Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, cái cây nhỏ Cố Thanh Thanh trồng trước khuê phòng từ mộtmầm non nhỏ bé nay đã cao gần bằng nàng, mà mối thù năm ấy cũng qua được thêm sáu năm. Giang hồ đã sớm ổn định từ lâu, chuyện Cố gia bị đồ sátcũng trở thành một câu chuyện tựa như xưa lắm, chẳng còn ai nhắc lại đến nó nữa.
Nàng ngồi trong thư phòng, lười biếng lấy tay che miệng ngáp một cái, giống như chẳng hề để ý đến kẻ mặc áo đen đang cung kínhphía dưới.
“Chủ tử, chuyện năm đó ngài yêu cầu, nô tài đã tra ra được. Đáng tiếc, lại chậm một bước.”
Thanh Thanh lặng lẽ nắm chặt tay, cố gắng khắc chế cừu hận của bản thân. Nămđó, chân tướng vốn dĩ rõ ràng, nàng chứng kiến hết thảy, nguyên tác cũng ghi lại rõ ràng kẻ thù, song, điều đó không có nghĩa là nàng sẽ bỏ quacho kẻ phản bội. Tổng quản Lý Tư Tĩnh!!
“Xảy ra chuyện gì?”
“Nô tài vô năng, lúc đuổi bắt được hắn, độc trong người hắn bộc phát, chết ngay lập tức.”
Cố Thanh Thanh buông nắm tay ra, đúng là ác giả ác báo. Nàng đoán được,năm đó, tên tổng quản ngốc nghếch không chỉ bị lợi dụng mà còn bị hạđộc, sống đến nay cũng coi như Lục Úy Hân còn nhân từ.
“Về phần võ lâm minh chủ?” Nàng nghiến răng, từng chữ từng chữ hỏi.
“Hiện tại giang hồ an ổn, bọn họ đề phòng cũng không cao, cho người chúng tatrà trộn vào trong võ lâm không phải là việc quá khó. Ngoài ra, nô tàicũng tìm thêm được một tin tức quan trọng.”
…
***
Thanh Thanh ngồi trong xe ngựa, hài lòng nhìn kiểu tóc mà An Nhiên vừa buộccho nàng, kiểu tóc của nha hoàn, miệng khẽ ngâm nga hát.
Đườngđi từ Phù Sinh Cốc về đến thành Trường An đối với nàng thật sự thập phần quen thuộc. Mấy năm nay, sư phụ cùng sư bá giao cho nàng quản lý mộtphần nhỏ cơ nghiệp, mà đối với thương nhân đã sớm được đào tạo như nàng, quả thật hệt như cá gặp nước, tung tăng bơi lội.
Người ở PhùSinh Cốc mặc dù có địa vị vô cùng cao trong giang hồ, nhưng lại chẳng hề tham gia bất kì việc nào ở đó. Nhà của nàng, am hiểu y thuật, tinhthông võ công lại chỉ tham gia vào kinh thương buôn bán.
CốThanh Thanh đối với việc này vô cùng vừa ý. Các nàng là thầy thuốc,đương nhiên hiểu rõ sinh mệnh có bao nhiêu quan trọng, đối với kinhthương tranh đoạt âm mưu so ra còn tốt hơn với giang hồ giết người không ghê tay.
Mắt thấy Trường An cách xe ngựa chẳng còn bao xa,Thanh Thanh cùng An Nhiên – tả hộ vệ của Bạch Vân cung, ung dung đeo lên chiếc mặt nạ da người, sau đó, đội lên một chiếc nón tầm thường, chegần hết khuôn mặt giả mạo.
Làm việc quan trọng thì luôn luônphải cẩn thận, nàng không có bàn tay vàng như nữ chính tùy tiện mặc namtrang liền biến nam tử, bởi vậy, mặt nạ là vô cùng cần thiết, bằngkhông, với thân phận hiện tại của nàng, tùy tiện xuất môn cũng sẽ chuốclấy một đống rắc rối.
Bách Hương lâu – chỉ cần nghe tên đã biếtrõ nơi này làm gì, lại càng không phải là nơi mà nữ tử bình thường cóthể tùy tiện bước tới. Bách Hương lâu là lầu xanh nổi tiếng khắp thànhTrường An. Song, hiếm ai nghĩ tới, nơi đây lại là nơi kiếm những nguồntin tức khổng lồ.
Tòa thanh lâu được trang trí tinh xảo và lộnglẫy, mái ngói màu đỏ tươi cổ kính, những dây leo cuốn trên các cột, lốivào ngoài tạo nên một khung cảnh trang nhã, lịch sự đối lập với nơi này.
Cố Thanh Thanh lờ đi những tiếng cười oanh oanh yến yến, tiếng đàn, ngâmthơ, ca hát vang vọng khắp nơi và hình bóng đẫy đà của các thiếu nữ nhưẩn như hiện lấp ló sau màn trướng. Nàng không phủ nhận, cách kiếm tiềntùy tiện đào ra từ thanh lâu của các nữ chính xuyên không là vô cùng hữu ích. Kĩ nữ được trang điểm rực rỡ, nhưng khách quan lại chẳng thể tùytiện động vào.
Nam nhân thường ưa thích những thứ không nằmtrong tầm tay. Người đàn bà kiếp trước ấy từng vạn phần quyến rũ nói với nàng: Khi nam nhân cầm trong tay đóa hoa ly thì bông hồng còn lại mớichính là bông hoa rực rỡ nhất, cuốn hút nhất; khi nam nhân cầm trong tay đóa hoa hồng thì hoa ly chính là loài hoa thánh khiết nhất, trong sángnhất.
Tất nhiên, nữ phụ quèn như nàng muốn gây dựng sự nghiệprực rỡ và thành công ngang bằng nữ chính như vậy đều là nhờ có chỗ chống lưng, bằng không, cho nàng mười lá gan nàng cũng chẳng dám cuồng ngạomà dựng lên cái tòa lâu này. Thanh Thanh nàng cả hai đời người đều là từ hai bàn tay trắng mà thành được như hiện tại, trong khái niệm của nàng, chưa bao giờ tồn tại khái niệm kiêu ngạo mà sống, đều là cúi đầu luồnlách như tiểu nhân.
Cố Thanh Thanh cùng An Nhiên lặng lẽ đi quanhững căn phòng mờ ám khép hờ, đến gần một ma ma ăn mặc diêm dúa đangkhông ngừng tạm biệt khách mời vừa qua đêm. Nàng đưa tay ra phía trước,để lộ phía trong tay áo một ngọc bội màu lục bích, khắc chữ “Thượng”tinh xảo.
Vị ma ma liếc mắt nhìn, sau đó, lại như chưa từng thấy bất cứ điều gì, tiếp tục đứng tại chỗ đon đả chào khách, Thanh Thanhcũng nhanh chóng di chuyển, chậm rãi theo một nô tì đi lên tầng trêncùng. Hoàn toàn khác biệt với những lầu phía dưới, không có lấy bóngdáng của khách quan qua lại.
Nhìn xuyên qua cửa sổ đỏ son, chỉlác đác vài người khách ra về, có dân thường, có công tử thế gia, lạicũng có quan lại. Nơi này vốn là chốn thị phi.
Cố Thanh Thanhcảm thấy thập phần may mắn, tìm được cây đại thụ khổng lồ như vậy, không cần biết Yên Mộ Quân giở thủ đoạn gì, nhưng ít nhất, từ trước đến giờchưa có bất kì quan viên nào dám náo loạn nơi này. Hiện tại, nàng cũngcó chút tò mò về quan hệ của hắn với hoàng gia.
Tất nhiên, nóirằng bắt chước phong cách của nữ chính-san hoàn mĩ vô khuyết, thì biệnpháp này vừa có ưu vừa có nhược. Ưu là gây được hứng thú, mà nhược thìlại là mất nhiều khách nhân, tương đương mất đi bạc trắng.
Nànglơ đãng nhìn một kĩ viện khác tầm thường hơn nhiều phía dưới, khóe môikhông khỏi cong lên. Vậy thì chỉ cần cho người bắt chước các kĩ nữ bênnày là được, thương nhân chưa bao giờ chê tiền nhiều mà.
CốThanh Thanh tháo chiếc nón trên đầu, đặt xuống bàn, mỉm cười với namnhân trung niên đã sớm nghiêm cẩn đứng phía trước, An Nhiên cũng lặng lẽ đứng đằng sau.
“Ngô thúc không cần khách khí, xét về bối phận,ta vẫn là kém hơn ngài. Lần này đến đây cũng có chút chuyện cần ngàigiúp đỡ, nhưng không rõ chuyện làm ăn hiện tại như thế nào?” Nàng nhìnhắn, hỏi.
Hiếm ai biết vị nam nhân trước mặt nàng là người códanh vọng cao và đầy quyền lực trong giới thương nhân, nhưng lại càng ít người biết hắn là thành viên của cốc dưới sự quản lí của nàng hơn. Đạolí: “Cây to đón gió lớn” các nàng đều hiểu rõ, hiện tại Phù Sinh cốc thế lực cũng không nhỏ, lại để lộ thêm vài phần cơ nghiệp ngầm này, chỉ sợlại kết thêm không ít đố kị.
“Tiểu thư an tâm, chuyện nhỏ nàygiao cho mà lão phu không làm được thì quả thực là xấu mặt. Chỉ là lầnnày không rõ nguyên do nào mà tiểu thư cần lão phu giúp đỡ?”
Thanh Thanh cố nén cười làm ra vẻ nghiêm túc, thói quen ăn nói vòng vo vốn là đặc điểm nổi bật của thương nhân nhỉ?
“Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là ân oán cá nhân. Hơn nữa, cũng lâu rồi Bách Hương lâu không có sự kiện nào lớn.”
Tiếng gõ cửa vang lên. Cuộc trò chuyện đã sớm bị cắt đứt từ lâu.