Hành Trình Ở Viễn Cổ

Hành Trình Ở Viễn Cổ - Chương 4




Trình Y trở về liền bị Vân Đóa kéo lại, cô nghi ngờ nhìn đối phương cầm vòng hoa mới được bện đội lên đầu cô, sau khi đội xong Vân Đóa còn nghiêng đầu đánh giá cô vài lần, sau đó mới hài lòng gật đầu.

“Làm cái gì vậy?” Trình Y không có thói quen mang cái này nên muốn lấy xuống.

Vân Đóa giữ tay của cô lại, mất hứng lầu bầu vài câu, xem biểu hiện hình như phàn nàn Trình Y không hiểu chuyện.

Thấy Vân Đóa mất hứng, Trình Y không nỡ cùng nàng ta đối nghịch, vì vậy đành để lại vòng hoa trên đầu mình.

Cô rất muốn hỏi đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, vì sao người trong bộ lạc gặp cô đều có thái độ kỳ lạ như vậy. Chỉ đáng tiếc là ngôn ngữ không thông, lúc này đành phải đầy bụng nghi ngờ, kết quả là đến buổi tối có lẽ có đáp án. Nhớ tới vẻ mặt mấy nữ nhân trong bộ lạc khiến cho cô cảm thấy sởn tóc gáy.

Trở lại nhà gỗ, cô đem quần lót phơi nắng ở bên ngoài, mỗi căn nhà gỗ đều có một sợi dây thừng được bện lại từ vỏ cây. Dây thừng được cột một đầu bên cạnh nhà gỗ với một đầu được cột trên một cành cây cỡ chén ăn cơm cắm trên mặt đất. Dây thừng này được người trong bộ lạc dùng để phơi nắng các loại da thú. Trình Y đem quần lót treo ở trên đó, Diendanlequydon~chieuninh hiện tại nhiệt độ cao, quần áo mỏng có thể khô rất nhanh.

Đợi ở trong phòng một lát, chờ mặt trời xuống núi Trình Y đi ra mang quần lót vào nhà, sau đó ở sau lưng Diệp đại nương nhanh chóng mặc vào.

Thân là thầy thuốc, cô lo lắng cho người tên Hiền cô cứu lúc trước, bị thương nặng như vậy nếu như phát sốt thì phiền toái, cô không mang thuốc hạ sốt các loại. Lỡ như hắn sốt cao không lùi thì biết làm sao bây giờ, càng nghĩ càng sốt ruột, vì vậy cô ra cửa đi tìm Vân Đóa. Vân Đóa là chị dâu của Hiền, tìm nàng ấy hỏi thì dễ dàng hơn, hơn nữa cô cũng chỉ quen thuộc mỗi Vân Đóa.

Nhà gỗ của Vân Đóa chồng chất một đống vỏ cây còn có cành cây nhỏ, nàng ấy đang ngồi ở cửa ra sức chà sát dây thừng, loại chuyện này phụ nữ trong bộ lạc làm rất quen tay, không khó khăn chút nào. Trình Y thấy thực sự sợ hãi, bội phục xen lẫn hoảng hốt, loại chuyện lặt vặt này mình không làm được, nếu làm thực sự không chắc bện được dây thừng mà đem tay mình vò nát mất.

Trình Y đến trước mặt Vân Đóa, khi nàng ta ngẩng đầu nhìn sang cô cười cười với Vân Đóa rồi nói ra tên “Hiền”, vừa nói vừa chỉ chỉ vào phương hướng nhà gỗ.

Mới đầu Vân Đóa không hiểu ý tứ của Trình Y, về sau không ngừng nghe tên “Hiền” thì bỗng nhiên hiểu ra, chỉ vào căn nhà gỗ sát bên cạnh nhà của cô ấy lẩm nhẩm nói mấy câu. Nói xong sợ Trình Y xấu hổ không dám đi vào, do dự một chút sau đó để việc trong tay xuống ý bảo Trình Y đi theo nàng ta dẫn đường.

“Allah đô.” Trình Y rất vui vẻ, Vân Đóa là một phụ nữ tốt bụng, không biết những người phụ nữ khác trong bộ lạc có giống như vậy không.

Trên mặt đất trong nhà gỗ của Hiền có một tấm da thú, trên tường treo vài tấm da thú khác còn có dụng cụ đi săn. Hắn nhắm mắt nằm trên da thú, Sâm thì ngồi bên cạnh chăm sóc hắn.

Vân Đóa nói với Sâm mấy câu, vợ chồng hai người trao đổi xong sau đó Vân Đóa quay đầu lại đối với Trình Y vẻ mặt buông lỏng nở nụ cười, chỉ chỉ Hiền đang nằm trên mặt đất tỏ vẻ hắn không có việc gì.

Trình Y không yên tâm lắm, liền ngồi xuống kiểm tra hắn, vừa nhìn liền kinh ngạc, mặt Hiền hơi đỏ, đây là triệu chứng phát sốt. Trên trán của hắn có dán lá cây lớn bằng lòng bàn tay, dưới lá cây chảy ra vài giọt chất lỏng màu vàng cô đoán bên trong hẳn là cỏ dại được nhai vỡ.

Hiện tại tuy Hiền ngủ say nhưng rõ ràng tinh thần so với lúc cô khâu vết thương thì tốt hơn rất nhiều, hô hấp ổn định. Vốn cô còn lo lắng hắn sốt cao nguy hiểm, kết quả chứng minh cô thực sự quá lo lắng. Thời đại này, con người tự nhiên sẽ có cách sinh tồn cho chính họ, mớm thảo dược đắp là cây trên trán là cách trị liệu hiệu quả. Xem bộ dạng yên lòng của Vân Đóa và Sâm, Trình Y cũng yên lòng rồi, sáng sớm ngày mai cô đến đổi băng gạc cho hắn lần nữa.

Sâm thật cao hứng khi thấy Trình Y đến, chỉ vào Hiền nói với nàng thật nhiều, trên gương mặt khi nhìn về phía Hiền tràn đầy kiêu ngạo cùng sủng ái. Thái độ giống y như cha mẹ thời hiện đại như không thể chờ đợi mà đem con gái độc thân đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài, càng nói càng cao hứng, ánh mắt nhìn Trình Y càng lúc càng vừa lòng.

Vân Đóa nói gì đó với Sâm, kết quả Sâm nghe xong liền sững sờ, vẻ mặt đột nhiên xụ xuống, lo lắng nhìn qua đệ đệ bị thương mà thở dài, đúng lúc nhìn lại Trình Y lần nữa, ánh mắt kia rất là tiếc hận, giống như là khó khăn lắm mới săn được con vịt mập tới tay lại bị người cướp mất.

Tất cả mọi người cổ cổ quái quái, từ trong phòng Hiền đi ra Trình Y nói thầm trong lòng.

Mặt trời xuống núi, ngày dần dần mát mẻ, phụ nữ và những người đàn ông không đi săn bắt đầu ôm nhánh cây và cỏ khô chồng chất ở chổ nướng thịt lúc trưa. Niên tộc trưởng cũng đi ra, thấy Trình Y thì vuốt râu mỉm cười.

Mỗi người đều có chuyện để làm, chỉ có Trình Y thì không biết làm gì, thì tìm cỏ khô sạch sẽ ngồi ở một bên, thuận tiện nhìn mấy đứa nhỏ chơi đùa. Một người phụ nữ bên cạnh cũng không nói gì, không biết có phải cô mẫn cảm quá hay không, một người phụ nữ béo tròn hơi trắng chút trừng mắt liếc cô, cô nhìn kỹ xem. Kết quả người ta một mực không nhìn thấy, rốt cuộc là mẫn cảm hay là thật sự bị trừng Trình Y cũng không biết.

Không bao lâu sau, đã có mấy người đàn ông đi săn lục tục mang con mồi trở lại, có mấy người đàn ông bắt được ít con mồi nên có chút ủ rũ, mà mấy người đàn ông săn được nhiều con mồi hoặc săn được con mồi không dễ đánh bắt thì vui thích, sống lưng thẳng tắp.

Vốn vẫn còn lại chút ít con mồi còn lại của buổi sáng săn được, hiện tại có thêm một ít con mồi của sáu người đi săn về, bữa cơm tối nay coi như cũng phong phú náo nhiệt, người trong bộ lạc đều thật cao hứng.

Sáu người đàn ông đứng thành một hàng, đều bày con mồi săn được ở trước mặt. Người săn được nhiều thì bộ dáng tràn đầy tin tưởng cùng đắc ý, người săn được ít hơn thì có điểm lo lắng, mặc dù đang cười nhưng nhìn ra được bọn họ không vui.

Phụ nữ cùng mấy đứa trẻ reo hò, Dien*dan*le*quy*don có vỗ tay có tiếng huýt sáo, cá biệt có hài tử cùng người nào đó trong nhóm bọn họ có quan hệ thân thích thì liền đứng ở phía sau lưng nắm quả đấm nhỏ kêu gào động viên bọn hắn.

Niên tộc trưởng cười đi tới giữ chặt tay Trình Y, dẫn cô tới trước mặt sáu nam nhân, chỉ vào vẻ mặt ngốc ngốc của bọn họ rồi nói liên miên với Trình Y. Sau khi nói xong lại thông cảm cho cô không hiểu nên lại ra dấu tay, đầu tiên lấy vòng hoa trên đầu của cô xuống rồi đặt trên đầu của ông, sau đó đi đến trước mặt người đàn ông săn được nhiều con mồi nhất, tháo vòng hoa trao vào trong tay đối phương. Người đàn ông nhận được vòng hoa rất cao hứng, sau đó rất trịnh trọng đặt vòng hoa lại trên đầu Niên tộc trưởng, Dien*dan*le*quy*don rồi hai người nắm lấy tay nhau đi tới hướng nhà gỗ của nam nhân kia.

Hai người biểu diễn xong lại nhìn về phía Trình Y, thấy hai mắt cô có chút ngốc trệ, vì vậy Niên tộc trưởng lại kiên nhẫn làm lại một lần nữa. Lúc này chọn người không bắt được nhiều con mồi nhưng bộ dáng tuấn tú nhất phía trước mặt. Người đàn ông trước mặt bình tĩnh, sau đó đem vòng hoa tháo xuống đưa vào trong tay cho đối phương, cậu em anh tuấn mừng rỡ tiếp nhận vòng hoa rồi cẩn thận đặt lại trên đầu Niên tộc trưởng, sau đó hai người nắm tay chay đi tới nhà gỗ của cậu em anh tuấn.

Lần đầu không rõ, lần thứ hai không cần suy nghĩ thì cũng phải hiểu, nhớ tới buổi chiều sau khi tỉnh ngủ mấy người phụ nữ trong bộ lạc nhìn cô cười mập mờ. Còn có sáng tỏ sự kiện sáu người đàn ông trước khi đi săn thấy cô thì mừng rỡ huýt sáo chạy tới, sáu người đàn ông này buổi chiều chạy đi săn là vì muốn hấp dẫn cô lựa chọn bọn họ làm bạn lữ.

Mọi người trong bộ lạc đều dừng việc trong tay, mở to hai mắt nhìn Trình Y, đều suy đoán cô sẽ chọn ai.

Đến bây giờ Trình y mới hiểu được vì sao không ai coi thường cô đến đây ăn chùa uống chùa, không phải bộ dạng mọi người đều rất nhiệt tình như thế. Vốn cô cho rằng người viễn cổ trời sinh rất nhiệt tình hiếu khách chứ, hóa ra cô quá ngây thơ rồi, thiên hạ nào có bữa cơm miễn phí!

Bộ lạc này dân cư thiếu hụt, nữ nhân lại càng ít, giờ ăn cơm trưa Trình Y cũng có chú ý tới trong bộ lạc có sáu người nam chưa có bầu bạn. Từng xem trên TV thấy qua người nguyên thủy đến mùa đông bộ lạc thường xuyên sẽ vì thức ăn mà đánh nhau ngươi sống ta chết. Còn có phụ nữ nhỏ yếu trong bộ lạc chính là giải thưởng tranh đoạt về để sinh thêm nhiều tộc nhân. Ở đây, trong lúc này, phụ nữ không đủ, cho nên khi cô đến đây lập tức được nhiệt tình đối đãi rồi. Buổi sáng ba người đàn ông khiêng dã thú đối đãi với cô không thân thiện đại khái thứ nhất là họ có bầu bạn, thứ hai có lẽ thấy cô quá nhỏ gầy không khỏe mạnh sẽ không sống được. Hoặc là thấy cô ăn mặc kỳ dị, lai lịch không rõ, vì vậy mới không cần phải thấy cô.

“A gào khóc ngao.” Sáu người đứng thành một hàng, lớn tiếng hát lên với Trình Y, có huơ tay dậm chân, bọn họ ca hát tỏ tình với cô.

Trình Y thật muốn khóc, lần này so với ý thức không được ăn ngon, dễ uống còn có nhà vệ sinh không sạch sẽ còn muốn khóc hơn. Lập tức con mắt liền đỏ, nhịn không được mà lui về sau một bước, cô sợ hãi, mấy người đàn ông trước mắt này đều dã nhân, toàn thân cao thấp đều là dã nhân! Mới quen nửa ngày, thậm chí còn không nhớ được bộ dáng, bảo cô tuyển chọn họ làm chồng còn không bằng để cho dã thú ăn thịt cô đi.

Trình Y quá mức mãnh liệt bài xích, các tộc nhân còn đang hoan hô mong chờ lập tức liền yên tĩnh lại, nhìn chằm chằm Trình Y.

“Không được, không được.” Trình Y một bên khoát tay một bên lui về phía sau, trên khuôn mặt là mâu thuẩn cùng sợ hãi.

Niên tộc trưởng cao mày lại, trừng mắt không nói nhìn Trình Y, sáu người đàn ông đứng chung một chổ nghiến răng nghiến lợi phát ra tiếng gầm không không vui. Phụ nữ và đám trẻ con đang xem náo nhiệt chung quanh đều phát ra từng âm thanh phàn nàn bất mãn.

Không khí ban đầu vốn náo nhiệt vui mừng đột nhiên trở nên lạnh nhạt, tất cả người trong tộc đều khó chịu và bất mãn lại chán ghét mà trừng mắt nhìn Trình Y. Bởi vì cô cự tuyệt không chỉ ô nhục nhóm thanh niên trai tráng trong bộ lạc mà còn xúc phạm tôn nghiêm của tộc trưởng, đây là việc không thể tha thứ!

Không biết là người nào bắt đầu, một lát sau, Dien*dan*le*quy*don đã có rất nhiều người cầm gậy gộc chạy vội tới trừng mắt nhìn Trình Y, có người rõ ràng muốn đuổi cô đi, chỉ là e ngại Niên tộc trưởng chưa mở miệng nên còn chậm chạp chưa có hành động.

Trình Y rất sợ hãi, cô là một nữ nhân tay không tất sắt làm sao địch nổi những người thân cao ngất cầm gậy gộc này? Ở đây ngay cả phụ nữ cũng cao 1m8 hơn cô cả một cái đầu, so với vóc dáng 1m7 của cô ở nơi này không có cảm giác tồn tại.

“Quang quác quang quác?” Cô gái béo lúc trước trừng Trình Y đang nói chuyện gì đó với tộc trưởng, nghe giọng điệu hình như muốn hỏi ý kiến gì đó.

Niên tộc trưởng nghĩ nghĩ sau đó gật đầu.

“Oa!” Cô gái béo cao hứng hỏng rồi, trong mắt hiện lên tinh quang, con mắt bắt đầu nhìn qua phòng của Diệp đại nương, như là bộ dạng muốn tất cả thứ tốt đều thuộc về nàng ta.

Trình Y không quan tâm nữ nhân béo cao hứng cái gì, hiện tại cô bắt buộc mình phải tỉnh táo, tự hỏi nếu những người này thật sự đánh cô thì cô phải chạy trốn đi đâu. Trước mắt ý chí của cô cực kỳ kiên định, cô tình nguyện ở bên ngoài chết đói hoặc là trở thành mỹ thực cho dã thú, cũng không muốn mơ hồ đi theo dã nhân không nhận ra được người nào cả đời.

Ngay tại lúc Niên tộc trưởng mở miệng, vài người cầm gậy gộc muốn động thủ đánh Trình Y, đột nhiên Sâm quát to một tiếng ngăn cản động tác của họ.

Niên tộc trưởng tức giận, quát to mấy tiếng với Sâm.

Sâm lôi kéo Vân Đóa đang lo lắng đi tới, hai vợ chồng ta một câu ngươi một câu mà bắt đầu nói. Trình Y nghe nhưng không hiểu hai người nói gì, chỉ biết sau khi họ nói xong trên mặt tộc trưởng và người trong tộc đã tiêu tan tức giận không ít, người cầm gậy gộc cũng ném đi.

Sâm cùng Vân Đóa mừng rỡ thấy người trong tộc nguôi giận, vì vậy hai người không ngừng tiến lên an ủi tộc trưởng, cuối cùng Niên tộc trưởng gật đầu buông tha cho Trình Y.

“Allah đô.” Vẻ mặt Vân Đóa vui sướng sau khi nói xong, đã chạy tới lôi kéo tay Trình Y vẫn còn đang lạnh run chạy tới trước mặt Niên tộc trưởng, thúc giục Trình Y nói cảm ơn với tộc trưởng.

Trình Y bị bọn họ làm cho mông lung, không biết bọn nọ nói như thế nào để thuyết phục tộc trưởng, cũng không rõ vì sao người trong tộc cũng dễ dàng bị thuyết phục như vậy. Bất quá theo trực giác của cô Vân Đóa sẽ không hại cô, hơn nữa vượt qua phong ba trước mặt đối với cô là chuyện tốt. Vù vậy, học theo Vân Đóa nói Allah đô với tộc trưởng.

Sau khi kết thúc một phen tranh chấp thì trời cũng trễ rồi, vì vậy người trong tộc lại bắt đầu phân công hợp tác, Dien*dan*le*quy*don rửa sạch con mồi, nhóm lửa, cầm đồ gốm đi bờ sông lấy nước, sau khi hết bận mọi người liền bắt đầu nướng con mồi.

Không vui trước đó giống như không có phát sinh, tuy sáu người đàn ông kia không có được Trình Y, cũng không tính là bận rộn vô ích. Tối thiểu cơm tối phong phú hơn rất nhiều, vì vậy dù không nhiệt tình như lúc trước cũng không có ai nói chuyện hung ác với Trình Y.

Cơm tối Trình Y không ăn nhiều, ăn một chút thịt gà rừng rồi mặt dày đến chổ Vân Đóa xin trứng luộc như buổi trưa.

Cuộc sống về đêm của người trong tộc rất phong phú, ăn xong cơm tối liền dọn dẹp sạch sẽ sân bãi, mọi người quây quanh đống lửa ca hát nhảy múa. Ban ngày đều bề bộn, buổi tối không có việc gì, vừa buông lỏng nên mọi người đều rất vui vẻ. Đến cả Diệp đại nương lớn tuổi như vậy cũng chạy đến trong đám người rung eo hai cái, sau đó vặn vẹo uốn éo cái mông, sau khi mệt mỏi mới ngồi nghỉ ngơi một bên.

Vân Đóa kéo Trình Y cùng nhau đi nhảy, Trình Y lắc đầu không đi qua, hiện tại cô không có tâm tình.

Khó khăn lắm người trong tộc mới chơi đùa xong rồi sau đó kết bạn rời đi, Trình Y nhẹ nhàng thở ra trở về nhà gỗ ngủ, chỉ là trở lại nhà gỗ còn chưa đợi cô nằm xuống Vân Đóa liền đi tới cầm lấy da thú còn có những gì Trình Y mang đến đi ra ngoài.

“Chờ một chút.” Trình Y thấy thế liền tiến lên ôm lấy áo lông còn có túi thuốc vào trong ngực, vẻ mặt đề phòng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Vân Đóa không có vì hành vi bất thiện của Trình Y mà tức giận, quay đầu nói với Diệp đại nương mấy câu. Sau đó Diệp đại nương cười đứng lên cùng nàng ta kéo Trình Y đi ra ngoài, cuối cùng đưa cô đến nhà gỗ của Hiền. Vân Đóa trải da thú bên cạnh người của Hiền, chỉ vào da thú trên mặt đất nói một đống lời nói an ủi cô.

“Từ nay về sau muốn ta ngủ cùng với hắn?” Trình Y trừng lớn mắt chỉ vào Hiền đang nằm trên mặt đất chần chừ hỏi.

Cũng không biết Vân Đóa cùng Diệp đại nương có phải nghe không hiểu lời Trình Y nói hay không . . . . .tóm lại hai người không có trả lời, xoay người vội vàng rời đi.

Hồi tưởng lại chuyện phát sinh hồi tối, tái hiện lại tình cảnh của cô bây giờ, đột nhiên cô hiểu ra Sâm cùng Vân Đóa làm sao thuyết phục được tộc trưởng cùng người khác. Thì ra cô không có “an toàn” đâu, chỉ là thay vì chọn một trong sáu người đàn ông kia biến thành bất đắc dĩ cùng Hiền kết thành một đôi mà thôi.

Trình Y cắn chặt răng một hồi xanh một hồi hồng, thấp giọng khẽ mắng một hồi sau đó nhíu mày nhìn Hiền nằm trên mặt đất. Không ngờ đúng lúc này Hiền đột nhiên mở mắt ra, trong lơ đãng tầm mắt hai người chạm nhau . . . . .