Edit: An TĩnhSự lệ thuộc và tình yêu, ai lại phân chia rạch ròi chứ?
Nếu có thể có một tờ giấy khảo sát, làm xong sẽ biết yêu hay không, thật sự tiện lợi biết bao nhiêu.
Đáng tiếc là không được.
Sau một tuần chiến tranh lạnh trôi qua, Lâm Hoàn bắt đầu sống một ngày tựa một năm.
Căn nhà vừa trống trãi vừa yên tĩnh như vậy rất dễ khiến người ta buồn chán. Mở lớn tiếng tivi hơn nữa cũng vô ích, ồn ào cách nào cũng không thể xóa bỏ sự ảm đảm trong lòng, chỉ có thể mạnh mẽ nói với mình tất cả đều sẽ tốt thôi.
Nhàm chán thì muốn đi dạp phố, đi dạo phố mà thấy quần áo trẻ em và đồ chơi sẽ ngay lập tức nghĩ đến hơn bốn tháng nữa thôi là cục cưng đã chào đời, nghĩ đến cục cưng lại nhớ đến việc chưa đặt tên cho bé, nghĩ đến đặt tên lại nghĩ đến việc cô sẽ đặt một cái tên dựa vào tên của Triệu Triết Vũ….
Đến cuối cùng, lúc chán nản cô lại nhớ đến anh, lúc trò chuyện cũng chỉ nghĩ đến anh.
Trước kia Triệu Triết Vũ cũng đối mặt với một căn nhà trống trãi lạnh như băng như vậy sao.
Khi đó anh có cảm thấy cô đơn không?
Triệu Triết Vũ đã chiều hư cô. Âm mưu của anh đã được như ý, dùng sự dịu dàng và tốt đẹp kia cưng chiều cô khiến cô không thể rời bỏ anh được, mà chuyện cô làm lại chính là buông thả tùy hứng chọc giận khiến anh đi mất, sau đó không biết nên nói xin lỗi như thế nào.
Cho đến bây giờ, có lẽ việc yêu và không yêu đã không phải là chuyện quan trọng nhất nữa rồi. Đã từng qua lại một năm, bây giờ kết hôn nửa năm, dù thế nào thì giữa hai người cũng có tình cảm. Bình tĩnh hồi tưởng lại tất cả những lời hèn mạt cô đã nói ra, những lời đó không phải là bác bỏ hết thảy những việc anh làm vì cô sao? Trong khi anh nghĩ cho cô nhiều như vậy, mà chỉ nhận được một đống oán trách từ cô, lúc ấy Triệu Triết Vũ chắc hẳn rất đau lòng nhỉ?
Nhưng cô không biết nên làm cách nào để sửa chữa. Liên tục mở khung trò chuyện Wechat với anh ra, không có tin nhắn, cũng chỉ có thể bấm vào hình đại diện của anh để theo dõi tin tức trong vòng bạn bè. Đáng tiếc cũng chẳng có gì cả, trừ ảnh bìa chụp mười ngón tay đan vào nhau.
Lâm Hoàn bực bội vùi đầu vào trong chăn, cảm thấy vô cùng hối hận.
Tuệ Như cũng không thể nhìn nỗi hình ảnh mỗi ngày nằm đừ người trên ghế sofa của cô, nên đã hẹn cô ra ngoài xem phim. Cô là một người phụ nữ đang có thai, cái gì mà đánh đấm dữ dội, bắn súng kích thích đều bị Tuệ Như từ chối bằng một lời, cuối cùng hai người chỉ có thể xem một bộ phim tình yêu nhẹ nhàng.
Rõ ràng là một câu chuyện xa lạ, nhưng cô lại cảm thấy mỗi một phân cảnh trong thước phim đều giống hệt cô và Triệu Triết Vũ.
Lúc đi ra khỏi rạp chiếu phim, Lâm Hoàn nhìn thấy một đôi tình nhân tựa sát vào nhau, trong lòng bắt đầu chua xót.
Rõ ràng cô cũng có một người có thể cùng cầm tay nhau đi xem phim ——
Bỗng nhiên phát hiện trên tay hơi trống trơn. Giống như đã thiếu đi một thứ đồ vốn nên có.
Chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn cưới của cô, đã bị cô cất giấu trong ngắn kéo bàn làm việc.
“Tuệ Như, đưa tớ đến công ty của Triệu Triết Vũ nhé!”
“…. Hả?” Tuệ Như nhất thời không phản ứng kịp, “Không phải cậu ta đi công tác à?”
“Tớ đến lấy đồ thôi.”
Đột nhiên cô rất muốn đeo nhẫn. Dường như giữa hai người họ ngay lúc này, dù có chia cách lưỡng địa vẫn sẽ có một sự kết nối nào đó tồn tại.
Vì vậy cô đã hiểu được, tại sao anh lại để ý việc cô không đeo nhẫn đến như vậy.
Hai người cùng bên nhau. Phía trên có khắc chữ.
Lâm Hoàn và Triệu Triết Vũ, Triệu Triết Vũ và Lâm Hoàn.
Trời ơi, có phải cô bị ngốc rồi không?
Giờ tan làm đã qua, trong công ty chỉ còn lẻ tẻ vài người bật đèn làm thêm giờ. Nhìn thấy chiếc bụng đã nhô ra của Lâm Hoàn thì rất kinh ngạc, dù sao câu chuyện về cô Triệu đã trở thành đề tài tụ tập nói chuyện trong phòng trà nước một khoảng thời gian trước.
Lâm Hoàn đi thẳng đến bàn làm việc của mình, phát hiện tất cả đồ đều không có dấu vết bị đụng chạm. Cô kéo ngăn kéo bên trái ra và tìm ở dưới đáy, là một chiếc hộp nhung nhỏ bị cô giấu kín.
“Ôi….. Cậu luôn giấu chiếc nhẫn ở đây mà không mang à?”
“Ừm….. Từ lúc đến đây làm việc đều để trong đấy.”
Tuệ Như chậc lưỡi lắc đầu, “Tấm lòng cậu lớn ghê đó. Xem ra tớ đã biết tại sao lão Triệu lại giận cậu rồi.”
Khuôn mặt Lâm Hoàn xuất hiện nụ cười khổ: “Đừng nói nữa.”
Cuối cùng chiếc nhẫn đã được đeo lại vào ngón áp út, có một loại cảm giác an tâm quen thuộc.
Cô thật sự muốn khóc quá.
Triệu Triết Vũ phía bên kia chuẩn bị quay về khách sạn, lúc xuống lầu kiểm tra một vòng theo thông lệ, đột nhiên nhìn thấy bóng người Lâm Hoàn từ đằng xa, còn tưởng rằng mình bị hoa mắt. Khi nhận ra mình không sai, phản ứng đầu tiên của anh chính là trốn vào nơi tối không được để cô nhìn thấy.
Hệt như người đàn ông phụ bạc bao nuôi tình nhân ở bên ngoài bị vợ đuổi giết.
Rõ ràng mới mười ngày, nhưng anh cảm giác cô thật sự gầy quá, chiếc bụng nhô lên cao thật sự khiến anh nhìn từ bên ngoài đã đau tim.
Sau khi mang thai cô không cắt tóc nữa, xõa dài thẳng mềm mại, ngoan ngoãn rũ trên bờ vai, bóng dáng trông vừa yên tĩnh vừa mềm yếu.
Sau khi hai người rời đi, Triệu Triết Vũ đi đến hỏi nhân viên, vừa rồi Lâm Hoàn đến đây làm gì.
“A…. Hình như cầm theo một món đồ, là một chiếc hộp nhỏ, sau đó đi rồi ạ.”
Anh biết cô giấu chiếc nhẫn ở đâu, khi kéo ngăn tủ đó ra, phát hiện dưới đáy trống trơn.
Anh có hơi hào hứng, nhưng lại thấy sợ. Cô lấy chiếc nhẫn đi rồi, muốn đeo vào lần nữa, hay là vứt đi?
Nhớ cô quá.
Tiếng động cơ dưới hầm để xe khiến anh nhớ cô, chiếc giường lớn trống trãi trong khách sạn khiến anh nhớ cô, chiếc nhẫn lẻ loi trên tay khiến anh nhớ cô.
Thật kì lạ. Có lẽ cả chiếc xe, chiếc giường đôi và chiếc nhẫn kim cương đều biết anh yêu cô.
Còn cô gái ngốc kia bao giờ mới có thể hiểu được đây?
Có lẽ anh quá kích động, cố gắng chia xa chiến tranh lạnh vốn dĩ là hành hạ lẫn nhau. Thật ra thì tương lai còn dài, tình cảm là thứ không thể nói rõ ràng ra ngay được, cần gì phải giống như việc hỏi một đứa con nít là thích ba hơn hay thích mẹ hơn chứ, nhất định phải vào thời điểm cô đang có thai và không có chỗ dựa như bây giờ sao?
Anh nghĩ, hay ngày mai về nhà là được rồi.
Nói dối thì phải trọn vẹn, anh tìm kiếm mã chuyến bay từ thành phố S về vào ngày mai, rồi gửi sang cho cô.
Màn hình điện thoại sáng lên, cô nhìn thấy ba chữ “Triệu ác ma” hiển thị trên đó, dường như muốn nhảy cẫng lên.
Tim bắt đầu đập rộn ràng, phát hiện là tin nhắn về chuyến bay trở về của anh, miệng cười toe toét mà ngay cả mình cũng không phát hiện.
“Bánh trôi, ba con sắp về nhà rồi!”
Cục cưng ở bên trong cũng động đậy giữ mặt mũi cho cô.
“Con rất nhớ ba có phải không?”
Lâm Hoàn cong môi nằm ngã xuống ghế sofa, cầm điện thoại và nhìn tin nhắn Wechat kia lần nữa.
“….. Mẹ cũng vậy đó.”
**
Hết chương 23