Hành Trình Của Cô
“Làm sao vậy?” Tiết Xán Đông thấy sắc mặt cô khó coi, còn tưởng rằng là có gì không thoải mái, đang định sờ mặt cô, lại bị cô đẩy ra một cái.
“Anh đừng đụng vào em… Để em tỉnh táo một chút.” Cố Du ngồi thẳng người, tựa ở đầu giường, toàn thân trên dưới đều đang cự tuyệt việc anh tiếp cận, một sự khó chịu chưa từng có, khiến hô hấp cô gia tốc, cực kỳ suy yếu.
“Em làm sao vậy?” Tiết Xán Đông không hiểu, hoàn toàn không hiểu xảy ra chuyện gì. Thấy sắc mặt cô không tốt, lại lo lắng thân thể cô có phải xảy ra vấn đề.
Cố Du nhìn anh thẳng tắp, cố gắng để mình tỉnh táo, cự tuyệt nghe thứ mùi phát tán trên tán phát người anh đó.
“Khó chịu à?” Anh vẫn không nhịn được đưa tay sờ trán cô, dù cho cô có ngăn cản, nhưng vẫn không bù được lực đạo của anh, anh vừa xác nhận nhiệt độ, vừa nhíu lông mày lại hỏi: “Làm sao vậy, có chuyện gì cần phải tỉnh táo chứ? Đầu cũng không phát sốt, thật sự là có chỗ nào không thoải mái à?”
Cố Du nhìn anh, dù cho muốn để mình trông không cứng nhắc, nhưng vẫn khống chế không nổi, mãi sau, cô mới hít một hơi thật sâu, lạnh lùng hỏi anh: “Mùi thơm trên người anh, sao giống mùi của của Ôn Thanh Thanh?”
“… Cái gì?” Tiết Xán Đông sững sờ, hoàn toàn ngơ ngác. Vô thức cúi đầu xuống, nhìn áo sơmi mình, có lòng ngửi một cái, lại cảm thấy không hiểu, “Chuyện này là sao vậy? Anh gặp cô ấy lúc nào, mùi trên người cô ấy có quan hệ gì với anh?”
Cố Du thấy anh không rõ, dứt khoát nói càng trực tiếp, giọng vừa thấp vừa tức: “Lần trước ở nhà ông, mùi nước hoa của cô ấy và mùi anh hôm nay giống nhau như đúc! Còn cả lúc em mang thai, nhiều lần đều là mùi thơm này trên người anh!”
Tiết Xán Đông tức quá bật cười, Ôn Thanh Thanh dùng nước hoa gì anh làm sao biết, lúc ông qua đời, anh nào có thời gian rỗi đi chú ý người phụ nữ khác có mùi gì! Anh tức giận đến muốn nâng giọng, nhưng ngại con trai đang ngủ say, đành phải thấp giọng giải thích rõ nói: “Em nghĩ nhiều rồi. Nước hoa anh dùng là của công ty nhỏ của Kiều Cẩn, nghiên cứu trước đó, nó ép anh dùng, cứng đầu nhét ở văn phòng. Sáng hôm nay anh đi công trường bắc ngoại ô một chuyến, ra tí mồ hôi, tắm rửa ở văn phòng xong, tiện tay nên phun chai này. Em nói lúc em mang thai nghe được mùi này mấy lần, vậy cũng rất bình thường, em hẳn là nhớ kỹ khi đó anh thường xuyên thức đêm làm công việc. Cuối cùng, về phần Ôn Thanh Thanh vì sao cũng là mùi này, có quan hệ gì với anh? Nếu em không thích mùi này, anh không dùng là được.”
Cố Du thấy anh rõ ràng phẫn nộ, lại vẫn nhẫn nại tính tình giải thích cùng mình, nhất thời cũng có chút choáng váng. Lúc cô mang thai, anh đúng là kẻ cuồng công việc, thường xuyên đêm đến không trở lại. Nói như vậy, quả thực có thể là thế. Hơn nữa chuyện Tiết Kiều Cẩn nghiên cứu phát minh nước hoa, khi đó cô cũng nghe qua một hai. Có lẽ… Thật sự là trùng hợp. Nghĩ như vậy, nhìn lại mặt anh rất thẳng thắn, lại cảm thấy mình có khi thật sự là bị cảm giác an toàn quấy phá, hoàn toàn không có đầu óc, mới có thể hoài nghi anh sẽ làm ra loại chuyện này.
Tiết Xán Đông nhìn chằm chằm cô, làm sao có thể nhìn không ra dao động trên mặt cô. Nhưng tốt như vậy, anh lại càng nghĩ càng giận.
“Em không tin anh như vậy à?” Anh thấp giọng hỏi cô, trông thất vọng đau khổ. Cảm thấy một lòng say mê của mình đều uổng phí, vậy mà hoài nghi anh như thế!
Cố Du có hơi cuống, vốn phẫn nộ và thương tâm, dần dần bị áy náy và áy náy thay thế, khiến cô ngây ra, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Tiết Xán Đông thấy cô vẫn không mau nói vài câu hữu ích để an ủi mình, trong đầu càng tức, không nhịn được chất vấn cô: “Anh là loại người ngoại tình à? Em nghiên cứu anh sâu như thế, hiểu rõ anh như vậy, thật sự không biết nếu như anh không thích em, sẽ làm thế nào sao? Em thật sự cảm thấy anh sẽ đi làm loại chuyện thấp hèn vượt quá giới hạn kia à?”
“… Em…” Cố Du bị anh nhìn đến đứng ngồi không yên, lại nghe anh trực tiếp nói mình cứu anh nghiên đến thấu triệt như thế, sắc mặt trở nên trắng bệch, giống như là bị vạch trần một tấm màn che rõ ràng không hề gắng che giấu, lại vô thức giấu trong lòng, cả người lập tức xấu hổ vô cùng.
“Em làm sao?” Tiết Xán Đông chính là muốn buộc cô nói ra lời. Anh vẫn cho rằng dạo này cô rất hạnh phúc, không ngờ trong lòng vậy mà lại ẩn giấu nhiều chuyện như vậy.
Cố Du căn bản không thể nào mở miệng, cổ họng khô chát, toàn bộ đầu óc đứng máy, chỉ có thể cứng đờ mà nhìn anh, sắc mặt thảm đạm, khiến người ta nhìn không ra cảm xúc gì khác.
Tiết Xán Đông tức giận đến lập tức đứng dậy, cảm thấy nếu mình không rời phòng, một giây sau sẽ phải lớn tiếng với cô.
Cố Du nhìn bóng lưng của anh, đột nhiên có cảm giác sắp mất đi anh, con đường đã đi cẩn thận, nháy mắt lướt qua trong lòng, khiến cô thức tỉnh, sau đó cái không để ý gì vung chăn mền lên, giày cũng không đi chạy qua anh.
“Anh đừng đi…” Cô ôm chặt lấy phía sau lưng anh, dán mặt trên người anh, tim đập rộn lên, khẩn trương lại bối rối, “Anh đừng đi… Anh nghe em nói có được không?”
Tiết Xán Đông đứng ở cửa ra vào, cảm nhận được thân thể cô chập trùng lên xuống, nghe cô nghẹn ngào, lòng đã mềm đến bối rối, nhưng anh vẫn phải chịu đựng, anh muốn nghe nội tâm của cô.
“Em …” Cố Du hít sâu mấy lần, để mình thử tỉnh táo lại, cô muốn nói với anh cho rõ ràng, nói rõ cho ràng nghe anh mình rốt cuộc là nghĩ thế nào.
“Em muốn nói cái gì?” Tiết Xán Đông cố ý để giọng của mình không chập trùng chút nào.
Cố Du ôm anh càng chặt hơn, dùng giọng nhu hòa lại vô cùng chân thành nghẹn ngào nói với anh: “Em xin lỗi… Em không nên hiểu lầm anh. Em … Em thật sự … Là bởi vì trong lòng không nỡ, nên mới suy nghĩ lung tung…”
Tiết Xán Đông nghe cô nói như vậy, cảm thấy cô vô cùng đáng thương, mềm lòng đến vô cùng, không nhịn được hỏi cô: “Vì sao không nỡ, anh đối với em còn chưa đủ tốt sao?”
Cố Du lắc đầu, “Không phải, anh đối với em rất tốt…. Thế nhưng mà, anh mãi không nhắc đến chúng ta sau này phải làm sao, nhẫn cưới anh cũng không đeo, hơn nữa… anh còn mãi không, không động vào em, cho nên… em cảm thấy — “
“Cảm thấy anh có ý khác rồi?” Tiết Xán Đông thay cô nói tiếp.
Cố Du không lên tiếng, chỉ là nhẹ gật đầu.
Tiết Xán Đông cảm nhận được cô chấn động, nhịn không được thở dài, nắm chặt tay cô đặt ở trên lưng mình, cả người xoay lại đối mặt cô.
“Nhìn anh.” Anh nói.
Cố Du nghe lời ngẩng lên đầu, nước mắt đã sớm chảy đầy hai gò má.
Tiết Xán Đông nhìn cô, cảm nhận được sự yếu đuối của cô, nhẹ nhàng lau nước mắt của cô đi, dịu dàng than thở, từng chữ từng câu nói với cô: “Anh không mang nhẫn cưới, là bởi vì anh muốn cho em một cuộc cầu hôn và hôn lễ chính thức, không thì em cho rằng dạo này anh vì sao lại bận rộn như vậy? Còn không phải là vì dành ra chút thời gian để trù hoạch cho tốt sao.”
“Anh muốn cho lại em một hôn lễ?” Cố Du hai mắt đẫm lệ nhìn anh, không thể tin vào tai của mình, nhưng dịu dàng và chân thành trong mắt của anh, lại thiết thực cho cô thấy anh nghiêm túc.
“Không chỉ có hôn lễ, lần này ngay cả cầu hôn cũng phải càng nghiêm túc, càng lãng mạn hơn…. Con bé ngốc này, tại sao lại khóc chứ?” Anh không nhịn được cúi người hôn cô, ôm người thật chặt, môi hôn cũng như lửa nóng bất diệt, hai người đều thở gấp.
Mãi sau, anh nâng mặt cô, khàn giọng hỏi cô: “Sao anh có thể không muốn đụng em chứ? Anh đang chờ em khôi phục khỏe mạnh mà. Hai ngày trước em không phải còn cảm thấy đầu choáng váng sao? Lại nói dạo này lúc anh trở về, em đã ngủ. Anh không đành lòng đánh thức em. Chút tự chủ này anh vẫn phải có.”
“… Em xin lỗi.” Cô hổ thẹn lại cảm động, hốc mắt đỏ lên lần nữa.
Tiết Xán Đông từng chút từng chút nhẹ vỗ về tóc cô, an ủi: “Bé ngốc, không khóc, trong lòng em có nghi vấn, nên trực tiếp hỏi anh. Sao cứ nén ở trong lòng?”
“Em … Đầu em hồ đồ.” Cô cũng không biết mình là làm sao.
Tiết Xán Đông cười, lại kéo cô vào trong ngực lần nữa. Anh biết không phải là hồ đồ, mà là thật sự động tình, biết ghen.
“Tóc dài rồi.” Anh nói.
“Ừm.”
“Đẹp ghê.”
Anh than thở, cô ngượng ngùng cười, làm ổ trong ngực anh, thật sự cảm thấy mình chỉ sợ là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Bảo Bảo trên giường ngủ say sưa, bố mẹ ở cửa ôm ấm áp, diện mạo cuộc sống hạnh phúc, có lẽ là như thế.