Hành Trình Ở Viễn Cổ

Hành Trình Ở Viễn Cổ - Chương 34




Giống như Trình Y suy nghĩ, bệnh nhân được vu y chữa trị rất tốt. Dùng phương pháp gì thì cô không thấy được. Vu y trị hết cho người bệnh mới là bình thường, nếu như cũng giống như lúc trước bà không biết trị cho Miểu thì vu y không có giá trị tồn tại.

Làm vu y ‘phúc lợi’ rất tốt, không chỉ có được sự tôn trọng của tộc nhân còn có thể lấy được rất nhiều chổ tốt. Ví dụ như bà cứu ai hoặc là chữa bệnh cho người nào đó thì sau đó sẽ lấy chút ít ‘vất vả phí’, bất kể là da thú hay con mồi trái cây... đều lấy một ít. Cho nên mới nói vu y và Búp Bê đều không cần làm việc, ăn - dùng đều là do tộc nhân đưa tới. Có khi chính những người nhà của người bệnh được vu y chữa trị sẽ chủ động đưa lương thực, giặt quần áo, rửa chén cho bà. Tóm lại, vu y là chuyện tốt, từng ngày trôi qua rất thoải mái, không chỉ có trên tinh thần được các tộc nhân tôn trọng sùng bái đến thỏa mãn, mà vật chất cần cái gì thì có cái đó.

Từ sau khi Trình Y cứu được nhóm người bị bệnh ôn dịch, cô cũng giống như vu y thường xuyên thu được gì đó do tộc nhân đưa tới. Đều là người nhà bệnh nhân bị ôn dịch hoặc là cha mẹ mấy hài tử xuýt chút nữa bị thiêu sống đưa tới. Căn bản cô cứu người không cần hồi báo, bởi vì sinh hoạt ở trong bộ lạc không cần lo lắng ăn uống, cảm giác là đã chiếm tiện nghi của tộc nhân, không thể không biết xấu hổ mà cầm lấy đồ đạc của họ nữa.

Ban đầu có người đưa đến trái cây hoặc rau dại Trình Y không quen không muốn nhận. Chính là tộc nhân quá nhiệt tình, nếu như không nhận bọn họ sẽ tức giận, vì vậy Trình Y đành phải bất đắc dĩ mà nhận lấy. Cũng bởi vì ngẫu nhiên thu vài thứ như vậy mới thật sau cảm nhận được thời gian qua vu y sống thoải mái bao nhiêu, mẹ con vu y thu nhận gì đó so với cô còn nhiều hơn rất nhiều.

Có khi gặp phải người đến tặng đồ, ngày đó Trình Y có thể không cần phải đi ra ngoài làm việc rồi, chỉ là cô không muốn mình nhàn rỗi. Thời tiết càng lạnh thực vật càng khan hiếm, bây giờ muốn tìm được rau dại hoặc cám..... gì đó thì vô vàn khó khăn. Lúc này bất cứ một chút sức lao động nào cũng đều là trân quý. Nếu như không có chuyện gì quan trọng cơ hồ mỗi ngày cô đều đi theo các nữ nhân trong tộc đi rất xa ra bên ngoài tìm kiếm hết thải thứ có thể ăn.

Búp Bê bởi vì đi theo vu y vẫn luôn luôn trôi qua rất thoải mái thuộc loại đại tiểu thư không chịu nổi khổ cực. Nàng ta rất ít khi ra ngoài hái trái cây rau dại, hiện tại trời lạnh nàng ta lại càng không đi. Hơn nữa nơi nào có Trình Y thì nàng ta càng không muốn đi theo tham gia náo nhiệt, cả ngày đi theo bên người vu y, thích thì theo học chút y thuật, bình thường thì chỉ có lười biếng đi chơi.

Dĩ vãng thực vật sung túc, mỗi người đều có thể ăn được rất no bụng, thỉnh thoảng còn thừa lại. Hiện tại thì không được như vậy rồi, tộc nhân nhiều, mỗi ngày đều có một ít người ăn không đủ no. Nhóm ít người ăn không đủ no này đều là quần thể yếu thế, chẳng hạn như người già không có con cháu hoặc như cô nhi không có cha mẹ.

Các nam nhân nhất định phải ăn no, bởi vì bọn họ còn phải đi săn, chỉ có ăn no mới có đủ thể lực đi săn được nhiền con mồi. Hơn nữa cũng bảo đảm được sự an toàn. Nếu như chưa được ăn no rất có thể không săn được con mồi ngược lại còn có thể trở thành mĩ thực trong miệng con mồi.

Hôm nay Trình Y giống như thường ngày mang sọt gánh đòn gánh đi hai rau dại với các nữ nhân, cô được vây vào giữa. Hình thức này cũng là một loại bảo vệ, nếu như gặp nguy hiểm thì cô là người an toàn nhất. Mấy ngày hôm nay cho tới bây giờ các cô chạy đi xa như vậy tìm kiếm thức ăn đều không gặp nguy hiểm. Vì vậy Trình Y cho rằng hái rau dại vốn là việc an toàn, ai ngờ khi các cô đang trên đường đi hái rau dại thì đột nhiên gặp phải vài người ngoại tộc.

Những người ngoại tộc này đều là nam nhân, trong tay bọn họ cầm trường mâu, hiển nhiên là ra ngoài đi săn.

Mấy ngày nay Trình Y vẫn đi theo tộc nhân ra ngoài hái rau dại trái cây nên cô biết diện tích mười dặm chung quanh căn bản không hề có bộ lạc khác ở. Những người này đột nhiên xuất hiện nhất định là mới dời tới.

Các nữ nhân gặp phải nam nhân ngoại tộc này như lâm phải đại địch, đều ném cái sọt đi, cầm lấy bất kể thứ gì có tính công kích nhe răng nhếch miệng phát ra âm thanh gào thét uy hiếp mấy người không có ý tốt này.

Lần này Trình Y ra ngoài cùng với hơn hai mươi người khác, mỗi lần đi ra các cô đều kết thành tổ đội. Cũng không phải tất cả mọi người đi chung một chỗ với nhau, cơ bản mỗi ngày đều chia ra thành ba bốn nhóm khác nhau chia ra những phương hướng khác nhau mà đi. Nhóm Trình Y là nhóm người thứ hai.

Nam nhân ngoại tộc có bốn người, mỗi người đều cao lớn khỏe mạnh, cường tráng vô cùng. Quần áo da thú rách nát cực kỳ dơ bẩn, không biết là không có nữ nhân chăm sóc cho bọn hắn hay là không có da thú làm quần áo, thoạt nhìn có vẻ ‘nghèo nàn’. Thấy được các cô cố gắng có thể ấm no ‘thường thường bậc trung’, trong mắt nam nhân ngoại tộc đều phát ra ánh sáng tham lam và cướp đoạt.

Trình Y bị các tộc nhân vây ở giữa, ở cùng với cô còn có Miểu. Các cô thân là con dâu tộc trưởng, ở dưới tình huống nào đó có thể chiếm được chút ưu thế, giống như tình huống nguy hiểm hiện tại.

Trong tay Miểu là gậy gỗ dùng để hái rau dại và lay động bụi cỏ, mắt lộ ra hung quang xô đẩy nữ nhân đang che chở trước mặt nàng muốn đi ra ngoài.

Trình Y thấy vậy vội vàng kéo Miểu đang hăng máu muốn ra ngoài chiến đấu trở lại, nghiêm túc nói: “Đừng xúc động.”

“Để cho ta đi ra ngoài, ta so với các nàng có khả năng đánh.” Miểu giơ cao gậy gỗ trong tay vẻ mặt không sợ nhìn Trình Y.

Lúc ấy tự mình chữa trị chân bị dã thú tấn công cho Miểu thì Trình Y liền mơ hồ đoán được bình thường hẳn là Miểu cũng tham gia đi săn. Thể chất của Miểu so với nữ nhân trong tộc thì khỏe mạnh hơn một chút, hơn nữa trình độ khôi phục thân thể không kém bao nhiêu so với nam nhân. Có lẽ nàng lợi hại hơn các nữ nhân một chút nhưng lúc này không phải là thời điểm làm người anh hùng. Các tộc nhân rõ ràng muốn che chở các nàng, nếu như Miểu cố gắng xông ra ngoài cùng đứng chung với nữ nhân bên ngoài sẽ xuất hiện sự bất đồng. Đến lúc đó còn chưa đối phó được với kẻ địch bên ngoài mà đấu tranh nội bộ thì phiền toái.

Tuy Trình Y lớn lên trông nhỏ gầy, nhưng Miểu rất là tôn trọng đối với cô, trải qua khuyên bảo của Trình Y thì buông tha cho dự định ban đầu, kéo Trình Y ra phía sau lưng bảo vệ cô. Một đôi mắt to đen đặc như mắt ưng gắt gao nhìn thẳng vào đám nam nhân đang tiến lại càng ngày càng gần.

“Các ngươi muốn gì? Cút ngay!” Nữ nhân đứng ở phía trước nhất hô to.

“Đã lâu không hưởng qua hương vị nữ nhân rồi, hôm nay phải hưởng cho đã nghiện.” Một người trong đó lè lưỡi liếm liếm môi, bàn tay đưa xuống phía dưới bên ngoài da thú kéo kéo hèn mọn bỉ ổi nói. Mặt khác, ba nam nhân còn lại cũng không tự chủ đưa tay vuốt ve hạ thân.

Hành vi này của mấy nam nhân đã chọc tức các nữ nhân, các nàng đều chửi ầm lên.

Trình Y thấy tộc nhân tức giận, vội vàng lớn tiếng nói: “Mọi người bao vây bọn họ lại!”

Tiếng nói vừa dứt, các nữ nhân đang tức giận lập tức im miệng, động tác nhanh chóng bao vây bốn nam nhân lại, để lại ba nữ nhân bảo hộ Trình Y và Miểu, các nàng thì bao vây ở bên ngoài.

“Các nữ nhân thật là hung hãn, như vậy mới thỏa sức!” Nhiều ngày không có nữ nhân, đám nam nhân này càng thêm hưng phấn, một đôi ánh mắt gian tà bắt đầu tìm người dễ đối phó hơn nữa hợp khẩu vị.

Lúc này tiên phát chế nhân mới là thượng sách*, nam nhân khí lực lớn nhưng các cô nhiều người, nếu như đoàn kết chưa chắc bị chiếm tiện nghi đi. Không biết có phải nữ nhân trong tộc lần đầu tiên gặp phải nam nhân ngoại tộc hay không, tuy nhiên mỗi người đều biểu hiện được tư thái không sợ chiến đấu hăng hái cùng nam nhân. Nhưng rõ ràng quần long vô thủ**, không có người ra mệnh lệnh, trong lúc nam nhân chưa động thủ trước các nàng cũng không có ai tính toán ra tay trước.

* tiên phát chế nhân mới là thượng sách: ra tay trước chiếm ưu thế

** quần long vô thủ: không có người dẫn đầu, chỉ huy

Sau khi Trình Y phát hiện ra vấn đề này, lập tức hành động làm người ra mệnh lệnh, lớn tiếng nói: “Động thủ!”

Các nữ nhân rất tin phục Trình Y, cô vừa ra lệnh cũng không cần suy nghĩ liền cầm lấy gậy gộc đòn gánh tất cả đánh tới bốn nam nhân.

“Ôi.” Thình lình bị một đám nữ nhân đánh trúng, các nam nhân ôm đầu nhảy lên như chuột. Bởi vì vũ khí của các nàng có lực công kích thấp, lúc này chỉ bị đánh cho luống cuống tay chân mà thôi, bọn họ da dày thịt béo không có bị thương, đùa giỡn vài cái công kích của nữ nhân liền nâng trường mâu đánh trả.

Cho dù nữ nhân đông người hơn nhưng trong tay các nàng chỉ là gậy gộc làm sao đánh thắng được nam nhân đi săn nhiều năm cùng với trường mâu sắc bén trong tay họ. Vì vậy không lâu sau các nàng đều rơi vào thế hạ phong, gậy gộc bị đánh mất, có vài người quần áo bị trường mâu đâm rách, người khác trên người còn bị thương.

Được bảo hộ bên ngoài Miểu thấy vậy thì khẩn trương, bất chấp bên người có người ngăn cản, nhảy dựng lên xông tới chổ đánh nhau. Chọn một nam nhân đang bận rộn đùa giỡn nữ nhân không có chú ý tới động tĩnh sau lưng. Miểu thả nhẹ bước chân nhanh chóng tiếp cận, dễ dàng tiến lên ra sức vung gậy đánh lên cổ nam nhân. Cú đánh này dùng đủ sức lực, đánh cực chuẩn cho nên nam nhân liền hôn mê tại chỗ.

Ba nam nhân còn lại nhìn thấy đồng bạn té xỉu mắt mỗi người lộ ra hung quang, không còn chơi đùa cũng nữ nhân nữa, hô to hét lớn hung mãnh tiến công.

Các nam nhân hung mãnh thì các nàng liền khó chống đỡ. Bọn hắn biết rõ người nào đành xỉu đồng bạn vì vậy đỏ mắt tấn công về phía Miểu.

Trình Y khẩn trương hô: “Miểu, trở về!”

Miểu so với tộc nhân khác thì anh dũng thiện chiến lắm cho nên trong hoàn cảnh này nhất định không lùi bước, câu hô của Trình Y càng làm cho nàng toàn lực vùi đầu vào chiến đấu.

Trình Y thật khẩn trương nhìn vào chiến trường, nhìn thấy có thêm nữ nhân bị thương thì trái tim liền nhíu chặt, nhìn về phương hướng trong tộc, cắn răng giữ chặt cánh tay một nữ nhân bên cạnh nói: “Ngươi chạy về gọi người tới cứu viện.”

Nữ nhân nghe vậy thì do dự, nếu nàng rời đi thì Trình Y càng gặp nguy hiểm.

“Mặc kệ ta, đi nhanh gọi người!” Trình Y đẩy nữ nhân đang do dự chỉ về phương hướng bộ lạc thúc giục.

“Ta đi đây, ngươi phải cẩn thận.” Nữ nhân thấy đồng bạn bị thương ngày càng nhiều, nghĩ nếu còn trì hoãn nữa thì hậu quả càng nghiêm trọng hơn vì vậy nhấc chân chạy nhanh về trong tộc.

Lúc này có nam nhân chú ý tới Trình Y, thấy những nữ nhân đều nghe lời của cô, hơn nữa kêu người về gọi cứu binh. Hắn tức giận đến chửi ầm lên, đá văng nữ nhân đang cản đường hắn phóng tới Trình Y.

“Cẩn thận!” Hai nữ nhân phụ trách bảo vệ Trình Y thấy vậy liền khẩn trương cầm gậy gộc nghênh chiến.

Gậy gộc dùng để hái trái cây rau dại và đánh bụi cỏ đều rất mảnh, lực lớn một chút liền bị chặt đứt, so với trường mâu trong tay nam nhân căn bản là không cùng trình độ.

Vì vậy rất nhanh, vũ khí của hai nữ nhân liền bị đánh gãy rơi trên mặt đất, không có vũ khí cũng chỉ có thể trốn tránh.

Trình Y phản ứng rất nhanh, biết gậy gộc không dùng được vì vậy liền vứt gậy ngồi xuống nhanh chóng nhổ vài cây cỏ dại trên mặt đất, sau đó dùng lực ném lên mặt của hắn. Rễ cỏ mang theo đất cát, khi ném lên thì đất văng ra khắp nơi, cô làm như vậy cũng không đủ công kích hắn chẳng qua có thể làm hắn phân tâm. Ném cỏ này lên mặt thì đất sẽ rơi vào mắt, cho dù nam nhân da dày thịt béo không sợ gậy gộc đánh nhưng con mắt thì yếu ớt.

Quả nhiên, ngay từ đầu Trình Y ném cỏ mang theo đất cát nam nhân đành phải phân tâm mà né tránh cho nên động tác trên tay bị chậm lại. Cái này lại cho hai nữ nhân có chút thời gian mà thở dốc, không có gậy gộc thì nhào lên dùng tay cào xé mặt mày tóc tai của hắn. Đương nhiên trong quá trình tấn công nam nhân các nàng cũng bị trường mâu đả thương lên người.

Bởi vì Trình Y dùng tay sức nhổ cỏ mà bị thương, cố nhịn đau dùng tốc độ nhanh nhất nhổ vài bụi cỏ dùng hết sức ném lên mặt hắn. Bụi cỏ cuối cùng trong tay cũng ném đi cô cũng tới phía sau hắn, lấy ra dao giải phẩu trong túi áo dùng sức đâm vào vai hắn.

“A!” Nam nhân bị đau rống to, phẫn nộ xoay người cầm trường mâu đâm tới Trình Y, bả vai bị đâm đau nhức nên trường mâu không được sử dụng linh hoạt nên bị ảnh hưởng độ chính xác, không đánh trúng được cô.

Hai nữ nhân nhào tới, một người bắt cánh tay hắn một người túm tóc hắn kéo ra sau. Tay hai người không hẹn mà cùng đấm lên vết thương đang đổ máu của hắn.

Nhìn trường mâu nhọn hoắc như ẩn như hiện trước mắt cô, Trình Y rất sợ hãi. Lúc gặp phải nguy hiểm cô đều nghĩ tới A Man, hi vọng hắn ở bên cạnh cô, hi vọng hắn lập tức xuất hiện bảo vệ cô, mặc dù biết là không có khả năng, bởi vì nơi A Man đi săn cách nơi này rất xa.

Đối mặt với nguy hiểm tiềm lực của con người là vô tận, thân thủ của Trình Y một chút cũng không linh hoạt nhưng bây giờ trốn tránh trường mâu trong tay nam nhân rất nhanh nhẹn, chỉ là trên quần áo bị chém vài nhát, không có bị thương. Ngay lúc nam nhân bị hai nữ nhân không ngừng đánh trúng lên vết thương bị đau đớn làm rơi trường mâu trên mặt đất thì Trình Y bắt lấy thời cơ tốt nhất. Ngay tại lúc hai nữ nhân trái phải hai bên lôi kéo hai cánh tay hắn thì cô lại đâm thêm một dao lên cánh tay còn lại của hắn.

Từng có kinh nghiệm đau đớn thê thảm lần ngộ sát Ô Cách, lần này Trình Y không có dám giết người. Những nam nhân này không biết là người bộ lạc nào, nếu như giết chết bọn họ thì có đưa tới thù hận hay không, cho nên chỉ đâm lên địa phương trí mạng của họ.

Hai tay nam nhân đều bị vết thương lại bị hai nữ nhân dùng lực lớn đập lên vết thương cho nên sau vài cái chịu không nổi phải ngã xuống.

Giải quyết xong một người, nữ nhân nhìn cao lớn nhất trong ba người bọn họ cầm lấy trường mâu chạy lên chiến đấu cùng nhóm người Miểu tấn công hai tên còn lại.

Đa số nữ nhân đều bị thương, vũ khí trong tay đều bị đánh rơi trên mặt đất. Hai nam nhân múa trường mâu cực kỳ chặt chẽ các nàng rất khó công kích bọn họ, trái lại còn bị trường mâu của bọn họ đả thương.

Trình Y ngăn cản một nữ nhân muốn xông lên chiến đấu hăng hái, chỉ vào cỏ trên mặt đất nói: “Chúng ta nhổ cỏ ném bọn hắn.”

Vừa rồi nam nhân kia bị các nàng đánh ngã như thế nào nàng còn nhớ rất rõ ràng, Trình Y vừa đề nghị nàng liền đồng ý ngay lập tức. Thấy tay Trình Y sưng đỏ không chịu nổi vì vậy nói để mình nhổ cỏ còn Trình Y thì ném.

Hai người phối hợp ăn ý, sức lực của nàng khỏe hơn Trình Y nhiều nên nhổ cỏ càng nhanh. Trình Y vừa nhận cỏ của nàng đưa tới vừa ném lên mặt nam nhân, ném càng nhiều lần độ chính xác càng cao. Ném năm lần thì cũng có ba lượt đánh trúng lên mặt, một lần đập trúng mắt bọn họ.

Các nữ nhân thấy ném rễ cỏ có tác dụng, vì vậy một nhóm người rời khỏi vòng chiến bắt đầu làm theo Trình Y một người nhổ cỏ một người ném. Gần đó có không ít cục đá nhỏ nằm rải rác trên mặt đất, nếu như muốn dùng đất cát để đối phó với bọn họ chỉ có thể nhổ cỏ, nhổ xuống rễ cỏ mang theo càng nhiều đất cát thì càng tốt.

Không lâu sau hai nam nhân đều bị ném mặt mũi quần áo đầy đất cát, con mắt cũng không mở ra được, tức giận đến mắng chửi oa oa. Chính là mắng cũng không có tác dụng, rất nhanh liền bị các nàng đoạt lấy trường mâu rồi đánh ngã trên mặt đất.

Bốn nam nhân đều bị ngã xuống đất ngất đi, các nàng đều thở phào nhẹ nhõm.

“Các ngươi thế nào?” Trình Y lo lắng nhìn về phía vài người đang bị thương đổ máu.

Các nàng rất kiên cường, nghe vậy cùng lắc đầu nói: “Không có việc gì, chúng ta nhánh chóng trở về thôi.”

“Thật sự không sao?” Trình Y nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trên mặt một người bị thương nặng nhất đổ máu nhiều nhất. Thương thế của nàng ở trên cánh tay, máu còn đang chảy, Trình Y thấy thế liền cau mày. Nếu mặc cho nàng đi trở về đoạn đường này, chắc hẳn còn chưa về tới bộ lạc thì bởi vì mất máu quá nhiều mà ngã xuống. Không hề nghĩ nhiều, nhanh chóng đưa tay xoa nắn vài cái huyệt vị bên cạnh vết thương.

Loại phương pháp cầm máu vết thương này là lúc trước Trình Y cố ý theo một vị lão thầy thuốc trung y học. Mặc dù không có hiệu quả nhanh như châm cứu nhưng mà hữu dụng, sau khi cô xoa nắn vài phút thì tốc độ đổ máu trên vết thương dần chậm lại, sau một phút thì triệt để dừng chảy.

Các nàng cảm thấy rất thần kỳ, đối với Trình Y rất là bội phục, nữ nhân khác cũng bị thương còn đang chảy máu cũng đi tới thỉnh cầu Trình Y cầm máu cho các nàng.

Sau khi Trình Y cầm máu xong cho một đám người liền hô to các nàng mang hết rau dại nhanh chóng đi về, thu hoạch không nhiều lắm lại bị tập kích nên cũng không còn tinh thần hái tiếp, vì vậy nhặt sọt lên tâm sự nặng nề mà chạy về.

Lần này không chỉ đơn giản là bị tập kích mà thôi, gần đó xuất hiện bộ lạc khác, bọn họ không hề bận tâm gì mà khi dễ các nàng, như vậy có hai khả năng: một là bọn họ ‘đói khát’ đến cực hạn, nhìn thấy nữ nhân thì không hề nghĩ tới hậu quả liền muốn nhào lên. Thứ hai chính là... bọn họ không biết sợ!