Hành Trình Của Cô
Editor: Tây An
Cố Du co mình trên ghế sô pha da trâu gọi điện thoại, vừa cảm ơn Ngưu Khải Văn, vừa ấn huyệt vị, vừa đi vừa xoa hốc mắt mỏi mệt.
Thời tiết lạnh, nhà ở cũ, lầu một vừa âm vừa ẩm. Dù đốt nến thơm mùi hoa cỏ, phòng đóng lâu như vậy, cũng vẫn cứ có mùi. Cửa sổ được mở ra để thông gió thông khí, cô hơi lạnh, quấn thảm trên người.
Lúc này mới bốn giờ chiều, dù buồn ngủ muốn chết cũng không thể ngủ. Lệch giờ thật sự là hành hạ.
Đầu bên kia điện thoại là Ngưu Khải Văn, gập ghềnh kể sa sả chuyện hai ngày này ở công ty, anh ấy mồm miệng không lanh lợi, hơi thở lại nặng, lâu lắm mới nói rõ ràng.
“Được rồi, cám ơn anh. Ngày mai tôi chính thức về đi làm.” Cố Du cảm ơn hảo ý của anh ấy.
Ngưu Khải Văn lại giống như còn lời gì muốn nói, ợm ờ nửa ngày, “Ừm… thế…”
Cố Du cười, “Anh còn chuyện gì sao?”
Ngưu Khải Văn nhăn nhó ‘Ừm’ một cái, lại cẩn thận nhỏ giọng hỏi cô: “Thế… Ngày ấy, thì, chính là buổi tối ngày cuối cùng ở Aurane, cửa phòng cô, là, là công tử nhà ông chủ lớn à?”
“…” Công tử? Cố Du bị cách anh ấy dùng từ chọc cười, ý vị thâm trường trả lời: “Phải giúp tôi giữ bí mật đấy.”
“Hả? Thật à!… Ôi! Ôi! Vậy nhất định nhất định rồi! Cô yên tâm! Cô yên tâm!” Ngưu Khải Văn đầu kia như trúng bệnh tâm thần, ngồi tại chỗ gật đầu mạnh.
Từ ngày không cẩn thận thấy Cố Du và bạn trai thân mật ở hành lang khách sạn, anh ấy vẫn cảm thấy cái khuôn mặt và bóng lưng hết sức quen thuộc. Cho tới hôm nay lúc nhìn thấy ông chủ lớn khó gặp của công ty, anh ấy mới bừng tỉnh đại ngộ, lập tức suýt thì bị dọa đến rung răng hàm.
Quay về do dự rất lâu, anh ấy vẫn quyết định thử hỏi một chút, kết quả không ngờ nhà thiết kế Tiểu Cố lại dễ dàng thừa nhận như vậy. Anh ấy lau lau mồ hôi trán, thời gian hơi eo hẹp. Nhắc nhở cô Vương Huy giở trò, đương nhiên chỉ là lời dạo đầu mà thôi.
“Vậy cám ơn, buổi sáng mai mời anh uống cà phê.” Cố Du vừa đáp anh ấy, vừa duỗi thẳng chân, vuốt vuốt cổ.
“Không cần không cần đâu! Nên mà nên mà! Ngày mai tôi sẽ giúp cô pha trà ngon! Trà thân thảo được không?” Ngưu Khải Văn liên thanh cự tuyệt, thái độ thành khẩn, giọng có vẻ cuống.
Cố Du cười bất đắc dĩ, lễ phép nói hai câu, kết thúc cuộc trò chuyện. Hi vọng Ngưu Khải Văn này sẽ không thật sự ngốc như vậy, giữ rịt bí mật không nói. Chí ít, cũng phải nói một câu với cậu họ của anh ấy. Cậu họ anh ấy không ai khác, chính là người phụ trách sở số một Lưu Tân Hoa. Chút quan hệ này Khổng Công hẳn là biết, không thì bằng trình độ của ông ta, tuyệt đối sẽ không nhận loại đồ đệ đầu óc chậm chạp như Ngưu Khải Văn.
‘Cạch’ một tiếng, điện thoại bị cô tiện tay ném lên bàn nhỏ bên cạnh. Đây là thói quen của cô, thích ngồi trên ghế sô pha da trâu ngẩn người, có tính chữa lành. Cảm giác thoải mái dễ chịu quen thuộc sô pha mang tới kia, khiến thần kinh căng cứng được thư giãn một chút. Liên tiếp bôn ba, khiến thân thể của cô đã có phần không chịu đựng nổi, nhưng Tiết Xán Đông lại có thể vừa xuống máy bay là đi nói chuyện hợp tác cùng người khác.
Điểm này, cô cần học tập anh.
Cô từ từ nhắm hai mắt, đắp chăn, chân dài đặt trên ghế nhỏ, chuẩn bị vừa suy nghĩ vừa chờ đợi Nữu Nữu về nhà.
Bệnh viện thú cưng có dịch vụ phục vụ tới cửa thực sự quá quan tâm, móc ít tiền là có thể nhờ người ta, có được quyền lợi lười biếng đến đứng im. Nữu Nữu đã ổn định, mặc dù việc ăn vẫn có chút ảnh hưởng, nhưng đã có thể trở về nhà.
Khi Cố Du đang nghĩ có nên làm cơm tối hay không, chuông cửa vang.
Cô lập tức chạy đi đón Nữu Nữu, khi mở cửa lại thất vọng.
“Ô! Vẻ mặt em là thế nào đây!” Hà Tích rất bất mãn, bao lớn bao nhỏ đứng ở cửa ra vào nặng giọng kháng nghị.
Cố Du cười để anh ấy vào cửa, giải thích nói: “Em đang chờ Nữu Nữu.”
“Nữu Nữu không phải ở bệnh viện sao?” Hà Tích quen cửa quen nẻo thay dép lê.
Hai ngày trước hai người trò chuyện Wechat, Cố Du mới nói chuyện Nữu Nữu cho Hà Tích. Đương nhiên, lại trêu anh ấy đến cà khịa, nói cô không có suy nghĩ, cái gì cũng không nói với anh.
“Nó có thể xuất viện rồi.”
“Thật sự quá là may mắn…” Hà Tích cảm thán một câu, ngắm nhìn bốn phía một vòng, đột nhiên cau mày, ghét bỏ nói: “Nhà này cũng quá cũ rồi, mùi nấm mốc nặng quá.”
“Ừm.”
“Thay nhà ở đi thôi, em thiếu tiền à?” Hà Tích thuận miệng hỏi, ngồi xếp bằng trên sàn nhà.
“Ừm.” Cố Du qua loa, cầm chai nước từ trong tủ lạnh cho anh.
Hà Tích trợn mắt cô, vừa vặn nắp bình vừa càu nhàu: “Anh thật sự là càng ngày càng không hiểu em! Sao luôn cảm thấy em không muốn nói với anh cái gì, anh có còn là bạn thân của em hay không?”
Cố Du ngồi trở lại ghế sô pha, nửa thật nửa giả trả lời: “Có lẽ… giờ thứ em cần chính là một mình yên lặng. Mà không phải là cần giữ liên lạc với tất cả bạn thân.”
“…” Hà Tích mắt trợn tròn, mặt mũi tràn đầy tổn thương che ngực, phẫn nộ nói: “Thật không có lương tâm mà!”
Cố Du cười khô cằn, giơ chân về bên trên ghế nhỏ, đột nhiên rất nghiêm túc hỏi anh ấy: “Chuyện anh đồng ý với em, sẽ không quên chứ?”
“Em!” Hà Tích ngạt thở, tức giận đến không muốn để ý đến cô, nhưng hiện tại quả là không nín được, thế là mặt đỏ tới mang tai reo lên: “Cố Du à Cố Du! Em cũng coi thường anh quá đấy! Em là đồ– “
“Cảm ơn.” Cố Du chân thành vô cùng ngắt anh ấy, lại bổ sung: “Việc này đối với em rất quan trọng.”
“Em –” Hà Tích ‘Em’ rất lâu, vẫn không có cách nào làm như không thấy sự thành khẩn của cô, không nhịn được phàn nàn nói: “Vui buồn thất thường, cũng không biết cả ngày đang giở trò quỷ gì. Em ở đâu, đang làm gì, cần thần bí như vậy không? Có cái gì không thể nói, Em là CIA à? Lại còn không thể nói với ai? Người nhà em và bố mẹ anh đều là người ngoài sao?”
Cố Du nhìn thấy anh ấy phẫn nộ, lặng một hồi lâu, cuối cùng khi Hà Tích sắp chịu không đặng, cô mới chậm rãi mở miệng nói: “… Tóm lại, cám ơn anh.”
Hà Tích thở dài, cảm xúc vô cùng sa sút.
Cố Du chuyển chủ đề: “Anh tìm em có việc gì?”
Hà Tích liếc cô, tức giận hừ lạnh: “Em không phải bảo hôm nay trở về à, anh tới thăm em chứ sao. Tiện lại cho bé heo không có lương tâm nhà em ăn no.”
Cố Du cười, ánh mắt cũng ấm hơn rất nhiều, cố ý hỏi anh: “Vậy sao tay không tới cửa thế?”
“Em có vấn đề về quang học à?” Hà Tích vừa lườm cô, vừa hung tợn giật cái túi xách mình mang tới ra, ném ra đủ loại hộp giữ tươi đến, “Anh đã chuẩn bị xong ở nhà rồi, sợ chỗ con oắt nhà em không đủ.”
Anh vừa ném, vừa thở phì phò: “Thịt kho tàu hải sâm, làm nóng là được! Canh hạt sen nấm tuyết, hầm một lát là uống được! Khoai lang khoai tím bắp ngô các loại, hấp lên là ngon vô cùng! Chỉ có salad vẫn chưa trộn, nhưng nước sốt anh đã pha xong rồi! Hoa quả cũng không quên! Ô mai việt quất sung, đều là đồ em thích ăn! Đồ không có lương tâm nhà em!”
Cố Du nhìn anh ấy như làm ảo thuật, lần lượt trải hộp giữ tươi đến đầy đất, lập tức cảm thấy nơi lồng ngực tràn đầy, hốc mắt hơi nóng. Thực sự không quen xử lý kiểu tình cảm này, nên cô buông thõng mắt, cố ý làm trái lại anh ấy: “Tiếc quá, giờ em ăn chay.”
“…” Hà Tích lập tức hóa đá. Trên dưới liếc nhìn cô như X quang, đang xác định cô có phải nói đùa không, lập tức nổi giận nói: “Chuyện này lại là chuyện lúc nào chứ?!”
Cố Du cười ha ha ha. Đang chuẩn bị giải thích nguyên nhân cùng anh ấy, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Nữu Nữu về rồi!
Cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía cửa lần nữa, lập tức mở cửa ra.
Người bên ngoài khiến cô rất bất ngờ.
“… Bác sĩ Đổng?”
Đưa Nữu Nữu đến, vậy mà không phải nhân viên phục vụ nào, mà là bác sĩ Đổng âu phục giày da.