Hành Trình Tán Đổ Crush

Chương 142




01 

Tôi cùng cô bạn thân N thu dọn sách vở chuẩn bị đi về. Cô bạn R từ đâu đi tới, đứng trước bàn tôi.

"Bọn con T với D biết mày thích W rồi đấy?" Cô bạn R nói.

"Ờ, sao mày biết?" Tôi cũng thấy có gì ngạc nhiên cả.

Dù sao thì dường như chuyện tôi thích cậu ấy cả lớp tôi đều biết cả rồi. 

"Vừa rồi chúng nó ngồi nói chuyện với nhau. Chúng nó tính chiều nay đi đến nhà W ấy. Xong con T bảo là rủ mày đi. Tự nhiên chúng nó ngồi cười" Cô bạn R kể.

Cười? Cười ở đây là kiểu cười như nào? Phải chăng là kiểu cười chế giễu? Tâm trạng của tôi thực sự đang rất xốn xang. 

02 

Y như rằng, khi đi học về tôi nhận được tin nhắn từ cô bạn T. Cô bạn T chỉ đơn giản là gọi tôi. 

Nhưng tôi tạm thời chưa trả lời. Bởi vì tôi đang phân vân có nên đi hay không? Dường như từ 《cười》 mà cô bạn R kể cho tôi vẫn cứ ám ảnh. Nhưng tôi chợt nhận ra là nếu lần này không đi, sẽ chẳng thể biết bao giờ mới có thể gặp được cậu ấy. 

Thế rồi tôi nhắn lại. Nhưng chỉ thấy cô bạn T đọc thôi chứ không hề có lời hồi đáp nào. 

03 

Kể từ tin nhắn đó, suốt cả buổi trưa, tôi liên tục lên fb xem tin nhắn. Nhưng vẫn không thấy lời hồi đáp của cô bạn T. 

Đến tận buổi chiều, tôi mệt mỏi nằm dài trên ghế xem bản tin trên fb thì chợt nhận được thông báo của mess.

Là của cô bạn T.

"Mày đi thăm W không?" Cô bạn T gửi.

"Bao giờ?" Tôi hỏi lại.

"Bây giờ. Qua nhà tao được không?" Cô bạn T hỏi.

"Ok" Tôi đồng ý. 

Tôi hớn hở chạy lên phòng thay quần áo xong xuôi các thứ. Đến lúc chuẩn bị đi thì nhận được tin nhắn của cô bạn T.

"Chúng nó bảo hôm khác mới đi. Hay là hôm khác mới đi nhé?" 

Phải nói sao nhỉ? Tâm trạng tôi tụt dốc trầm trọng. Càng hi vọng nhiều thì thất vọng càng nhiều. 

Đã mấy lần rồi tôi bị bùng kèo từ phía nhóm của cô bạn T? Phải chăng cô bạn T đang đùa giỡn với tôi? 

Nếu cứ như vậy, đến bao giờ tôi mới có thể gặp được cậu ấy cơ chứ? 

04 

Tối nay tôi có một nhóm học thêm. Đang ngồi học bỗng nhiên tiếng cửa lớp quen thuộc vang lên.

Tôi quay người phản xạ như một thói quen.

Bởi vì trước kia cậu ấy hay đến vào giờ này. 

Nhưng rồi tâm trạng của tôi lại hạ xuống dần dần. Người mở cánh cửa kia không phải là cậu ấy mà là một cậu bạn khác. 

"Cứ tưởng W đến" Cậu bạn thân M nhìn tôi nói.

Tôi quay xuống nhìn cậu bạn thân M, rất nhiều lời muốn nói nhưng không thể phát ra.