Hành Trình Tán Đổ Crush

Chương 108




01 

Tôi quay xuống nói chuyện với mấy cô bạn bàn dưới. Đúng lúc đó, tôi liền nhìn thấy cậu ấy đi xuống, dừng lại ở cạnh bàn tôi. 

"W suốt ngày nói Easy thế mà điểm toán thi thử cũng chỉ có thế thôi à?" Cô bạn bàn dưới bỗng dưng nói lên như thể muốn cậu ấy nghe thấy vậy. 

Quả nhiên, câu nói vừa dứt, cậu ấy liền quay sang nhìn cô bạn ngồi sau tôi. Vẻ mặt cậu ấy đầy khó xử, vừa muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng. Bộ mặt cậu ấy như thể muốn khô máu với cô bạn kia vậy. 

Tôi nhìn cậu ấy. Cậu ấy liền đưa mắt sang nhìn tôi. 

"Áo khoác" Tôi mở miệng. 

"Hả? Khăn?" Cậu ấy không nghe rõ, lấy tay cầm chiếc khăn ở cổ giơ lên. 

"Áo khoác mà" Tôi nói lại, lấy tay cầm cổ áo khoác của mình nhấc lên. 

Cậu ấy hiểu ý, từ tốn cởi áo khoác ra đưa vào tay tôi rồi quay người đi lên. 

Tôi nhận lấy chiếc áo khoác của cậu ấy, trải ra đắp lên người. Mùi hương dịu nhẹ của cậu ấy tràn ngập hơi thở của tôi. Tôi thực sự thích mùi hương này của cậu ấy mà.

"Ôi tao cứ tưởng nó sẽ làm gì tao chứ?" Cô bạn ngồi bàn dưới ôm ngực, cười cười. 

"Thật chứ! May mà nó không tát mày là tốt rồi ấy" Cô bạn ngồi bên cạnh quay sang nói. 

Câu nói kia của tôi vừa khiến tôi mượn được áo của cậu ấy, vừa giải vây giúp cô bạn kia và khiến cho cậu ấy khỏi khó xử. 

02 

Cuối giờ, tôi thu dọn sách vở rồi chờ cậu ấy xuống lấy lại áo khoác. Tôi liền nhận ra bóng dáng của cậu ấy đã biến đâu mất rồi. Tôi cầm chiếc áo khoác lên, chạy ra khỏi lớp. Đứng ở cầu thang nhìn xuống, cậu ấy đang đi xuống cùng cậu bạn K. Tôi liền đứng trên đó, gọi cậu ấy. 

"W ơi" 

Câu nói vừa dứt, cậu ấy liền đứng lại, quay người nhìn lên. 

"Áo này!" Tôi giơ chiếc áo lên, dùng lực nhỏ ném xuống. 

Cậu ấy chợt nhận ra, chuẩn bị sẵn sàng tư thế, đón lấy chiếc áo một cách chuẩn xác. 

Cậu bạn K nhìn lên, cong khóe miệng nhìn tôi cười. Tôi cũng nhìn lại cậu bạn K, cười lại coi như đáp lễ. 

Và hiện giờ áo khoác của tôi tràn ngập mùi hương của cậu ấy rồi. Thực sự vô cùng xao xuyến. 

03 

Tôi đi ra hành lang như thói quen nhìn xuống bên dưới. Cậu ấy đi ra xe như mọi lần. Nhưng lần này, cậu ấy đã mặc chiếc áo khoác kia vào rồi. 

Trời còn đang nắng gắt như vậy. 

Tôi có nên nghĩ cậu ấy mặc áo khoác vào bởi vì ngại cho vào balo? Hay là vì một lí do nào khác có mối liên hệ với tôi? 

04 

Cậu ấy đổi chỗ ngồi cạnh một cô bạn được coi là có vẻ ngoài ưa nhìn như trong lớp tôi. 

Bỗng nhiên trong đầu tôi hiện lên một câu nói: Đôi trai tài gái sắc. Nghĩ đến thôi lòng đau như cắt, nước mắt đầm rồi. 

Cô bạn thân A nhờ tôi thu dọn sách vở hộ.

"I love you baby. And if it"s quite all right. I need you baby. To warm a lonely night. I love you baby..." Tôi đau lòng nhìn cậu ấy ngồi cùng cô bạn kia, tựa đầu vào vai cậu bạn thân T hát. 

Cô bạn thân A thấy tôi không làm theo bèn gọi to. 

"W ê!" 

Tiếng gọi đó không hề nhỏ. 

Tôi ngồi bật dậy, nhìn về phía cậu ấy. Tôi lại không biết rằng cậu ấy đã nhìn về chỗ tôi từ bao giờ. 

Sau đấy, tôi liên tục nhìn thấy cậu ấy thân thiết với cô bạn kia. Cậu ấy nói gì đó với cô bạn. Nhìn từ hướng tôi mà nói, góc nhìn này không khác gì cậu ấy đang hôn cô bạn kia vậy. 

Cõi lòng tôi tan nát. 

05 

Tôi đi ra khỏi lớp cũng là lúc cậu ấy đi vào. Không hiểu cậu ấy đi kiểu gì mà giẫm phải chân tôi. 

"A! Đccmm" Tôi la lên, chửi thề một câu, nhíu mày nhìn cậu ấy. 

Cậu ấy dừng chân lại, quay người nhìn tôi. Vẻ mặt có vẻ sững sờ. Cậu ấy nhìn xuống chân tôi rồi lại nhìn lên mặt tôi. 

Chúng tôi cứ đừng nhìn nhau như thế. Dường như chẳng biết nên làm gì ngoài việc đứng nhìn nhau như vậy. 

"Xin lỗi! Xin lỗi nhé!" Vẻ mặt cậu ấy đầy ăn năn, hối lỗi nhìn tôi. 

Tôi cũng không muốn đôi co với cậu ấy, quay người bước đi ngay sau câu nói của cậu ấy. 

06 

Tôi đi vào lớp, nhảy tót lên ghế để nói chuyện với cậu bạn thân T. 

"Ê ê, mày biết chuyện gì không?" Tôi khoanh tay lên chân hỏi cậu bạn thân T. 

"Mày gặp nó ở ngoài cửa lớp chứ gì. Bố mày biết ngay mà. Vừa nhìn thấy mày gặp nó ở ngoài cửa lớp là nghĩ kiểu gì mày cũng sẽ vào đây kể với tao mà" Cậu bạn thân tràn ngập tự tin trả lời.

"Ờ đấy đấy" Tôi cũng hết nói nổi rồi. 

07 

Tôi rút trong túi áo chiếc hai chiếc băng cá nhân ra đưa cho cô bạn thân A. 

"Băng lại cho tao" 

Cô bạn thân A nhận lấy chiếc băng cá nhân chuẩn bị bóc, tôi liền giữ tay lại. 

"Đáng lẽ tao phải nhờ người yêu băng hộ chứ nhở? Thế mới đúng chứ" Tôi cầm lấy chiếc băng cá nhân đầy băn khoăn. 

Cô bạn thân A hiểu ý tôi, vừa chuẩn bị gọi tên cậu ấy liền bị tôi chặn lại. 

"Thôi thôi. Chuyện này con gái làm vẫn tốt hơn" Tôi xua xua tay. 

Cô bạn thân A đập lưng cậu bạn K ngồi bên trên. Cậu bạn K liền quay xuống nhìn chúng tôi. 

"K ê! Bảo W lên thay băng cho con Phương" Cô bạn thân A vừa dứt lời, cậu bạn K liền cười đầy ma mãnh nhìn tôi. 

"W ê! W ê!" Cậu bạn K nói vọng xuống. 

Quả nhiên là bạn chí cốt có khác. Vừa gọi xong cậu ấy liền nghe ngay. 

"Phương nhờ mày lên thay băng vệ sinh cho nó" Cậu bạn K nói. 

Tôi muốn thài luôn rồi. Làm sao đây? 

Có vẻ như cậu ấy hỏi là Phương nào. Bởi vì lớp tôi có hai người tên Phương. 

"Thanh Phương" Cậu bạn K trả lời. 

Bỗng nhiên tôi thấy cậu ấy im hơi lặng tiếng. 

Cô bạn thân A nhìn xuống, vỗ vỗ tay tôi. 

"Nó lên thật kìa!" 

Cô bạn thân vừa dứt lời, tôi liền nhìn thấy cậu ấy đứng ở bên cạnh bàn tôi. 

Tôi quay sang nhìn cậu ấy. 

"Đéo!" Cậu ấy dừng lại bàn, nhìn xuống tôi. Hai bàn tay nắm lại, lộ ra ngón trỏ. Sau đó, hai bàn tay đan chéo nhau tạo thành chữ X. Bàn tay cậu ấy hết sức dẻo. 

Nói xong, cậu ấy liền đi xuống chỗ ngồi của mình. 

Sau đó, cô bạn thân tiếp tục thực hiện công việc của mình. Tôi cắn răng chịu cơn đau liền nghe thấy giọng của cô bạn thân.

"Đù! Tao ngẩng đầu lên đúng lúc nó đang nhìn mày mà" 

Phải nói sao nhỉ? Cơn đau bỗng dưng tan biến. 

08 

Tôi cùng cô bạn thân đứng ăn hamburger trên hành lang. Đúng lúc đó, cậu ấy đi lên. Cậu ấy nhìn về chiếc hamburger của cô bạn thân A. Tôi thấy cậu ấy đang định mở miệng muốn xin ăn một miếng. Theo phản xạ, tôi đưa chiếc hamburger còn lại của mình lên về phía miệng cậu ấy, cậu ấy há miếng ra ăn hết. Tôi đưa chiếc túi nilon rỗng về phía cậu ấy. Cậu ấy bắt trượt, giơ chân đá chiếc túi lên rồi cầm về phía phòng học bên cạnh. 

Hóa ra là cậu ấy mang chiếc túi nilon rỗng đó đi vứt vào thùng rác trong phòng học đó. 

Sau khi vứt rác xong, cậu ấy quay trở lại. Tôi đi qua cậu ấy. Lúc đó còn định giơ tay lên bóp ngực cậu ấy nhưng chợt nhận ra điều gì đó rồi lại thôi. Nhưng bàn tay tôi đã nhẹ nhàng sượt qua bàn tay của cậu ấy trong giây phút ngắn ngủi đó. 

09 

Cậu ấy thi ở trên tầng 3. Tôi thi ở tầng 2. Sau khi thi xong, tôi ra hành lang tầng 2 nhìn xuống. Sân trường học sinh đứng nán lại đông đúc thành từng nhóm để trao đổi bài thi. Tôi cùng cô bạn thân N nhìn sang dãy bên kia. Cô bạn thân N tìm kiếm hình bóng người yêu. Còn tôi nhìn sân trường để tìm bóng dáng của cậu ấy. 

Nhưng rồi vẫn không thấy đâu. 

Tôi chán nản khoanh tay trên hành lang, tựa cằm đầy mệt mỏi nhìn xuống. 

Bỗng nhiên phía sau tôi vang lên tiếng hét của cậu ấy. Sau đó là tiếng nói và tiếng cười đầy quen thuộc đó. 

Tôi quay đầu lại nhìn. Lúc đó, như có một sợi dây liên kết giữa hai chúng tôi, cậu ấy cũng đứng trên cầu thang nhìn lại tôi.

Thời gian lúc đó cảm tưởng như ngừng trôi. Chúng tôi cứ đứng ở đó nhìn nhau như vậy. Không ai tiến tiếp và cũng không ai mở miệng nói câu nào. 

Được một lúc, cảm tưởng như không khí lúc này có phần ngột ngạt, tôi quay đầu lại nhìn xuống sân trường. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân. Cậu ấy đi xuống cầu thang rồi. 

10 

Sau khi trao đổi đề với mấy người bạn trong lớp, tôi cùng cô bạn thân chuẩn bị đi về. 

Vừa đi được một đoạn liền gặp cậu ấy đi vào. 

"Mày mã đề nào?" Tôi nhìn cậu ấy hỏi. 

"369" Cậu ấy mất 1 giây để thu nhận câu hỏi của tôi rồi mới trả lời. 

Nói xong tôi liền đi qua cậu ấy luôn. 

Câu hỏi và câu trả lời rất nhanh, rất chóng váng, cũng chẳng để lại nhiều dư âm lắm trong lòng chúng tôi thì phải?