"Cô chắc chắn muốn xem?"
"Ừm."
"Hưmmmm! Được, nhưng phải thật bình tĩnh."
Y Hạ nhìn Trần Tuấn Tú khẽ gật đầu. Anh nheo mắt nhìn cô rồi bước sang một bên nhường đường cho cô gái nhỏ. Y Hạ bước tới, nhìn vào chiếc hộp, đôi mắt xinh đẹp hiện lên sự sợ hãi, đôi chân run rẩy bước lùi về sau lại va phải lòng ngực của Trần Tuấn Tú mà ngã xuống. Người đàn ông nhanh tay đỡ lấy cơ thể, giúp cô đứng vững, trong giọng nói có chút lo lắng.
"Cô... không sao chứ?"
"Đó...đó là cái gì?"
"Hình nhân thế mạng."
Thứ trong hình kia là một con búp bê vải với đôi mắt bên lồi bên lõm. Bụng bị người ta đâm một con dao, cổ bị bẻ ngược, trên miệng kéo ra một nụ cười quỷ dị, khoé miệng còn vương lại chút chất lỏng màu đỏ. Đó là hình nhân thế mạng. Bên trong đó còn có một tờ giấy được viết bằng mực đỏ" tôi sẽ giết cô".
"Là...Là ai làm ra chuyện này?"
"Y Hạ, cô bình tĩnh trước đã."
"Anh kêu tôi làm sao mà bình tĩnh đây?"
Trần Tuấn Tú cắn chặt môi mỏng, nhất thời không biết phải trả lời cô như thế nào. Anh cũng không biết, là người nào lại hận cô đến mức có thể làm ra những chuyện đáng sợ như vậy!
"Cô nghĩ chúng ta có nên báo cảnh sát không?"
"Không được! Chúng ta không biết kẻ đó là ai, nếu báo cảnh sát lỡ như làm hắn tức giận, tôi cũng không biết hắn sẽ lại làm ra chuyện gì nữa."
Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng. Tiếng chuông điện thoại của Y Hạ reo lên khiến bọn họ giật nảy mình, ba hồn bảy vía chạy mất khỏi cơ thể. Y Hạ lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên dãy số của Mạc Thanh Phong.
"Thanh Phong..."
"Em không sao chứ? Tử Văn đã nói hết cho anh biết rồi."
"Thanh Phong...Em...em sợ..."
Giọng nói run rẩy của cô vang lên trong điện thoại khiến trái tim Mạc Thanh Phong có chút đau nhói. Anh chỉ hận không thể ở bên cạnh Y Hạ ngay lúc này để làm chỗ dựa vững chắc nhất cho cô.
"Y Hạ...Đừng sợ! Tối mai anh sẽ trở về."
"Thật không?"
"Ngày mai em cứ ở yên trong nhà, không cần ra ngoài. Buổi tối, Tử Văn sẽ đến đón em tới sân bay."
"Được! Em đợi anh."
Cuộc gọi kết thúc, Y Hạ siết chặt chiếc điện thoại trong tay. Chỉ cần anh trở về, chỉ cần có anh bên cạnh, cô sẽ không sợ gì nữa cả.
Trần Tuấn Tú đứng bên cạnh nghe hết nội dung cuộc điện thoại, trong lòng lại có chút chua xót. Hoá ra, không phải cô gái nào cũng có thể bị anh dụ dỗ, điển hình như cô gái trước mặt. Dù đang sợ hãi nhưng lại chẳng nhờ đến sự giúp đỡ của anh, chỉ khăng khăng tin tưởng vào người đàn ông của mình mặc dù anh ta đang ở rất xa cô. Có lẽ...anh thua cô rồi.
"Để tôi giúp cô xử lý cái này trước đã."
"Cảm ơn anh!"
Trần Tuấn Tú giúp cô mang thứ quỷ dị kia bỏ vào bọc nilon rồi đem ra phía sân sau đốt đi. Thứ đáng sợ này nếu để người khác thấy được chắc là sẽ hư doạ người ta chết mất.
"Các cô có định đóng cửa hàng không?"
"Không! Tạm thời chắc hắn sẽ không làm gì nữa đâu. Nốt hôm nay thôi ngày mai tôi sẽ treo bảng tạm nghĩ."
"Được! Vậy cô phải cẩn thận. Đây là danh thiếp của tôi, trong đó có số điện thoại. Nếu như có chuyện gì cứ gọi cho tôi."
Y Hạ nhìn tấm danh thiếp trên tay anh ta, đáy mắt hơi do dự nhưng sau đó vẫn là nhận lấy. Dù sao thì hai ngày nay anh ta đã giúp đỡ cô khá nhiều, nếu từ chối e là không được lịch sự cho lắm.
"Cảm ơn anh!"
"Y Hạ...Chúng ta... Có thể làm bạn không?"
Biểu cảm trên mặt cô nhất thời cứng nhắc, cô không biết phải làm thế nào cho đúng. Trần Tuấn Tú đứng quay lưng về phía cô nên cô không thể thấy được nụ cười gượng gạo trên môi anh.
"Ngại quá, tôi thật đường đột. Xin lỗi, cô đừng suy nghĩ nhiều. Tôi đi trước đây, tạm biệt!"
Nhìn theo bóng lưng anh rời khỏi cửa hàng, Y Hạ thở dài một tiếng đầy mệt mỏi.
"Tiểu Lộ, em báo với mọi người hôm nay cho họ nghĩ buổi chiều."
"Dạ!". Truyện chính ở # TгЦ мtгuуen.V N #
"Em cũng về trước đi!"
"Chị Y Hạ, em sẽ ở lại với chị. Để chị một mình em không yên tâm."
Y Hạ mỉm cười, gật đầu đồng ý. Dù sao thì có cô bé này bên cạnh, cô cũng sẽ sợ hơn một chút.
Cả buổi ca chiều, cửa hàng chỉ còn lại Y Hạ và Tiểu Lộ. Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, khách hàng vẫn đến cửa hàng rất đông. Y Hạ bà Tiểu Lộ tất bật với công việc của mình mà quên đi nỗi sợ hãi ban nãy. Cho đến năm giờ chiều, khi cô chuẩn bị đóng cửa, một vị khách kì lạ bước vào.
Cô ta mặc trên người bộ váy đen của thương hiệu Violet do chính tay Y Hạ thiết kế. Trên người đội chiếc mũ lưỡi trai đen, đeo khẩu trang bước vào cửa hàng. Y Hạ nhẹ nhàng bước tới chào hỏi lại bị cặp mắt sắc bén kia làm cho hoảng sợ. Trong vô thức, cô quay đầu muốn bỏ chạy thì người kia lên tiếng.
"Chị ơi! Chọn giúp em một bộ váy cho bữa tiệc sinh nhật của người yêu em."
Bước chân Y Hạ dừng lại, cơ thể vẫn còn run rẩy. Cô nghe rõ nhịp tim mình đang đập rất nhanh, rất mạnh. Tiểu Lộ từ trong phòng vệ sinh bước ra nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Y Hạ, trong lòng liền hoảng loạn chạy đến đỡ lấy cô.
"Chị! Chị không sao chứ? Có chuyện gì?"
"Không... Không có gì. Chị không sao! Em ra đó tư vấn cho khách giúp chị!"
"Được rồi! Chị ngồi nghỉ chút đi."
Đỡ cô ngồi xuống ghế, Tiểu Lộ lo lắng nhìn cô một cái rồi đi ra ngoài giúp cô gái kia chọn trang phục.
Y Hạ nhắm mắt, đưa bàn tay run rẩy lên ôm lấy ngực trái, tự trấn an mình phải thật bình tĩnh. Thế nhưng mà tận sâu trong nội tâm, sự sợ hãi đã chiếm trọn lấy linh hồn cô. Cô thật sự rất sợ...
Vị khách cuối cùng rời khỏi cửa hàng, Tiểu Lộ lập tức đi đến bên cạnh cô,. nhẹ giọng trấn an.
"Chị! Chúng ta về thôi!"
Cánh cửa đóng lại, Y Hạ và Tiểu Lộ đi đến bãi đậu xe ở phía đối diện. Cách đó không xa, một cô gái ngồi trong chiếc siêu xe khẽ nở ra một nụ cười thích thú.
"Biết sợ rồi sao? Hừm! Kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi."