Hành Trình Của Cô
Tiết Xán Đông bị cô hỏi mà khẽ giật mình, sau một lát mới mở miệng nói: “Em cứ chăm sóc sức khỏe trước đi.”
Cố Du cứng người, cảm thấy tất cả cảm xúc đột nhiên phóng tới đỉnh điểm. Hiệp nghị đã viết rõ ràng giây phút sinh con ra, cô sẽ không có quyền tiếp xúc với Bảo Bảo. Không chắc câu nói này của anh là có ý gì. Là sẽ cho cô mấy ngày ư? Hay là thừa dịp cô ngủ, lặng yên ôm con đi?
“Cho tôi một ngày đi.” Cô ngăn đầy ngập cay đắng, hỏi ra một câu như vậy.
Tiết Xán Đông mắt sáng như đuốc, nhìn cô thẳng tắp, nội tâm nổi lên một cơn thất vọng. Quả nhiên là cái xương cứng, đã nước này rồi, vẫn có thể chống đỡ. Chẳng những chống đỡ, còn muốn buộc anh hung ác theo. Vì sao? Vì thứ gọi là tôn nghiêm ư? Hay là căn bản khinh thường thể hiện ra mình bất lực ở trước mặt anh.
Không khí lần nữa rơi vào thinh lặng, một người mong mỏi đáp lời, một người lại không lời nào để nói.
Cố Du yên lặng thở dài, vừa chịu các kiểu khó chịu trên thân thể, vừa nhìn con mình ngủ. Cô biết có lẽ anh sẽ không cho mình thống khoái. Không hiểu đây là cái anh gọi là nhân từ, hay là muốn tra tấn cô. Căn nguyên của tất cả lo nghĩ xoắn bện, đều bắt nguồn từ cái thứ gọi là chưa biết. Minh xác nói cho cô hay ngày mấy tháng mấy, có lẽ cô còn có thể đàng hoàng hưởng thụ mấy ngày cùng con. Không nói, thì giống như là muốn cô sống trong sợ hãi từng giây, chẳng dám chợp mắt vài phút.
Có cách nào đâu, đây có lẽ chính là cô nên chấp nhận. Trêu chọc người không nên dây vào, động vào tình cảm không nên động, thua hoàn toàn.
Không nói gì, có lẽ là nơi bắt đầu cho có việc kết thúc mối quan hệ.
Sau đó bốn năm ngày, hai người đều ở trong trạng thái cơ bản không giao lưu. Tiết Xán Đông ngày nào cũng cố định đến bệnh viện thăm con một thời gian, sau đó ba mươi phút rời đi. Đến khi cô xuất viện vào lúc ở cữ, anh vẫn duy trì trạng thái này.
Sữa mẹ của Cố Du mãi không ra, dù bác sĩ và nhân sĩ chuyên nghiệp dùng phương pháp gì, vẫn không phản ứng chút nào. Chuyện này khiến Cố Du vốn đã ngày ngày nơm nớp lo sợ, càng thêm lo nghĩ, ăn cái gì cũng khó mà nuốt xuống. Sau gần hai tháng cực dài, người càng gầy hơn trước khi mang thai.
Hôm nay là thời gian ‘Về nhà’, sức khỏe không sao, con lại không cần cô cho bú. Trong lòng cô thật ra đã chuẩn bị kỹ càng, biết ngày đó rất gần.
Ôm Bảo Bảo mềm mại, tim như đang rỉ máu. Trước kia chưa làm mẹ, cô không cảm thấy mình sẽ yêu sinh mệnh nhỏ này bao nhiêu. Đến khi từng ngày nuôi nó, nhìn đủ kiểu dáng vẻ nhỏ bé của nó, hầu hạ tất cả hoạt động sinh lý của nó, cô mới phát hiện trên thế giới này, thực sự không có gì có thể tốt đẹp hơn bé con.
Lúc này đã vào đêm, cô an bài mấy dì đi nghỉ ngơi, mình thì canh giữ trong phòng con, sợ con vì hoàn cảnh mới mà khóc. Nhưng thằng bé ăn uống no đủ, ngủ ngon vô cùng. Cô vừa nhìn khuôn mặt con ngủ say, vừa nghiên cứu bản thánh kinh nuôi trẻ thật dày.
Tiết Xán Đông đêm nay trở về đặc biệt muộn, rửa tay đơn giản theo yêu cầu vệ sinh một cái xong, đẩy cửa phòng con, chuẩn bị thăm nhóc con.
Trong gian phòng ấm áp thoải mái dễ chịu, một cái đèn bàn u ám nhỏ sáng lên, Cố Du ngồi trên ghế sa lon cúi đầu ngủ, trong tay còn cầm một bản sách nuôi trẻ. Cảnh tượng này đối Tiết Xán Đông rất lạ lẫm. Lúc cô ở cữ, anh đều đơn giản thăm con liền rời đi. Không có giao tiếp với cô, càng không có trò chuyện.
Giờ nhìn người phụ nữ trên ghế sa lon dù cho rất tiều tụy, lại vẫn có biện pháp khiến người ta không dời mắt nổi, anh đột nhiên cảm thấy rất mỏi mệt. Thậm chí bắt đầu có hơi hiểu những cuộc hôn nhân vì con mà miễn cưỡng duy trì.
Cố Du cảm thấy lạ, theo đó tỉnh lại, khi nhìn rõ trước mắt có người tới, trong lòng hơi hồi hộp một chút.
Nên đến, vẫn là phải đến.
Tiết Xán Đông bắt được chốc lát khủng hoảng trong cô, cũng không có cách nào làm lơ sự bình tĩnh kinh người trời ban của cô, không đến ngắn ngủi một giây, cô có thể từ không phòng bị chút nào, biến thành chiến sĩ sắt thép.
“Trở về rồi à.” Cô khách khí ngồi thẳng người, cất kỹ sách trong tay.
Tiết Xán Đông gật đầu, đi trước thăm con một lát, sau đó ngồi đối diện cô, quyết định nói chuyện cùng với cô.
“Sắp đến thời gian rồi.” Anh thấp giọng mở miệng.
“Ừ.”
“Chìa khoá nhà hai ngày nữa tôi bảo người đưa em.”
“Không cần, tôi sẽ không ở lại Thiên Hải.” Cố Du nhạt giọng cự tuyệt.
Tiết Xán Đông nhìn bộ dáng cô ngay cả một ánh mắt cũng không nguyện ý để trên người mình, đột nhiên cảm thấy cay đắng. Đúng vậy, loại người như cô, có lẽ bởi vì ly biệt với con mà khó chịu tầm vài ngày, sau đó sẽ chờ xuất phát, dứt bỏ hết thảy ở Thiên Hải đi xa tha hương. Dù sao luận về ý chí, trong những người anh quen biết, không ai có thể vượt cô.
Mười năm, ai có thể hồ đồ mười năm bất kể tất cả hậu quả giống như cô.
Cảm giác bất lực lần nữa lóe lên trong đầu, Tiết Xán Đông mệt mỏi véo ấn đường, “Vậy em chuẩn bị một chút, trước thứ sáu xong việc.”
“Được.” Cố Du gật gật đầu, đang muốn mở miệng. Bàn giao chút chi tiết về con, nhóc con đột nhiên tỉnh lại, oa oa khóc lên, có lẽ bụng lại đói.
Cố Du đứng người lên theo phản xạ, lại đột nhiên cảm thấy mắt tối sầm lại, thân thể mất cân bằng.
Tiết Xán Đông tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cô, “Làm sao vậy?”
Cố Du gượng chống thế đứng ổn định, vừa tránh ra khỏi cánh tay của anh, vừa chờ đầu không còn choáng váng. Mùi thơm xa lạ trên người anh, khiến cô cực kì không thoải mái. Khác biệt với vị bạc hà thanh đạm trong dĩ vãng, pha tạp một chút mùi thơm của đàn bà.
Mùi thơm này cô không phải lần đầu tiên nghe được, thực tế từ khi cô nằm viện sinh, cô đã phát hiện.
Chuyện thế này có ý nghĩa như thế nào, cô không muốn truy đến cùng, chỉ là sự không thích ứng đơn thuần trên sinh lý, không muốn dựa vào gần anh.
Tiết Xán Đông cứng cánh tay, nhìn người phụ nữ dù tình nguyện té ngã, cũng không mong bị mình chạm vào, lửa giận triệt để đốt tới đầu. Anh căm tức nhìn cô, nội tâm có bao nhiêu phẫn nộ, trái tim cũng có bấy nhiêu băng giá. Anh dùng hết tất cả lực khống chế của mình, mới không nói lời ác miệng. Anh luôn khiến cô buồn nôn như vậy sao?
Nhìn người phụ nữ đã từng yêu thích, biết rõ từ đó về sau, trong lòng chỉ sợ thực sự chỉ còn lại mệt mỏi.
Cố Du không lo được anh có mệt hay không, trong mắt chỉ có con đang thút thít.
Tiết Xán Đông nhìn bóng lưng cô dỗ con, toàn thân mang theo hơi lạnh biến mất khỏi gian phòng ấm áp kia.