Hành Trình Của D

Chương 14




Nghe được chuyện L, H và Linh đã thức tỉnh xong cả bốn sức mạnh của mình, tôi thấy hơi bực mình một tí. Nhưng rồi cũng nghĩ (dần dần rồi cũng tỉnh hết thôi mà, lo gì).

Sáng hôm sau (sau cái hôm có con quái vật đến) tôi thức giấc và vẫn làm những việc như mọi khi: đánh răng, thay quần áo bla..bla. Và quan trọng nhất là gọi Linh đi học.

Trên đường đi học chúng tôi có nói chuyện với nhau về những thứ có thể sắp xảy đến. Linh vẫn cười, vẫn cái nụ cười mê hồn đấy. Lúc nào cũng tươi cười được, nhìn Linh cười là tôi cũng thấy ấm lòng rồi. Vừa mới vào cửa lớp, hai đứa tôi đã nghe thấy tiếng chúng bạn chém gió với nhau rồi:

“mày có biết chuyện con quái vật hôm qua không…”.

“thấy bảo nó cắn chết một người mà phải không”.

“chúng mày biết nữ chiến binh mặc giáp đã tiêu diệt con quái vật kia là ai không ?“.

“thấy người ta nói là tiên thì phải”.

Bla…Bla…Bla…Bla

Cái vụ việc hôm qua đã và đang trở thành chủ đề nóng để mọi người bàn tán rồi, lên cả thời sự nữa cơ mà. Nhưng ngoài cái việc xác con quái vật biến mất hoàn toàn, thì mọi người đang dồn sự chú ý vào nữ chiến binh đã tiêu diệt nó. Mọi người không biết Linh là ai cũng đúng thôi, đội mũ giáp như thế làm sao mà nhìn thấy mặt được (cũng giống cái lúc gặp Linh trong giấc mơ). Mặc cho chúng nó chém gió, tôi Linh L và H vẫn ngồi một chỗ bàn chuyện liên minh (căn bản là biết hết rồi nên không hóng hớt cho lắm).

“Quái lạ hôm nay sao không thấy trống vào giờ thế nhỉ” H thắc mắc.

L đáp: ”chịu thôi, các cô giáo vẫn khó lường mà“.

Tôi cười: ”tranh thủ nghỉ được phút nào hay phút đấy”.

Linh đập nhẹ vào vai tôi nói: ”cậu ý, chỉ thế là giỏi”.

Thật sự mà nói thì cái tình cảm Linh dành cho tôi nó cứ kiểu kiểu gì ý, nếu nói là bạn thân thì lại thừa mà người yêu thì lại thiếu (trên mức bạn thân và gần chạm tới mốc người yêu). Một thứ tình cảm vô cùng rắc rối, mà đứa nào trong lớp cũng nghĩ là hai đứa tôi yêu nhau rồi.

15 phút sau, cô giáo chủ nhiệm lớp tôi vào và thông báo:

“do có một số sự cố nên trường ta tạm thời cho học sinh nghỉ ba ngày để công an xem xét một số việc, nên chúng ta nghỉ từ hôm nay đến thứ 6 rồi đi học nhé”.

Cô giáo vừa mới dứt lời là cả lớp tôi đồng thanh gào lên:

“các sky ơi, say oh yeahhhhhhhhhhhh”.

“húuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu”.

“nhà trường muôn năm”.*cười lớn*

Tôi nhanh chóng rục Linh, L, H:

“di chuyển di chuyển di chuyển đê, ra quân khu nhanh lên không full máy bây giờ, go go go” (quán net là quân khu, lớp học là chiến trường).

Chúng tôi nhanh chóng đi ra quán net để bắt đầu cuộc chiến tại Summoner Rift(LOL)… Chơi đến tầm 11h thì về, sau khi đưa hai ông tướng kia về đến nhà. Tôi tranh thủ thời gian đưa Linh đi chơi, lượn lờ quanh thành phố (11h40 mới tan học mà, thì tầm 12h mới phải về). Chúng tôi cùng nhau đi đến những nơi mà Linh chưa biết, những con đường, những quán net tôi hay ngồi…(tóm tắt là đi quanh thành phố).



Lúc về Linh rủ tôi tối sang nhà ăn cơm, không cần phải suy nghĩ tôi đã gật đầu đồng ý một cách nhanh chóng, từ sâu tận đáy lòng tôi muốn gào lên một tiếng (ối cha mẹ được gái rủ sang nhà ăn cơm kia, ai tát cho tôi mấy phát xem đây là thật hay mơ đi, hạnh phíc quá ông giời ơi)…

Về phòng của mình, tôi đóng cửa và kéo rèm để cho không gian trong căn phòng tối đi (để triệu hồi Hắc Long).

“Hắc Long” tôi hô lên.

Không gian trong phòng tối chợt tối om sòm và Hắc Long hiện ra:

“có chuyện gì cần hỏi ta à chàng trai?”.

Tôi nhanh chóng vào vấn đề: ”ông có biết Hoàng Kỳ Ánh Sáng không, biết thì giải thích tỉ mỉ cho tôi nhé”.

Hắc Long than thở: ”thế ông CR kia không chỉ cho cậu cách dùng à mà giờ lại tìm tới ta để hỏi”.

Tôi đáp: ”ông ấy đưa nó cho tôi rồi biến mất tiêu luôn, giờ nó đang ở trong lòng bàn tay tôi nè”.

“Được rồi để ta giải thích” Hắc Long bắt đầu chỉ bảo cho tôi:

“Hoàng Kỳ Ánh Sáng là vũ khí để triệu tập một quân đoàn mang tên Quân Đoàn Ánh Sáng, khi cái biểu tượng trong lòng bàn tay cậu phát sáng thì là lúc đó cậu có thể triệu tập được họ. Họ là những chiến binh vô cùng mạnh mẽ mang trong mình dòng máu của ánh sáng, Kỵ Binh, Bộ Binh, Đấu Sĩ, Cung Thủ… “.

Tôi hứng thú hỏi:

“vậy quân đoàn ấy có đông không, bao nhiêu người thế”.

Hắc Long đáp: ”chỉ tầm mười nghìn chiến binh thôi, nhưng con số đó sẽ gia tăng theo lòng dũng cảm và ý chí chiến đấu của cậu. Khi mà ý chí chiến đấu và lòng dũng cảm của cậu đạt tới đỉnh điểm, cậu sẽ triệu hồi được người đó”.

Tôi hỏi: ”người đó là ai ?”.

Hắc Long đáp: ”sau khi ta biến mất, cậu lên trên tầng cao nhất của nhà mình ý. Giơ cánh tay có biểu tượng Hoàng Kỳ Ánh Sáng lên rồi nói Lâu Đài Hoàng Kim, lên đó mà tìm hiểu nhé, ta đi đây“.

Nói rồi, Hắc Long đột ngột biến mất. Nghe theo lời chỉ bảo, tôi lên ban công nhà mình, tay có biểu tượng giơ lên cao rồi hô "Lâu Đài Hoàng Kim”. Một tia sáng từ trên trời chiếu thẳng vào chỗ tôi đang đứng, tôi đang được đưa đến một không gian khác…

“ô mai gót” tôi thốt lên.

Trước mắt tôi là một tòa lâu đài mang đậm phong cách Châu Âu Cổ nhưng cũng có đôi nét giống kiến trúc Đông Nam Á. Điều đặc biệt làm tôi phải thốt lên đó là, tòa thành này toàn bộ được làm từ vàng hết. Không một cái gì ở trong tòa thành này là không phải làm vàng cả, không phải vàng SJC hay 999 mà là một loại vàng tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Độ nguy nga và tráng lệ của tòa thành này ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với phần còn lại của thế giới, tôi thầm nghĩ (abc xyz chỗ vàng này mà đem về thì có mà tiêu đến bảy đời cũng méo hết).

Tường thành nhìn dầy và cao đến cả trăm mét chứ chả đùa, tôi tiếp tục đi thăm quan tòa thành nguyên vàng là vàng này. Khu nhà cho dân cư sinh sống, doanh trại binh lính… chỉ có điều là trong tòa thành này không có lấy một bóng người nào cả. Tôi vẫn tiếp tục đi, đi đến trung tâm của thành thì tôi thấy một bức tượng. Một bức tượng to ngang ngửa với Hắc Long, cũng được làm từ loại vàng kỳ lạ kia. Bức tượng đó mang hình ảnh một chiến binh đang chắp tay trên thanh kiếm của mình, một đôi cánh sau lưng đang trong tư thế giang rộng ra, thân hình thì nguyên giáp là giáp.

“cậu là người được Sức Mạnh Ánh Sáng chọn phải không ?” một giọng nói từ phía sau tôi vang lên.

Tôi quay ra đằng sau nhìn và giật hết cả mình khi thấy một con rồng vàng to đùng đứng đằng sau, nó giống hệt Hắc Long nhưng toàn thân và đôi mắt là màu vàng. Tôi lắp bắp hỏi:

“ông…ông có phải là một con rồng sẽ theo tôi phải không?”.

Con rồng vàng kia đáp:



“đúng như cậu nói, ta là linh hồn của Sức Mạnh Ánh Sáng, gọi ta là Kim Long nhé“.

Tôi lo lắng hỏi tiếp:

“ông lại chuẩn bị thức tỉnh sức mạnh cho tôi à ?”.

Kim Long gật đầu:

“tất nhiên rồi, để cậu lên tận đây rồi thì phải có quà chứ, yên tâm không đau đâu”.

Tôi lắc đầu:

“thôi khỏi đi, đau bỏ abc ra, tôi không muốn dính thêm lần nữa đâu”.

Kim Long cười: ”ta khác với Hắc Long mà, cứ yên tâm đi, không sao đâu”.

Vừa dứt câu, từ mồm Kim Long tạo ra một quả cầu ánh sáng cũng na ná Hắc Long rồi bắn thẳng vào người tôi. Lần này khác với sự đau đớn của Hắc Long, tôi cảm nhận được một cảm giác tuyệt vời ông mặt trời. Cảm giác vô cùng thoải mái, như kiểu lạc trôi ý *cười*.

Mặt tôi lúc đấy nhìn như kiểu mãn nguyện ý, thấy vậy Kim Long lên tiếng:

“thấy chưa chàng trai, có sao đâu”.

Tôi cười: ”công nhận, ông làm cho tôi thêm lần nữa đi hihi”.

Kim Long cười rồi chả nói chả rằng nhấc tôi lên vai rồi bay đi. Kim Long bay lên bức tường thành cao cả trăm mét rồi đậu lại đó, rồi bảo tôi hãy nhìn xung quanh đi. ”Á Đù” tôi thốt lên, Lâu Đài Hoàng Kim này nằm ở giữa một dòng sông… một dòng sông VÀNG. Điều làm tôi kinh ngạc hơn nữa đó chính là, là ở giữa một dòng sông chảy xiết như vậy… có những chiến binh trong những bộ giáp vàng đang luyện tập với nhau (ở giữa sông ý). Họ không giống như là con người nữa, mà giống như đấy chỉ là linh hồn thôi. Kim Long quay sang tôi cười:

“đây chính là những chiến binh của Quân Đoàn Ánh Sáng giờ họ sẽ nghe theo lời chỉ huy của cậu”.

Tôi cứ “À Ờm” cho xong chứ bây giờ tôi đang dồn toàn bộ sự chú ý của mình vào họ, những chiến binh trong truyền thuyết. Rồi bỗng có một chiến binh chỉ kiếm về phía tôi, rồi đồng loạt ai ai cũng nhìn về phía tôi. Tôi giật mình, trong lúc tôi còn đang lúng túng thì 1 chiến binh lên tiếng:

“kia có phải là ‘Đại Tướng Quân sẽ chỉ huy chúng tôi phải không Kim Long?”.

Kim Long cười đáp: ”đúng vậy, chính là cậu ta. Các cậu bất ngờ vì trông cậu ta quá trẻ so với mình phải không ?”.

một chiến binh khác lên tiếng: ”trông cậu ta trẻ như vậy, có đủ khả năng để chỉ huy chúng tôi không ?”.

Kim Long gật đầu: ”nhìn thế thôi nhưng cậu ta đang nắm giữ bốn sức mạnh Ánh Sáng, Bóng Tối, Sấm Sét và Lửa Ngục trong người đấy”.

Những chiến binh đứng giữa dòng sông “Ồ” lên một tiếng rồi quay sang nhau bàn tán. Một người trong số họ lên tiếng:

“liệu có phải cậu ta là một trong bốn người được chọn để cùng chúng ta tham gia trận đại chiến truyền thuyết phải không”.

Kim Long gật đầu rồi quay sang tôi nói :“thời điểm của trận đại chiến đã sắp tới rồi, cậu mau chóng thức tỉnh sức mạnh của hai nguyên tố còn lại đi. Và bảo Hắc Long giao cho cậu Hoàng Kỳ Bóng Đêm đi.

Tôi còn chưa kịp thắc mắc thì một tia sáng từ trên trời chiếu thẳng vào chỗ tôi, vèo một cái tôi đã đứng ở ban công nhà mình rồi. Cũng giống lần thức tỉnh trước, tôi cũng cảm thấy cơ thể mình có tí thay đổi. Thể lực, sức mạnh, kỹ năng, cơ bắp… mỗi thứ dường như đều tăng lên. Và giờ trong đầu tôi đang suy nghĩ về ba vấn đề (cuộc đại chiến truyền thuyết, Hoàng Kỳ Bóng Đêm và người đó là ai).