Hành Trình Của Cô
Hai bản vẽ khác biệt, tìm đến lúc ban đêm, số liệu ban ban đầu của khoảng cách chính đương nhiên cũng nổi lên mặt nước. Nhưng để tính toán tiếp, mất trọn hai ngày của Cố Du mới nghiệm chứng ra kết quả. Đồng thời cũng đã hoàn toàn chứng thực toàn bộ thiết kế của kết cấu căn bản không chống đỡ nổi khoảng cách lớn như vậy, thuộc dạng thiết kế và tính toán sai lầm trí mạng.
Song khi cô nhìn thấy kết quả đã từng tha thiết ước mơ được nghiệm chứng trước mắt, nội tâm lại vô cùng bình tĩnh.
Quá nhiều chuyện đều vượt qua dự tính, nên khi khát vọng chân chính tới tay, cô cũng chỉ có thể dùng bình tĩnh đối mặt.
Đưa kết quả nghiệm chứng cho Tiết Quốc Lương chuẩn bị hồ sơ xong, Cố Du hẹn Hà Kim Minh gặp mặt. Địa điểm ở một quán trà, thích hợp nói chuyện lén lút.
Cố Du đã nói thẳng cần nói chuyện cầu lớn vượt sông trong điện thoại, cho nên sau khi Hà Kim Minh vào cửa, cũng chả tiếp tục trình diễn tiết mục tôi rất là vô tội gì nữa, trực tiếp dựa vào ghế, nét mặt tràn đầy tang thương hỏi cô: “Muốn nói chuyện gì?”
“Bản vẽ ban đầu tôi đã cầm được, số liệu cũng đo lường tính toán ra rồi.” Cố Du móc kết quả nghiệm chứng được chuẩn bị kỹ càng ra, đưa cho ông ta nhìn, “Thiết kế thiếu hụt không cần nghi ngờ.”
Hà Kim Minh liếc mắt văn kiện, căn bản không có ý định nhận, mà ngước mắt nhìn Cố Du, cười khổ nói: “Thì sao? Thứ này là có thể chứng minh bố cháu vô tội chắc?”
Cố Du nhìn người chú trông cô lớn lên từ nhỏ trước mắt này, nhất thời cũng không hình dung được là cảm nhận gì, chỉ có thể hỏi ông ta: “Rốt cuộc chú xem bố tôi là thứ gì?”
Hà Kim Minh cụp xuống mắt thở dài, “Tiểu Du à, cháu thật sự cho rằng tôi là thần tiên ư? Có uy lực lớn mà hãm hại bố cháu như vậy sao?”
“Bản vẽ rành rành ra đấy, không cần phải mồm mép nữa đâu chú.” Cố Du mệt mỏi khuyên ông ta.
Hà Kim Minh gật gật đầu, nặng nề mở miệng nói: “Không sai, bản vẽ là có vấn đề. Nhưng thứ này là có thể chứng minh bố cháu không có vấn đề à? Logic này của cháu rõ là không ổn. Nếu bố cháu thật sự không có vấn đề, cho dù tôi có bản lãnh thông thiên, cũng không có cách nào khiến tất cả nhân viên điều tra đều chứng thực công trình này ông ta làm cho ra bã. Tất cả báo cáo điều tra Hoa Khôn đều có, cháu chưa kĩ càng xem bộ phận của bố cháu à?”
Cố Du nhàn nhạt nhìn ông ta, cũng không tin ý đồ bên trong lời nói của ông ta.
Hà Kim Minh dường như đột nhiên mệt mỏi, nhấp một ngụm trà, nhìn về phía ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Không ngờ nhà họ Tiết đối với cháu cũng thực sự không tồi, tin tưởng cháu như thế.”
Cố Du không tiếp lời, biết thứ ông ta chỉ là tin nặc danh kia.
“Cháu à, không ngờ nhiều năm như vậy, chuyện này cuối cùng sẽ hỏng trong tay cháu.” Hà Kim Minh cảm khái thu tầm mắt lại, nhìn về phía Cố Du, nhìn như là không còn vùng vẫy gì nữa, chậm rãi nói với cô: “Việc này ngay từ đầu, là cục diện tất cả đều vui vẻ. Tôi muốn làm công trình lớn, vừa nịnh bợ Tiết Quốc Lương một tí, và cũng tiện thay anh em mình mưu ít phúc lợi. Lúc đầu vấn đề gì cũng không có, nhưng về sau mới muốn thiết kế lớn, về phần khoảng cách thì hơi chủ quan. Lúc đầu ấy à, cũng không đến nỗi nhanh như vậy là đứt. Nhưng bố cháu cứ… Có khi ông ta cũng muốn làm cho lớn, lại mang tiêu chuẩn công trình ông ta thường làm áp cho một cây cầu lớn vượt sông. Bình thường cũng chỉ tốt hơn bã đậu một chút thôi, tôi cố ý dặn dò bảo ông ta cẩn thận, kết quả còn làm thành đức hạnh thế kia. Ôi…”
“Bố tôi không cảm thấy chính ông có vấn đề.”
Hà Kim Minh cười, “Ông ta đương nhiên không cảm thấy mình có vấn đề, bởi vì thứ ông ta thấy kia đã là kết quả cố ý làm theo hướng tốt.”
Cố Du xác nhận nói: “Cho nên ý của chú là, một thiết kế có thiếu hụt, lại thêm một công trình nát như đậu, hợp lại tạo thành việc cầu lớn đứt gãy đổ sụp, nhiều người mất mạng như vậy, phải không?”
“Nếu bố cháu mà có một nửa đầu óc như cháu, có đến nỗi chết vẫn níu lấy không thả như thế sao.” Hà Kim Minh thở dài.
“Nghe ý của chú, cầu nối thiếu hụt trí mạng lại thành việc nhỏ không đáng giá được nhắc tới nhỉ?” Cố Du hoàn toàn không thể nào tin tưởng ông ta. Mặc dù không đến mức vô tri cho rằng bố thực sự không có lạm dụng một phần tiền nào, nhưng đáy lòng cô vẫn tin tưởng bố, nếu không thì cũng sẽ không cố gắng nhiều năm như vậy, chỉ vì đòi lại cho ông một sự công bằng. Giữa chuyện này, cô tin tưởng bố nắm chắc. Làm công trình đều là như thế, trước đó không có bất cứ vấn đề gì, cứ là phải cây cầu lớn này gãy, căn nguyên chính là thiết kế thiếu hụt.
Hà Kim Minh lắc đầu nói: “Tôi không có giải thích, chỉ là đang nói với cháu tình hình thực tế. Nếu như bố cháu không có vấn đề, cho dù tôi có bản lãnh thông thiên, cũng không thể nào khiến tất cả nhân viên điều tra tham dự chuyện này, đều nhận định rằng chất lượng công trình có vấn đề. Cháu tính xem ông ta tốn bao nhiêu tiền vào hạng mục, chẳng phải liếc qua là thấy ngay rồi sao? Cháu à… tôi thật sự thấy không đáng thay cháu, ông bố kia của cháu, thật sự là cực kì ích kỉ.”
“Đủ rồi! Sự thiếu hụt gây chết người của thiết kế, mới là nguyên nhân chính khiến cầu nối đổ sụp, mà đủ loại hành vi sau này của chú càng ác liệt! Tôi không biết chú làm sao mà giấu được những chân tướng ác độc này, sau đó đứng một bên mắt lạnh nhìn bạn tốt của chú đau khổ vùng vẫy. Chú hoàn toàn không có lương tâm!” Cố Du không nhịn được nổi cơn giận nói. Nhớ tới bố chết thảm, nghĩ tới đau khổ khi ông còn sống, nhớ lời ông đã từng nói với mình, càng nhớ sự cảm tạ của ông với Hà Kim Minh. Nội tâm có một cơn lửa, thiêu cô đến mức muốn tiêu diệt người âm hiểm trước mắt này.
Hà Kim Minh vẻ mặt bình thản, thậm chí còn giúp cô rót chén trà, “Bớt giận, tôi biết nói ra cháu cũng không tin, nhưng nhiều năm như vậy, tôi quả thực sông rất bất an. Hai ngày nay tôi cũng nghĩ thoáng hơn, tất cả có số rồi… Nếu như lúc trước tôi không tham, hoặc là ông ta không tham, cũng không đến mức đi tới nước hôm nay.”
“Thế này tính là gì? Đấu tranh trước khi chết sao? Đã đến mức này, chú còn muốn đổ lên bố tôi?” Cố Du cảm thấy mình lồng ngực tụ đầy huyết, tức giận đến mức hơi thở nghèn nghẹn.
Hà Kim Minh cười khổ nói: “Tôi đã không giãy dụa nữa, nếu không thì cũng sẽ không đến gặp cháu.” Dù ông đấu được con nha đầu này, nhưng nhà họ Tiết sau lưng nó sẽ tha ông ta sao? Tuổi lớn thế, thực sự không vẫy vùng nổi. Từ khi sai người gửi thư nặc danh nhưng vẫn không hề có động tĩnh gì, là ông ta đã biết chuyện không ổn. Nhà họ Tiết tin tưởng nó, ông ta chạy đến đâu cũng vô dụng.
“Mình chú uống đi.” Cố Du nói xong đứng dậy muốn đi. Đã hoàn toàn mất mong muốn nói chuyện với ông ta, ngay cả việc muốn thay bố hỏi rõ vì sao cũng hoàn toàn biến mất.
“Bố cháu không vô tội như vậy đâu, sống cho tốt cuộc sống của mình đi.” Hà Kim Minh nhìn Cố Du đi tới cửa, vẫn không nhịn được nói một câu như vậy.
Chỉ tiếc cô cũng chẳng ngừng một giây, trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Bên này Cố Du chất vấn Hà Kim Minh, bên kia Tiết Quốc Lương hai ngày nay cũng không có nhàn rỗi. Xế chiều hôm Cố Du tìm ông đó, ông liền lập tức phái người đi điều tra án cầu lớn vượt sông đổ sụp từ đầu đến cuối một lần nữa.
Kết quả, giờ cũng đã chính thức ra lò.
Giờ ngồi ở trong phòng làm việc, đọc hai phần báo cáo trước mắt này, tâm tình của ông có chút nặng nề. Bên trái là tờ giấy chứng minh Cố Du làm xong trước đó, nói thiết kế cầu nối thiếu hụt, phía bên phải là báo cáo vừa hay có hai giờ trước, toàn bộ toàn diện sự cố.
Ông xem hết từng chút từng chút, không bỏ qua bất luận một chữ nào.
Có đáp án, trong lòng cũng rơi vào sự xoắn xuýt, rốt cuộc có nói tình hình thực tế nói cho đứa bé này hay không đem, giai đoạn này nó có thể chịu nổi sao? Nhỡ xảy ra chút gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?
Nhưng nếu như không nói cho nó, vậy con bé làm thế nào cũng không phải người tùy tiện hết hi vọng, nhất định về lại đi điều tra một mình. Đến lúc đó chẳng những chân tướng bị biết, mà lại càng hao tổn tinh thần, há không càng hỏng hơn à?
Nghĩ tới nghĩ lui, nội tâm của ông vẫn có khuynh hướng ăn ngay nói thật, cho nên gọi cuộc điện thoại nội bộ, cho gọi cô vào văn phòng.
Cố Du vừa vào cửa, liền nhìn ra sắc mặt Tiết Quốc Lương không thế lắm.
“Tiến triển không thuận lợi sao ạ?” Cô hỏi.
Tiết Quốc Lương lắc đầu, ra hiệu cô an vị, “Kết quả điều tra hoàn chỉnh có rồi, lần này là chú tự mình giám sát người ta đi thẩm tra một lần nữa, không có lầm.”
Cố Du nhận văn kiện ông đưa tới, cúi đầu tra.
Lật qua kỹ càng quá trình nghiệm chứng, là một đoạn kết quả giám định vô cùng rõ ràng, trong đó có một câu giấy trắng mực đen viết: Chuyện như vậy nguyên nhân chủ yếu do chất lượng công trình có vấn đề.
“Không thể nào!” Cố Du kinh ngạc ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Tiết Quốc Lương, hoàn toàn không tin kết quả giám định này.
Tiết Quốc Lương thở dài, có phần đau lòng đứa bé trước mắt này, “Sự cố sụp đổ kia, mặc dù thiết kế quả thực tồn tại thiếu hụt, nhưng căn cứ kết cấu số liệu phân tích, kết cấu kia không đến mức lúc ấy đã khiến cầu kia đổ sụp đứt gãy ngay, nếu như ba năm năm sau đứt gãy đổ sụp, vậy kết cấu thiếu hụt sẽ trở thành nguyên nhân chính. Nhưng lúc đó xây xong không đến ba tháng là sập, mà căn cứ giám định của họ với dầm cầu*, cùng tất cả ghi chép điều tra công trình lúc ấy, đã chứng thực là trách nhiệm thuộc về bên thi công.”
*Nguyên văn là [桥梁体], tạm để là dầm cầu, vì có vẻ nhìn hình ảnh thì là dầm cầu.
Cố Du cứng người tại chỗ, đầu oành vang, huyết dịch khắp người đã sớm không lưu động, cô si ngốc nhìn mấy dòng chữ báo cáo giám định cuối cùng kia, không thể động đậy một chút nào.
“Cháu à, đừng quá đau lòng.” Tiết Quốc Lương muốn an ủi cô, nhưng dưới chuyện trước mặt này, ngôn ngữ thực sự quá bất lực, ông chỉ có thể nói: “Mặc dù chuyện này trách nhiệm chủ yếu ở bên thi công, nhưng Hà Kim Minh cũng không trốn được. Che giấu sai lầm gây chết người, còn định trốn tránh hoàn toàn trách nhiệm, đúng là vào rừng mơ đòi bắt con tưởng bở. Cháu yên tâm, ông ta nhất định sẽ trả giá lớn vốn có, bên cảnh sát chú đã thông tri rồi.”
Cố Du không nghe vào bất luận lời nói gì, ngu ngơ ngồi trên ghế, nhìn bản báo cáo đánh nát tất cả tín niệm của cô, như cái xác không hồn.
Cô không biết trong lòng là cảm giác gì, không biết nên làm sao để đáp lại Tiết Quốc Lương, cũng không biết nên dùng tâm thái gì đi đối mặt với Hà Kim Minh, giờ phút này cô không thể nào suy nghĩ, trong đầu trừ thế giới đang sụp đổ thành mảnh vỡ, thì không có bất kỳ thứ gì khác.