số họ di chuyển.

19.

Chú Trần và những người khác nhìn nhau với ý đồ xấu.

"Lâm Thanh, chồng cô khá giàu có đó."

“Trong trường hợp này,mày phải trả cả tiền lãi nữa.”



“80.000 tệ, tiền mặt hay quét mã QR?”

Sắc mặt Giang Thần dần trở nên lạnh lùng.

"Lãi suất bao lâu mới được 80.000 tệ? Ngân hàng lãi cũng không cao như vậy."

Tôi nắm chặt tay và nhìn chằm chằm vào những kẻ tham lam đó.

Tôi không biết từ khi nào họ bắt đầu coi vụ tai nạn là lý do để kiếm tiền từ tôi.

"Chú Trần, mỗi lần trả nợ tôi đều ghi chép lại."

“Nếu bác hành động liều lĩnh, chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”

Giang Thần không nói nhiều, nhưng đứng ở bên cạnh nhưng tôi lại có cảm giác an toàn.

Lần này chú Trần không những không sợ hãi mà còn bất cẩn run chân.

"Haha, gọi cảnh sát à?"

"Gọi cảnh sát có chuyện gì! Giết người để trả giá bằng mạng sống, lấy tiền trả nợ là chuyện đương nhiên! Mày đang trả nợ cho cha mày!"

Lại nói lại câu đó nữa.

Họ vi phạm nội quy và không thắt dây an toàn, sao cha tôi có thể giết người được?

Tôi tức giận đến mức toàn thân run rẩy, không còn quan tâm đến việc mất mặt nữa.

"Cha tôi không giết ai cả!"

"Là chú, chú không thắt dây an toàn! Chú còn khiến cha tôi nhảy lầu t.ự.t.ử.!"

"Là do các người tự làm tự chịu chứ, tôi đã bồi thường 600.000 tệ cho các người rồi!"

"Tôi nhớ ông đã rất suy sụp khi xảy ra tai nạn. Bây giờ sao rồi? Ông lại lấy cánh tay gãy của mình làm lý do để xin tiền à? Sao ông không đi ăn xin luôn đi?"

Chú Trần tức giận giơ tay dạy tôi một bài học.

Nhưng Giang Thần lại nắm lấy cổ tay của ông ta.

Mặc dù chú Trần cố kìm nén sự tức giận của mình nhưng ông ta vẫn không thể chạm vào một sợi tóc nào trên người tôi.

" Phắn."

"Nếu không tôi sẽ kiện ông tội tống tiền! Tôi quen biết rất nhiều luật sư. Ông có muốn thử không?"

Giang Thần hất tay chú Trần ra, khiến ông ta loạng choạng.

Chú Trần cảnh giác nhìn Giang Thần hai giây, cuối cùng cam chịu bỏ đi: "Được rồi, tụi tao sẽ đi ngay!"

Giang Thần quay lại nhẹ nhàng an ủi tôi: "Được rồi, không sao đâu."

Tôi ngước mắt lên và nhìn anh ấy.

Sau bốn năm, tôi đã sụp đổ vào thời điểm này, và tôi bật khóc.