Hàng trăm chiến sĩ cảnh sát cùng đoàn người của Mạc Thanh Phong đã đến Vân Sơn. Theo lệnh của Lý Khương, bọn họ nhanh chóng chia ra đi theo nhiều lối nhỏ lên núi. Mạc Thanh Phong đã không thể bình tĩnh thêm một giây nào nữa, bước chân dồn dập của anh đang di không không ngơi nghỉ.
Ý định của Đỗ Lỗi đã quá rõ ràng, ông ta muốn tự kết liễu mà lại muốn Y Hạ đi cùng. Dù chỉ là một phần một vạn, anh cũng không thể để cô gặp nguy hiểm.
Đỗ Lỗi đứng sát bên vách núi, chỉ cần lùi thêm một bước liền ngã xuống ngay lập tức. Ở bên dưới kia, sóng dâng cuồn cuộn, chỉ cần ngã xuống thì ngay lập tức sẽ bị sóng cuốn đi mất.
Y Hạ đứng cách đó không xa, gương mặt xinh đẹp đối diện với Đỗ Lỗi. Trong đôi mắt của cô gái nhỏ, Đỗ Lỗi nhìn thấy bóng dáng của Nhược Y Lam. Ngày hôm đó, cô gái đó cũng chống đối ông ta với đôi mắt quật cường như thế. Nếu như có một cơ hội để làm lại, ông ta sẽ không để bi kịch như ngày hôm nay xảy ra. Nhưng tiếc thay, trên đời này...Hối hận là từ rẻ mạc nhất. Đỗ Lỗi, dù cho ông có hối hận đến mấy thì cũng không thể thay đổi được mọi thứ đã diễn ra.
"Nhược Y Hạ! Tôi xin lỗi..."
Ngay lúc này, nhìn thấy bóng dáng kiên cường của cô, nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng đó, ông ta biết ông ta sai rồi. Thế nhưng mà biết rồi thì đã sao? Ngoài xin lỗi thì ông ta còn có thể làm được gì khác nữa chứ?"
"Đỗ Lỗi...Câu xin lỗi của ông có thể làm cho mẹ tôi sống lại được hay không?"
"..."
"Hãy là tôi giết con gái ông rồi cũng nói xin lỗi với ông có được không?"
Có được không?
Mạng người chỉ có một. Lời xin lỗi có thể trả mạng cho người đó hay không?
Nếu như lời xin lỗi có thể giải quyết được tất cả thì có lẽ... giết người không cần phải vào tù đâu nhỉ.
"Ông có từng nghĩ tới... Nếu đổi lại là con gái ông đứng ở vị trí của tôi thì sẽ như thế nào hay không?"
Có câu kim không đâm vào mình thì mình sẽ không biết người khác đau như thế nào. Vì ông ta không phải là cô nên sẽ không thể biết cô đau như thế nào. Con người chính là loại ích kỷ nhất. Chỉ cần là việc liên quan đến lợi ích của cá nhân họ thì họ sẽ không ngần ngại mà hy sinh người khác. Không cần biết người đó đau như thế nào, không cần biết gia đình và người thân của họ sẽ tuyệt vọng ra sao.
Cơ mà.
Sống ở đời có vay có trả.
Luật nhân quả không bỏ sót một ai.
Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều là do ông ta tự chuốc lấy, không thể trách ai. Chỉ là liệu bản thân ông ta có cảm thấy đau lòng hay không mà thôi.
"Nhược Y Hạ! Tôi xin lỗi. Nhưng hôm nay...cô nhất định phải chết cùng tôi!"
"Ông điên rồi sao?"
"Đây là chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho con gái mình. Chỉ cần cô chết thì Hạ Vy sẽ có thêm một chút cơ hội ở bên cạnh Mạc Thanh Phong."
"Đỗ Lỗi! Dù cho cô ấy có chết thì tôi cũng không bao giờ chấp nhận Đỗ Hạ Vy đâu!"
Đoàn người của Mạc Thanh Phong đã lên tới, vừa vặn bắt gặp câu nói ngu xuẩn của ông ta. Ông ta cho rằng chỉ cần Y Hạ chết thì Mạc Thanh Phong sẽ chấp nhận Đỗ Hạ Vy sao? Ông ta đang nghĩ cái quái gì vậy chứ!
"Đỗ Lỗi! Chúng tôi đã nghe thấy hết lời thú tội của ông. Ông hãy mau theo chúng tôi về nhận tội để nhận được sự khoan hồng của pháp luật."
"Lý Khương...Ông đang đùa đó sao? Tôi là người làm việc trong Quốc hội, luật pháp thế nào chẳng lẽ tôi không biết?"
"Nếu ông đã biết vậy tại sao còn làm những chuyện như vậy?"
"Tôi biết tôi đã không còn đường lui nữa. Nhưng mà...dù có chết tôi cũng sẽ mang cô ta theo!"
Một khẩu súng ngắn được rút ra, chĩa thẳng vào phía Nhược Y Hạ. Đôi mắt cô ánh lên tia sợ hãi. Ông ta không còn gì để mất nhưng mà cô thì còn rất nhiều thứ. Cô còn gia đình, còn có con trai, còn ba còn anh em, bạn bè và cả tình yêu với Mạc Thanh Phong. Tất cả những thứ đó cô chỉ vừa mới có được mà thôi. Cô không thể chết.
Đỗ Lỗi quan sát biểu cảm của cô, trên gương mặt nở ra ý cười.
"Y Hạ! Tôi đếm tới ba, nếu cô không qua đây thì... tôi sẽ bắn!"
"Y Hạ, em không được qua đó."
"Một...Hai..."
"Tôi qua!"
Bước chân cô chậm rãi đi từng bước về phía hắn. Từ lúc biết được toàn bộ sự thật cho đến lúc lên kế hoạch trả thù, cô chưa từng sợ. Nhưng bây giờ cô lại thấy sợ rồi. Cô có thể chết nhưng lại không thể bỏ lại người thân của mình.
Khi Đỗ Lỗi đang ngắm nhìn cô gái nhỏ, một bóng người đã chầm chậm di chuyển về phía ông ta. Khi Y Hạ chỉ cách hắn vài bước chân, bóng đen kia lao đến đẩy cô ngã về phía Nhược Kiến Nam.
"Thanh Phong..."
Đôi mắt xinh đẹp hiện rõ sự sợ hãi khi thấy Mạc Thanh Phong đang giằng co với Đỗ Lỗi. Phía dưới chính là biển cả, nếu như chẳng may rơi xuống đó, cô thật không giám nghĩ đến hậu quả.
"Thanh Phong... Khônggggg... Đừng mà..."
Khoảnh khắc cuối cùng mà cô nhìn thấy chính là nụ cười ấm áp trên môi của người đàn ông mà cô yêu hơn cả sinh mạng. Mạc Thanh Phong và Đỗ Lỗi cùng nhau rơi xuống trước sự chứng kiến của Tất cả những người xung quanh. Y Hạ như kẻ điên, bất chấp tất cả mà xông tới bên vách núi. Ngay lúc này cô chỉ muốn lập tức nhảy xuống theo anh.
Nhược Kiến Nam vội lao đến giữ cô lại, kéo cô ra xa. Tiểu Lộ và Mộ Ninh Uyển vẫn còn bàng hoàng trước cảnh tượng đó. Khi thấy Y Hạ khóc lên, cả hai người mới bừng tỉnh chạy đến ôm lấy cô.
"Tất cả chú ý, lập tức tiến hành tìm kiếm trên biển."
"Rõ!"
Bóng đêm đen đặc bỗng trở nên náo động bởi những ánh đèn soi rọi khắp nơi. Biển sâu cuộn trào từng lớp sóng như muốn nuốt trọn tất cả. Đội tìm kiếm cứu hộ cứu nạn được điều động đến giúp đỡ, ngay cả máy bay trực thăng cũng đã được gọi tới. Y Hạ đứng bên bờ biển, hai hàng nước mắt vẫn không ngừng chảy ra.
"Thanh Phong...anh không được phép xảy ra chuyện gì cả. Em sẽ chờ anh!"
"Đội trưởng, ở đây là vũng nước sâu lại là nơi nước chảy xiết nhất. Khả năng cao là đã bị cuốn ra xa rồi."
"Nhất định phải tìm thấy người. Các đồng chí cố gắng lên!"
"Rõ!"
Bóng người nhỏ bé toang chạy ra biển thì bị Ninh Uyển và Tiểu Lộ giữ lại. Cô vùng vẫy gào thét, cô muốn đi tìm anh...