Hành Trình Sủng Phu

Hành Trình Sủng Phu - Chương 4: Chương 22





Tiêu Vãn lạnh lùng nói xong, thấy Tạ Sơ Thần trong nháy mắt mặt cắt không còn giọt máu, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng, cảm thấy Tạ Sơ Thần quá ngốc.

Gả cho nàng, từ đầu tới cuối đều bị nàng lợi dụng, nhưng vẫn không tiếc tất cả muốn cứu nàng.


Nàng nói, nàng không có người phu lang này.


Bởi vì nàng không muốn, đã hại hắn tan nhà nát cửa bây giờ đến mạng cũng không còn.


Nàng hại hắn mất đi cốt nhục thân sinh, chịu nỗi đau sinh non, cuối cùng, còn bị nàng liên lụy.

Nàng đáng chết, chết một nghìn lần đều không đủ đền cái tội ngu của nàng.


Giây phút cuối cùng trong đời, nàng chỉ hi vọng, một nam nhân tốt như hắn nên tiếp tục sống, đi tìm mẫu thân đứa bé kia...

Sau đó, quên nàng đi, mãi mãi đừng bao giờ nhớ đến kẻ bạc tình này, sống thật hạnh phúc.

Còn hắn, hãy để nàng dùng sinh mệnh trả giá cho cho những ngu xuẩn của mình.

Hãy để nàng, dùng cái chết tạ tội đi...

"Ngươi nói cái gì?" Giọng nói khàn khàn khó khăn thoát ra từ trong cổ họng, Tạ Sơ Thần ngây người một chỗ, toàn thân đều ngốc trệ.

"Công tử!" Chiêu Nhi vội vàng chạy tới, cẩn thận đỡ công tử nhà mình đang thất hồn lạc phách, thần sắc rã rời đau đớn không chịu nổi.


Hắn nghiêm mặt trừng mắt, hung tợn mắng tên bạc tình lang Tiêu Vãn: "Tiêu Vãn, công tử nhà ta vì gả cho ngươi, thà rằng bị người thân cười nhạo chèn ép.


Công tử nhà ta vì cứu ngươi, quỳ xuống trước mặt mọi người, bôn ba khắp nơi cầu tình, thậm chí tán gia bại sản.


Ngươi nói Quý gia khủng hoảng tài chính, công tử nhà ta không nói hai lời, lập tức lấy tiền ra đưa ngươi.


Mỗi một câu ngươi nói với công tử, công tử đều cẩn thận ghi nhớ từng chữ từng chữ.


Cho dù ngươi...!Ngươi...!nhẫn tâm phá bỏ hài tử trong bụng công tử, cả ngày lẫn đêm sủng ái Quý Thư Mặc, công tử cũng chưa từng có nửa câu oán hận! Ngươi có biết, một năm nay, tiểu thư sống như thế nào không?"

Quả thực Tiêu Vãn không biết Tạ Sơ Thần sống như thế nào, bởi vì một năm qua, nàng một chút cũng chưa từng để ý đến hắn.



Số lần nàng và hắn gặp mặt cộng lại chỉ sợ không tới mười lần, càng không có tiếp xúc thân mật.


Nay tội ác của nàng bị Chiêu Nhi phơi bày từng cái từng cái một, Tiêu Vãn cảm thấy mình quả thực là tra nữ! Quả thực là chết cũng không đáng tiếc!

"Bây giờ, ngươi lại nói như vậy với công tử, người luôn một lòng một dạ với ngươi! Tiêu Vãn, tim ngươi bị chó tha rồi hả! Ngươi là đồ súc sinh chết đáng đời ngươi lắm! Không đúng, súc sinh ít nhất còn biết đối tốt với người nào tốt với nó! Kẻ vô tình máu lạnh như ngươi so với súc sinh càng làm nhục súc sinh hơn.


Ngươi nói đúng, cái thứ gà chó không bằng như ngươi căn bản không xứng làm thê chủ của công tử! Ngươi căn bản không xứng, một chút cũng không xứng! Sau khi công tử thoát khỏi tên cặn bã như ngươi, nhất định sẽ tìm được một thê chủ yêu thương hắn thật lòng, nhất định sẽ sống thật tốt! Ngươi ở dưới suối vàng, cứ chống mắt mà xem!"

Chiêu Nhi tức giận mắng một hơi, toàn bộ pháp trường lại lần nữa rơi vào yên lặng quỷ dị.

Cả kinh thành đều biết, Tiêu Vãn chỉ cưới một phu lang, mà phu lang trong tai họ nghe được là Quý Thư Mặc.



Chỉ có Tiêu Ngọc Dung và Trần thái thái biết, phu lang của Tiêu Vãn là người có được ngọc bội Tiêu gia - Tạ Sơ Thần, mà không phải là Quý Thư Mặc được Tiêu Vãn kiệu lớn tám người khiêng vào cửa.

Mà ngày đó, Tạ Sơ Thần và Quý Thư Mặc là cùng một ngày gả vào Tiêu gia, nhưng Tạ Sơ Thần thân là chính thất lại phải lén lén lút lút, cực kỳ chật vật bước vào từ cửa sau.

Không có bái đường, không có động phòng, chỉ có một tiểu viện hoang phế dơ bẩn, chịu đủ khi dễ và nhục nhã, thân là chính thất mà cuộc sống cơ cực.

Nhưng vẫn có người nhận ra thân phận Tạ Sơ Thần —— Tạ công tử phú hào thế gia kinh thành.


Nghe đồn hắn điêu ngoa tùy hứng, kiêu ngạo ngang ngược, cầm kỳ thư họa mọi thứ không thông!

Cưới phu phải cưới phu hiền! Kinh thành có nữ tử có tên tuổi nào lại dám đi cưới phu lang như vậy, đây không phải là tự hành hạ bản thân sao!

Nghe nói, một năm trước Tạ Sơ Thần xuất giá, về phần gả cho ai, Tạ gia vẫn không để lộ tin tức, hoá ra là gả cho Tiêu Vãn? !

Trời ạ, hai tên giá áo túi cơm hợp lại thành đôi, thật là đáng thương cho Quý công tử, một đóa hoa tươi lại cắm trên bãi phân trâu.

Chỉ là bây giờ Tạ Sơ Thần, nhìn như thế nào cũng thấy rất kỳ quái.


Không giống trong lời đồn, một chút cũng không giống...

"Canh giờ đã đến, hành hình!"

Vải trắng hạ xuống, ngăn cản ánh mắt đờ đẫn vô thần của Tạ Sơ Thần và thần sắc áy náy của Tiêu Vãn.

Mỗi lần ánh đao loé sáng là một bóng dáng đầy máu ngã xuống, đầu từng người từng người Tiêu gia bị cánh tay đao phủ một phát chặt đứt lìa khỏi cổ.

"Đại tỷ, mẫu thân làm sao vậy, sao không để ý tới ta? Mọi người làm sao vậy? Tại sao nhiều máu như vậy..." Nam hài quỳ bên cạnh Tiêu Vãn, sợ hãi cả người run rẩy, vẻ mặt kinh hoảng nhìn trưởng tỷ xin giúp đỡ .

Tiêu Vãn xoay đầu, vừa muốn trấn an vài câu, chỉ thấy đầu nam hài bị đao phủ một đao chặt bỏ.



Máu tươi bắn tung tóe trên mặt nàng, một vài giọt máu rơi xuống hoà cùng với những giọt nước mắt trong suốt nóng bỏng, là nước mắt kiềm nén đã lâu của nàng.

Tiêu Vãn không thích người thứ đệ này, nhưng bây giờ, đệ đệ của nàng, nó mới năm tuổi, cứ như vậy...!Cứ như vậy...!Trước mặt nàng....

Tiêu Vãn là người cuối cùng bị hành hình, mắt thấy thân nhân của mình từng từng người từng người một đầu lìa khỏi cổ, Tiêu Vãn oán hận, ánh mắt sắc lẹm như dao xuyên thấu qua vải trắng đầm đìa máu tươi, trừng trừng tên đao phủ được lệnh dụng hình với gia đình nàng trên đài cao.

Căm hờn và hận thù không ngừng sôi trào trong huyết quản, thế nên cho dù lúc bị trảm thủ thì đôi mắt nàng vẫn trừng lớn, vẻ mặt phẫn nộ ngút trời.

"Thê chủ!" Trước khi chết, Tiêu Vãn nghe được một tiếng kêu thê lương, trái tim nơi ngực trái nhảy lên một cái.

Tên ngốc này, bị nàng chọc tức như vậy sao còn chưa bỏ đi...

Sau khi hành hình xong, vải trắng chậm rãi kéo lên, đám quan sai bắt đầu xử lý thi thể phạm nhân.

Những người dân bu quanh coi hành hình, nhìn thấy một màn máu tanh như vậy, sợ hãi xoay đầu, không ít người cúi xuống nôn mửa.


Chỉ có một người, sau vài tiếng kêu gào thê lương không ai đáp lại, hắn liều mạng vùng khỏi người hầu.

Hắn lảo đảo chạy lên Hình đài, lại chật vật té lăn quay vào trong vũng máu.


Hắn cố gắng đứng lên vài lần, nhưng hai chân loang lổ vết máu không chịu nghe lời hắn.


Hắn tức giận đập tay vào cái đùi từ lâu đã cứng ngắc mất đi tri giác của mình, phát sốt khiến tinh thần mơ hồ không rõ, nhưng vẫn lặp đi lặp lại: "Thê chủ.


.


.


Thê chủ.


.


.!”.


Nhưng, nữ nhân trước mắt không trả lời hắn, cũng không còn hô hấp.

Thiếu niên nhìn thấy cổ nữ nhân máu vẫn còn tuôn ào ạt, hai mắt đỏ bừng từng giọt nước mắt rơi xuống như mưa.


Hắn nghẹn ngào đưa tay lên, tập tễnh bò về phía nữ nhân đang quỳ, muốn vuốt ve đôi gò má bây giờ đã hóp lại gầy trơ xương vì bị ngược đãi trong năm ngày nay của nàng.

Hắn biết thê chủ của hắn, Tiêu Vãn quen ăn sung mặc sướng, bây giờ bắt nàng ngây ngốc trong tù ăn cơm thừa canh cặn nhất định nàng sẽ không quen, cho nên hắn đã rất cố gắng, nghĩ mọi biện pháp đút lót cai ngục, hi vọng bọn họ có thể chiếu cố Tiêu Vãn thật tốt.

Nhưng tại sao...?

Nhiệt độ ấm áp trong tay, từng là lẽ sống cả đời của Tạ Sơ Thần.

Nhưng ngay khi tay hắn đụng vào gò má của Tiêu Vãn thì đầu nàng đổ ầm xuống, máu trong nháy mắt bắn tung toé ra.


Từng giọt từng giọt máu nóng cháy văng lên mặt Tạ Sơ Thần, hắn hốt hoảng, tay bợ lấy cái đầu đầy trứng thối và rau bẩn.

Hắn muốn đặt đầu Tiêu Vãn về vị trí cũ, nhưng máu không ngừng chảy xuống, làm cách nào cũng không ngừng được.


Máu nóng không ngừng tràn qua kẽ tay chỉ sau một năm đã từ thon dài biến thành sần sùi của Tạ Sơ Thần, máu thịt hoà làm một khiến hắn khóc không thành tiếng, thân hình gầy yếu run run trong gió ôm thân thể Tiêu Vãn từ từ lạnh đi, không ngừng nức nở.

"Ta biết một năm qua, ngươi vẫn không chấp nhận thân phận của ta, vẫn chán ghét sự tồn tại của ta.


Nhưng trong lòng ta, ngươi là thê chủ duy nhất của ta ..."

"Ngươi chưa bao giờ biết, ta thích ngươi biết bao.


Vì gả cho ngươi, ta đợi suốt cả ba năm...!Nhưng trong mắt ngươi, chỉ có Quý Thư Mặc, vĩnh viễn không có ta..."

"Cho dù chết đi, ngươi cũng không chịu thừa nhận thân phận của ta, không cho ta lấy thân phận chính phu Tiêu gia đi theo ngươi..."

Rất nhiều người đều biết Tiêu gia có một chính phu, là đương kim (hiện thời) đại tài tử, dung mạo tuấn mĩ, tài mạo song toàn.


Lại không ai biết, Tiêu gia còn có một vị phu lang, tên là Tạ Sơ Thần.


Mà Tạ Sơ Thần mới là chính thu duy nhất của Tiêu Vãn .

Rất nhiều người đều biết công tử Tạ gia điêu ngoa tùy hứng, kiêu ngạo ngang ngược, cầm kỳ thư họa mọi thứ không thông, lại không biết hắn từ lúc nhìn thấy Tiêu Vãn, vừa gặp đã yêu, toàn tâm toàn ý muốn gả cho nàng, vì để trở thành chính phu của nàng, không ngại dùng thủ đoạn ti tiện bức hôn.

Kỳ thật, trong nháy mắt bị chém đầu đó, Tiêu Vãn không chết ngay, phải nói linh hồn nàng không bay lên trời.

Nàng cười tự giễu, phải mà.


Người như nàng làm gì có tư cách lên thiên đàng, chỉ sợ là phải xuống địa ngục ...

Cảm nhận thân thể Tiêu Vãn lạnh dần, Tạ Sơ Thần vội vàng ôm nàng thật chặt, độ ấm bây giờ còn đâu, xung quanh chỉ còn lại lạnh lẽo làm cho hắn không nhịn nổi run run, tiếng nức nở bất lực đầy thống khổ vang lên, thanh âm thê lương uyển chuyển, đứt ruột xé gan.

"Thê chủ, nàng đừng bỏ ta lại...!Đừng bỏ ta lại, làm ơn, xin nàng, đừng bỏ ta lại một mình!!"


Trời đất bao la, không có nàng, cuộc sống còn có ý nghĩa gì?!

Linh hồn Tiêu Vãn ngơ ngác đứng bên cạnh Tạ Sơ Thần, nghe hắn thống khổ khóc, trái tim nàng quặn đau từng cơn, hốc mắt không khỏi ấm nóng.

Nhớ lại những việc sai trái nàng đã làm khi còn sống, nhớ lại từng lời lạnh lùng trước khi chết nàng tổn thương hắn, Tiêu Vãn vươn tay, muốn ôm hắn một cái, nhưng thân thể vừa đụng vào Tạ Sơ Thần, trong nháy mắt, liền hoá thành một điểm sáng.


"Xin lỗi..."

"Công tử!" Chiêu Nhi nhìn thoáng qua thấy mắt Tiêu Vãn mở to, gương mặt đầy máu, trông phát khiếp, sợ muốn chạy bay khỏi nơi này, nhưng vẫn nhỏ giọng nhắc nhở công tử nhà mình: "Tiêu Vãn đã chết.


Công tử, ngươi còn bệnh, cơ thể yếu..."

Công tử nhà hắn vừa mới sinh non, thân mình chưa khôi phục, nay lại quỳ ròng rã 5 ngày 3 đêm, còn dầm mưa phát sốt, làm sao chịu nổi đây...

Tiêu Vãn chết tiệt, chết là đáng! Bây giờ nhất định công tử có thể làm lại từ đầu!

Chết?

Tiêu Vãn chết ...

Thê chủ của hắn chết ...

Đầu Tiêu Vãn máu me đầm đìa, tanh tưởi bẩn thỉu cỡ nào, Tạ Sơ Thần lại cẩn thận từng ly từng tí nâng lên, hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt đôi mắt đến chết vẫn còn trừng lớn của Tiêu Vãn, đợi đến khi hai mắt của nàng khép lại, đầu hắn gục xuống bên cạnh Tiêu Vãn, nước mắt không tiếng động rơi ra.

"Chiêu Nhi, thân thể thê chủ kính nhờ ngươi, chúng ta mang nàng về nhà đi." Âm thanh nghẹn ngào truyền ra.

Nếu không phải cơ thể quá suy yếu, Tạ Sơ Thần thật muốn tự mình ôm lấy Tiêu Vãn trở về.

Về nhà? !

Nhìn tiểu thư của mình ôm thật chặt cái đầu bê bết máu muốn về nhà thì Chiêu Nhi sợ tới mức toàn thân run cầm cập, vội vàng nói: "Công tử! Sao người có thể ôm đầu người chết trở về, điềm xấu, điềm xấu đó!" Kêu Chiêu Nhi hắn ôm cái thân đứt đầu, đây không phải để đến tối hắn gặp ác mộng sao! Hơn nữa quá ô uế!

Thấy Chiêu Nhi toan hất đầu Tiêu Vãn xuống, muốn làm tổn hại bảo bối trong tay mình, Tạ Sơ Thần kinh hoảng ôm chặt lấy Tiêu Vãn, như người chết đuối bám chặt thanh gỗ nổi, sống chết không chịu buông tay.

Mọi người lặng lẽ đứng hai bên, chỉ thấy thiếu niên tuấn mĩ kia, nhìn hắn bây giờ như người điên cười si ngốc với cái đầu đầm đìa máu trong tay, nhẹ nhàng đặt lên môi Tiêu Vãn một nụ hôn.

Cuối cùng, hắn dán sát mặt mình vào hai gò má lạnh lẽo của Tiêu Vãn, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại: "Thê chủ, chúng ta về nhà thôi."

Dưới ánh mặt trời gay gắt, bóng dáng thiếu niên nhỏ bé gầy gò như vậy, yếu ớt như thế, đau thương tuyệt vọng đến tột cùng, trái tim và thân thể đều lung lay sắp đổ.


Hắn cúi đầu, dịu dàng nhìn nữ nhân trong ngực, ánh mắt nhu hoà ấm áp: "Hiện tại, không có Quý Thư Mặc, chỉ có nàng, và ta..."

Chiêu Nhi một bên khóc không thành tiếng, hắn khổ không thể tả ôm nửa sau thân thể của Tiêu Vãn, vẻ mặt sợ hãi.

Trong lúc Tạ Sơ Thần và Chiêu Nhi tập tễnh mang theo Tiêu Vãn rời đi thì trên trời bỗng nhiên mây đen ùn ùn kéo tới, sau đó là hàng loạt bông tuyết bay lả tả khắp vùng .

Mùa hè tháng 6 năm đó, tại Đông Ngụy xuất hiện một trận tuyết lớn trăm năm khó gặp.


Tuyết lớn qua đi, đại hạn suốt cả ba năm.

Những chuyện đó, Tiêu Vãn không hề hay biết, nàng chỉ biết, sau khi mình tỉnh lại, hết thảy lại trở về một năm trước!!.