Hành Trình Ở Viễn Cổ

Hành Trình Ở Viễn Cổ - Chương 20




A Man hưng phấn hét gào kêu gọi mà chạy về hướng các tộc nhân, ném xuống đất tất cả đồ trên người, ngay cả cây cọ mới vừa hái xuống trong tay Trình Y cũng ném luôn rồi, ôm Trình Y kiêu hãnh mà xoay vòng.

“Đừng quay nữa!” Trình Y bị xoay chuyển choáng váng đầu hoa mắt, sợ tới mức thét to.

“Ha ha.” A Man vội vàng dừng tay buông Trình Y xuống, đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt Trình Y vẫn còn tái xanh vì sợ, biểu lộ như đứa nhỏ thành công trò đùa dai.

Tộc nhân chạy tới có chừng một hai trăm người, đa số là phụ nữ và trẻ em, rất ít đàn ông. Có lẽ lúc này cũng không ít người còn đang đi săn ở bên ngoài. Người chạy tới trong nháy mắt đã quây quanh A Man và Trình Y, ngươi một lời ta một câu nói với A Man. Bởi vì trong lúc nhất thời quá nhiều người nói chuyện, chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong không ngừng, cũng không nghe rõ là ai đang nói cái gì.

Trình Y cảm giác càng ngày có không ít chấm nước bọt phun lên mặt, cô rất muốn đưa tay lên mặt lau đi lại bắt buộc chính mình nhịn xuống. Nụ cười cương cứng nhìn xem từng gương mặt xa lạ hoặc nhiệt tình hoặc kích động hỏi lung tung này kia đối với A Man. Nhìn ra được bọn họ rất hoan nghênh A Man trở về, cảm giác được có không ít người đang dò xét cô. Nghĩ lại sau này sẽ cùng sinh sống chung một chỗ với những người này, để cho họ tiếp nhận chính mình đối với cô mà nói là tối trọng yếu. Vì vậy khóe miệng Trình Y cười đầy thân thiện nhìn về phía từng người trong tộc.

Không nhiệt tình hoan nghênh giống với A Man, trong mắt các tộc nhân nhìn về phía Trình Y mang theo vài phần không thể bỏ qua tìm tòi nghiên cứu, xem kỹ, phản phất như đang tự hỏi cô có đủ tư cách trở thành thành viên của bọn họ. Phần lớn trong mắt người dò xét Trình Y xong đều hiện lên vài phần khó hiểu, bởi vì so sánh cô với phụ nữ ở đây thấp hơn một cái đầu hơn nữa thân thể xương cốt lại không khỏe mạnh. Ngay cả sinh sống cũng khó khăn mà còn có khả năng không thể sinh con dưỡng cái. Ở thời đại này người như vậy cơ bản như một nửa phế vật, phần lớn đàn ông đều không thích không muốn.

Sau khi A Man phát ra một trận cười to, bàn tay to kéo vai Trình Y chỉ vào cô bắt đầu giới thiệu cô với các tộc nhân của hắn. Khi giới thiệu thì biểu cảm vui sướng kiêu ngạo, dễ dàng nhận thấy hắn không hề giống với phần lớn tộc nhân suy đoán cho rằng nhỏ nhắn xinh xắn không làm được công việc nặng nhọc, Trình Y là nửa tàn phế. Ngược lại lấy việc mình có vợ không giống người thường thì cảm thấy vô cùng tự hào.

Sau khi đám người ríu rít một hồi, vài người đi lên giữ chặt cánh tay A Man chỉ về hướng trong tộc, thúc giục hắn nhanh về.

Trình Y nghe được A Man nói một đống lời trong đó nghe được hai từ ‘Ada’, ‘A mẫu’, ý nghĩa là cha mẹ, những người này hẳn là thúc giục hắn nhanh về gặp cha mẹ hắn.

Cảm giác được tâm tình A Man bức thiết muốn gặp cha mẹ, Trình Y nhặt lại cành cọ bị tộc nhân ‘vứt bỏ’ bước nhanh theo bên người A Man hướng về trong tộc đi tới.

Có mấy người phụ nữ đi đến bên cạnh Trình Y lôi kéo cô nói chuyện, sau khi thấy cô nghe không hiểu lời nói của các nàng thì trên mặt hiện lên nét thất vọng, không hề nói chuyện với Trình Y nữa. Vì vậy bắt đầu vuốt lên quần áo mặc trên người cô nói thầm, tò mò nói không ngừng.

Những người phụ này thoạt nhìn rất hòa thuận, quả nhiên đúng là ở đâu đều là nhiều người nhiệt tình, trái tim Trình Y một đường căng thẳng tới nay đã buông lỏng không ít. Tuy nghe không hiểu lời của các nàng nhưng vẫn rất thân mật cười với các nàng, ngẫu nhiên sẽ nói vài lời ‘cảm ơn’, ‘rất tốt’ cùng với vài lời nói viễn cổ đơn giản.

Không bao lâu, đoàn người về tới trong tộc, khi đến gần thì ngạc nhiên trong mắt Trình Y càng ngày càng đậm. Ở đây so với Ô Nắm bộ lạc lớn hơn gấp bội, phóng tầm mắt vừa nhìn tất cả đều là nhà gỗ, theo như cái này thì người trong bộ lạc này nhất định rất nhiều, không biết là mấy trăm người. Tóm lại bộ lạc này không nhỏ, bộ lạc có nhân số càng nhiều tương đối mà nói lại càng an toàn. Bởi vì người ngoại tộc dưới tình huống bình thường là không dám trêu chọc bộ lạc lớn.

Thấy ngạc nhiên trong mắt Trình Y, trong mắt A Man hiện lên kiêu ngạo nồng đậm, mặt mày hớn hở đối với Trình Y chỉ vào phòng ở trong bộ lạc, rừng cây, công cụ cùng tất cả mọi thứ giới thiệu cho cô, không ngần ngại cô có nghe hiểu được hay không. Tóm lại hắn không chờ đợi được chia xẻ cùng cô địa phương hắn nhiệt tình yêu thương và kiêu hãnh.

Mọi người quây quanh Trình Y và A Man đi tới một cái phòng lớn nhất, có người lớn tiếng nói câu gì đó vào trong nhà, sau đó bên trong truyền ra một âm thanh hùng hậu mạnh mẽ của đàn ông trung niên.

“Gào khóc ngao.” Các tộc nhân ồn ào lên, các nữ nhân lấy đi cành cọ trong tay Trình Y, xô đẩy cô và A Man đi vào phòng, tộc nhân reo hò một tiếng sau đó đều tự tản đi bận việc.

Phải gặp cha mẹ A Man, Trình Y có cảm giác khẩn trương như con dâu xấu phải gặp cha mẹ chồng. Bị đẩy đi vào nhà sau khi ngẩng đầu tầm mắt lập tức chống lại ánh mắt của đôi nam nữ trung niên đang ngồi trên cái ghế đôn bằng gỗ đối diện cửa ra vào. Đột nhiên tim tăng tốc đập mạnh hơn, Trình Y bắt đầu lo lắng không yên.

A Man không có phát hiện Trình Y khẩn trương, lôi kéo cô đến trước mặt đôi vợ chồng trung niên đang ngồi lớn tiếng nói: “Ada, a mẫu, A Man . . . . !”

Người đàn ông trung niên thấy con trai trở về mắt hổ bộc phát ra vui sướng, đứng lên lấy bàn tay to dùng sức vỗ hai cái lên người A Man, sau đó một bên cười to một bên nói chuyện với A Man.

Trên mặt người phụ nữ trung niên vẫn luôn treo lên nụ cười vui vẻ, thoạt nhìn rất muốn nói chuyện với con trai. Kết quả thấy hai cha con đang cười nói vui vẻ thì không quấy rầy. Vì vậy liền chuyển tầm mắt lên người Trình Y, bắt đầu đánh giá cô.

Tuy trước kia Trình Y có kết giao với bạn trai, nhưng còn chưa phát triển đến mức ra mắt cha mẹ của đối phương. Bây giờ là lần đầu tiên cô gặp người lớn nhà trai, trong hoàn cảnh lạ lẫm ngôn ngữ lại không thông, dưới tình huống này cô không cách nào khác không khẩn trương. Bị mẹ A Man hơi đánh giá, tâm Trình Y đều đã nhảy lên, giống như tất cả những người chuẩn bị làm vợ khác lần đầu tiên gặp cha mẹ chồng dường như phập phồng lo sợ.

“A, a mẫu.” A Man luôn nói chuyện cùng với cha của hắn không hề bận tâm cô bên này, Trình Y không biết phải xưng hô thế nào với mẫu thân của hắn. Trông cậy vào hắn là không được chỉ có thể chính mình thử mở miệng. Cô bị A Man đưa tới trước mặt cha mẹ hắn, hẳn là đã xem cô như là thê tử nhỉ? Như vậy gọi a mẫu của hắn là a mẫu cũng đúng ha?

Nghe được Trình Y nói chuyện, A Man lập tức dừng trao đổi với cha của hắn, cười kéo Trình Y đang khẩn trương toàn thân căng cứng qua nói gì đó với hai vị trưởng bối. Sau đó lại hướng Trình Y giới thiệu cha mẹ của hắn, ý bảo Trình Y cũng giống như hắn gọi là Ada, a mẫu.

“Ada, a mẫu.” Trình Y lễ phép xoay người hành lễ với cha mẹ của A Man. Vừa rồi quá khẩn trương mà cô không có chú ý tới, bây giờ nhìn đến, trên đầu cha của A Man cắm cái lông chim màu sắc sặc sỡ. Cái này ở tại Ô Nắm bộ lạc cô từng thấy qua trên đầu vị tộc trưởng từng đánh bị thương chân cô còn muốn dìm cô chết đuối. Đây là biểu tượng thân phận tộc trưởng, thì ra phụ thân A Man là tộc trưởng, trách không được những tộc nhân kia khi nhìn thấy A Man thì lại nhiệt tình như vậy.

Động tác cung kính có lễ của Trình Y lấy được cảm tình của tộc trưởng đại nhân, chỉ thấy mặt ngăm đen của ông lập tức cười vui vẻ, hài lòng gật đầu với cô.

Mẹ của A Man cũng cười cười với cô, nhìn về thân thể yếu ớt của Trình Y trong mắt không khỏi hiện lên vẻ thất vọng.

Tộc trưởng như là nhớ ra chuyện gì, nghiêm mặt hỏi A Man một câu. Bởi vì biểu lộ vô cùng nghiêm túc, làm cho ba người trong phòng muốn xem nhẹ cùng khó khăn.

Nghe vậy, A Man nhìn sang Trình Y đang nghi hoặc nhìn mình sau đó ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn thẳng tộc trưởng kiên định lắc đầu, hắn nói Trình Y chỉ có thể nghe hiểu có hai chữ: “Không có.”

Tộc trưởng đánh giá biểu lộ của A Man, cuối cùng rất hài lòng gật gật đầu, cũng không nói gì nữa, chỉ ra cửa để cho A Man về trước thu dọn phòng ở.

A Man lôi kéo Trình Y hướng hai vợ chồng tộc trưởng lại nói vài câu mới đi. Phòng ốc của hắn cách nhà tộc trưởng không xa, ngay tại hơi xéo phía đối diện, khoảng cách không đến hai mươi mét.

Phòng ở của A Man nhỏ hơn không ít so với tộc trưởng, bất quá so sánh với tộc nhân khác thì lớn hơn một chút. Trình Y vào nhà thì nhìn thấy những thứ họ mang về như da thú nồi chén còn có áo lông của cô, còn có túi thuốc đều đã được đặt ở trong phòng rồi. Có lẽ khi bọn họ đi gặp vợ chồng tộc trưởng thì người trong tộc hỗ trợ mang về cho bọn họ.

Trình Y đánh giá chung quanh, trong mắt cô phòng ở này có vẻ đơn sơ. Dựa vào tường có một tấm da thú dày mở ra, đây là chỗ ngủ, bên cạnh có một thớt gỗ, trên tường treo các loại răng nanh cùng xương cốt dã thú. Trên mặt đất có một tầng tấm ván gỗ đã gọt vỏ, cái tấm ván gỗ này vừa nãy trong nhà tộc trưởng cũng có. Tấm ván gỗ này chắc là người có chút thân phận mới dùng, dù sao tấm ván gỗ phải gọt vỏ rồi trải ra trong nhà thì rất phiền toái. Lúc trước phòng của cô và Hiền ở sẽ không có những thứ này, mà trực tiếp trải một lớp cỏ trên mặt đất rồi trải da thú lên, như vậy có khuyết điểm là cỏ trong mùa hè thì có nhiều muỗi.

A Man giữ chặt cánh tay Trình Y đem cô an trí ngồi trên tảng đất, lấy một quả dại nhét vào trong tay cô, sau đó cười híp mắt chỉ vào trong phòng hỏi cô gì đó. Xem ra hắn hẳn là hỏi xem cô có vừa lòng cái phòng ở này không.

Trình Y xem hiểu ý tứ của hắn, cười gật đầu với A Man, ở đây tốt hơn so với hang động, trong nhà lại còn mát mẻ sáng sủa nữa.

Thấy Trình Y yêu thích, A Man thật cao hứng, đi một vòng trong phòng sau đó đi đến một chổ lục lọi tìm kiếm gì đó. Tìm một hồi cuối cùng lục ra ở trong góc một cái vòng cổ dùng các loại răng nanh động vật làm nên. Những cái răng nanh kia tuy đã được mài nhẵn không ít nhưng thoạt nhìn vẫn có chút khủng bố, cái này không thể nói là có mỹ cảm gì.

A Man cầm vòng cổ như hiến vật quý mà đưa tới trước mặt Trình Y, hai mắt sáng lóng lánh tràn ngập chờ mong mà nhìn cô.

“Tặng cho ta hả?” Trình Y một tay chỉ vào vòng cổ một tay chỉ vào mình hỏi.

“Ừ.” A Man gật mạnh đầu, cười đến khoe cả hàm răng trắng.

Trình Y nở nụ cười, đưa tay muốn nhận cái vòng cổ thoạt nhìn có chút khủng bố, kết quả còn chưa cầm thì A Man đem vòng cổ thu hồi lại.

Nhìn thấy biểu hiện giận dữ khó hiểu của Trình Y, A Man ra vẻ thần bí cười, chỉ chỉ ngoài phòng rồi xoay người rời đi.

Ngồi ở trong phòng tâm tình Trình Y rất khó bình tĩnh được, đến một hoàn cảnh hoàn toàn mới cô thật lo lắng không yên không có quá nhiều vui vẻ. Còn nhớ rõ lúc nãy trong mắt của mẹ A Man hiện lên tia thất vọng, tương lai nếu mẹ chồng không thích cô, điều này làm cho tâm tình Trình Y có chút buồn bực. Có lẽ cảm thấy cô so với nữ nhân ở đây mà nói quá nhỏ gầy không sống được sao?

Miên man suy nghĩ một hồi đột nhiên nhìn thấy hai cành cọ A Man hái dùm cô, dù sao cũng không có chuyện gì làm, Trình Y đứng lên cầm lấy hai nhánh cây ra khỏi phòng. Vừa rồi cô có chú ý, cơ hồ là phía ngoài mỗi phòng đều có một tảng đá không coi là nhỏ. Trên những tảng đá kia có rất nhiều rãnh nhỏ, đây là dấu vết nhiều năm mài gì đó, thật hiển nhiên là các tộc nhân đều mài các loại vũ khí và công cụ ở trước cửa nhà mình.

Ngoài phòng có rất nhiều nữ nhân đều tự làm việc của mình, Trình Y nhìn tới các nàng rồi gật đầu mỉm cười. Các nàng cũng rất hiền lành mỉm cười lại với cô. Từ sau khi cô gặp gỡ các tộc nhân thoạt nhìn đều rất nhiệt tình, vì thế Trình Y rất cao hứng.

Ngồi trên cỏ khô bên cạnh tảng đá, Trình Y lấy dao phẩu thuật cắt nhọn đầu cành cọ. Từ sau khi cô tới nơi này, dao phẩu thuật cơ hồ trở thành dao tạp hóa, cắt thịt cắt cỏ cắt rau gì đó đều làm. Cũng may cô còn để dành một dao phẩu thuật khác trong túi thuốc, cái này dùng làm tạp hóa dao cũng không đáng tiếc.

Rất nhanh đã gọt nhọn hai cành cọ, chỉ cần đem hai phiến lá đi mài hết các góc cạnh là được, nên Trình Y nghiêm túc cầm cành cọ chà xát.

Bởi vì Trình Y làm việc kỳ quái, các tộc nhân nhìn qua cũng thấy nghi hoặc, có mấy nữ nhân không chịu nổi hiếu kỳ đi tới ngồi bên cạnh xem Trình Y mài. Có người hỏi Trình Y làm cái gì, kết quả thấy Trình Y lắc đầu xin lỗi với các nàng thì các nàng mới nhớ tới Trình Y nghe không hiểu, vì vậy đành tiếc nuối đi ra.

Khi A Man trở về thì Trình Y cũng mài xong, nhìn thấy hắn đầu đầy mồ hôi trở về cô vội vàng cầm lấy cây quạt quạt gió cho hắn. Cây quạt này so với quạt mua được ở hiện đại thì nặng hơn một chút, nhưng cũng may quạt vài cái thì cũng nhanh chóng mát mẻ.

“Chao ôi?” Cảm giác được mát mẻ A Man kinh nghi lên tiếng, một phen túm lấy cây quạt trong tay Trình Y lật qua lật lại xem xét. Sau đó học theo Trình Y quạt vào mặt mình, càng quạt thì ngạc nhiên mừng rỡ trong mắt càng dày đặc, cuối cùng là hưng phấn mà oa oa kêu lên.

Thấy trong tay Trình Y còn một cây quạt khác, A Man suy nghĩ một lát sau đó một tay chỉ chỉ hướng nhà tộc trưởng hỏi ý Trình Y.

“Tặng cho Ada, a mẫu hả?” Trình Y dùng lời viễn cổ hỏi.

“Ừ.” A Man gật mạnh đầu, thấy Trình Y gật đầu đồng ý, cao hứng cầm cây quạt đi ra ngoài. Vừa đi được hai bước như chợt nhớ cái gì mà quay trở lại nắm lấy tay Trình Y cùng nhau đi đến nhà tộc trưởng.

“Ada, a mẫu.” A Man mang theo Trình Y đi vào phòng tộc trưởng, rung cây quạt trong tay hai lần chỉ vào Trình Y nói mấy câu.

Vợ chồng tộc trưởng hai mặt nhìn nhau nghi ngờ nhìn cây quạt trong tay A Man, hiển nhiên bọn họ không hiểu vật này là dùng để làm gì.

Biết cha mẹ không hiểu điều kỳ diệu khi dùng, A Man cầm quạt đi đền trước mặt bọn họ phe phẩy.

“A.” Tộc trưởng cao hứng nắm cây quạt quạt vài cái, thỏa mãn gật gật đầu, bởi vì ngồi gần tộc trưởng nên vợ tộc trưởng cũng cảm nhận được gió mát vì vậy lộ ra tươi cười.

A Man thấy vậy giống như hiến vật quý mà đẩy Trình Y lên phía trước nói vài câu, rõ ràng chính là hướng tới cha mẹ biểu lộ khoe khoang mình tìm được người vợ có năng lực cỡ nào.

Vợ chồng tộc trưởng thấy vậy cùng buồn cười, liếc nhìn nhau sau đó gật đầu tán thưởng nhìn Trình Y, so với mới gặp gỡ ban nãy thì ôn hòa nhiều hơn.

Không nghĩ tới mình chỉ tùy tiện làm ra một cây quạt cực kỳ bình thường lại nịnh nọt được vợ chồng tộc trưởng. Điều này làm cho Trình Y kinh ngạc đồng thời cũng cảm thấy mừng rỡ. Bước đầu tiên cô bước không được tốt lắm, nhưng bước thứ hai trong lúc cô vô tình dẫn đến thành công. Thật sự là vô tình cắm liễu liễu mọc xanh um à.

Lại một lát sau, người trong tộc đi săn đã lục tục trở lại, đến giờ ăn cơm tối A Man lại mang Trình Y đi ra. Bộ lạc lớn người nhiều, trên mặt đất trống xếp nhiều đống lửa, người trong tộc không cách nào ngồi quây quanh ở một vòng cùng ăn mà chỉ có thể chia ra làm vài vòng.

Trình Y và A Man cùng với vợ chồng tộc trưởng cùng quây quanh ở một vòng lớn, mỗi vòng lớn có khoảng bảy tám chục người, tổng cộng có năm vòng. Con mồi đều là các tộc nhân mới săn về ngày hôm nay, có đủ loại. Cô phát hiện ở đây khẩu phần thức ăn không có phân chia cao thấp, phần lớn chủng loại động vật cũng sung túc, ai đói bụng muốn ăn cái gì thì tự mình đi lấy là được.

Ngay khi các tộc nhân bận rộn nướng thịt thì A Man mang Trình Y đi tới trước mặt một phụ nữ trung niên ăn mặc bảo thủ nghiêm túc hơn những nữ nhân khác trong tộc, cung kính nói gì đó với bà.

Lão bà có hơn năm mươi tuổi, khóe mắt có vài nếp nhăn, gò má thoạt nhìn rất tang thương, trên mặt không có nửa điểm tươi cười thoạt nhìn có chút âm dương quái khí. Nghe xong lời A Man nói thì lạnh nhạt liếc nhìn Trình Y, ý bảo cô ngồi xuống.

Trình Y không biết thân phận của lão bà là gì, thấy A Man đối với bà tôn kính chắc hẳn thân phận không bình thường. Vì vậy thuận theo ngồi xuống trước mặt bà, nhìn bà lão cụp mắt đem hai bàn tay gầy trơ xương giống như móng chân gà đặt lên bụng cô rồi nhẹ nhàng xoa bóp hai cái. Cảnh tượng này rất quỷ dị, Trình Y không tự chủ mà rùng mình một cái.

Cảm giác được Trình Y khẩn trương không tự nhiên, lão bà nhàn nhạt liếc nhìn cô, trên mặt không hiện ra vui buồn, ngẩng đầu nhìn qua A Man ở bên lắc đầu, giọng điệu lạnh nhạt lầu bầu vài câu.

Sau khi nghe xong A Man mừng rỡ, lớn tiếng nói cảm ơn với lão bà sau đó lôi kéo Trình Y như lọt vào sương mù trở lại chổ ngồi. Hắn cũng không có ngồi xuống, mà là nắm tay Trình Y hướng về phía tộc nhân gào to. Tất cả mọi người dừng hết lại mọi chuyện trong tay nhìn sang thì A Man xoay người đối diện với Trình Y, cũng kéo thân hình cô quay về phía hắn. Ngay khi tất cả tộc nhân làm chứng hắn lấy ra vòng cổ làm bằng răng thú xuyên qua trân trọng nhẹ nhàng đeo vào cổ Trình Y . . . . .