Hành Trình Chinh Phục Tiểu Ác Ma

Chương 5: 5: Em Không Có Quyền Từ Chối!




Trong phòng thẩm vấn tại đồn cảnh sát, bốn phía đều là vách tường, không gian kín mít tưởng chừng như ép người ngột thở.

Thiệu Mẫn chống tay đứng trước mặt Quận Hy Ca, ông ta trầm giọng, cực kì không kiên nhẫn: "Tôi hỏi lại lần cuối, cô có chịu nhận tội không?!"

Quận Hy Ca nhìn thẳng vào mắt Thiệu Mẫn, cô nhếch mày lạnh lùng: "Chứng cứ đâu?"

"Đây chính là chứng cứ!"

Thiệu Mẫn tức đến mức đỏ bừng mặt, ông ta giơ tay đập mạnh bịch ma túy có trọng lượng khoảng 2 gram xuống bàn. Mặt bàn tức thì rung lên dữ dội, song, Quận Hy Ca vẫn không mảy may phản ứng. Cô chỉ chớp mắt, nhàn nhạt nói: "Tôi muốn gặp luật sư."

"Cô..."

Thiệu Mẫn nghiến răng thật chặt, ông ta hừ lạnh, bực bội đá cửa đi ra ngoài.

"Rầm!"

Thật không ngờ người phụ nữ này lại khó đối phó như vậy, ông ta đã kiên trì thẩm vấn suốt 2 tiếng đồng hồ rồi mà Quận Hy Ca vẫn không chịu hé răng nửa lời, ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi. Chuyện này gây khó khăn rất lớn cho Thiệu Mẫn, bởi nó đồng nghĩa với việc ông ta không thể nào bắt được sơ hở từ miệng cô, từ đó lợi dụng cơ hội mà tống cô vào tù...

Đứng trước lan can sắt, nhớ đến dáng vẻ quyến rũ hệt như yêu tinh của Quận Nhĩ Trúc vào đêm hôm qua, Thiệu Mẫn hơi nhăn mày, trong lòng bỗng chốc rạo rực hẳn. Nghĩ nghĩ, ông ta liền cười khả ố, khẽ lầm bầm: "Quận Hy Ca, để tôi xem cô còn ngoan cố được đến lúc nào. Chỉ một Quận gia nhỏ bé thôi mà, tôi không tin không làm gì được..."

Đối với dung nhan xuất chúng của Quận Hy Ca, Thiệu Mẫn đương nhiên sinh ra ham muốn, thế nhưng ngặt một nỗi là ông ta đã có mối dây dưa không rõ ràng với Quận Nhĩ Trúc rồi, hơn nữa, đôi chân của cô lại còn có vấn đề nghiêm trọng... Cho nên, về phương diện kia ắt hẳn sẽ không được, mộng tưởng của ông ta... cũng coi như tan tành mây khói.

Thiệu Mẫn thở dài, ông ta đã nhận lời Quận Nhĩ Trúc bằng mọi giá phải tống được cô vào nhà giam. Ban đầu ông ta rất tự tin vào năng lực của mình, tuy nhiên, tình hình bây giờ có vẻ không được khả quan lắm, vì vậy ông ta mới có chút nóng nảy. Là một người sĩ diện, ông ta không hề muốn bị mất mặt trước tình nhân.

Trên hành lang, Diêm Dụ đi đi lại lại, không hiểu sao lòng dạ cứ thấy bồn chồn, bâng khuâng. Vừa mới đến đồn cảnh sát thì cô đã bị Thiệu Mẫn cho người đưa đến phòng thẩm vấn. Và anh không được phép theo cô vào, vì vậy cũng không biết bây giờ trong đó thế nào, cô có chịu nổi áp lực mà nhắm mắt nói bừa hay không...

Sốt ruột đủ rồi, Diêm Dụ bèn suy nghĩ kĩ càng, trong nháy mắt liền thả ra một nụ cười nhẹ. Anh suýt nữa đã quên mất một điều quan trọng. Vốn dĩ Quận Hy Ca đâu giống những người phụ nữ bình thường khác, có lẽ cô còn mạnh mẽ hơn anh tưởng. Nếu không nắm chắc điều gì, cô sẽ không mạo hiểm mà bất chấp lời can ngăn của anh, để cho Thiệu Mẫn tùy ý đưa đi.

Diêm Dụ bất giác lắc đầu, con người này... chỉ sợ anh cũng không kiềm chế nổi.

Hai đầu lông mày của anh chau lại, qua một lúc mới ngẩng mặt lên, lập tức nhìn thấy bóng dáng của Thiệu Mẫn cách đó không xa. Anh chậm rãi cất bước đến gần, khóe miệng giương lên ý cười lạnh lẽo, không nhìn ông ta, chỉ hỏi: "Ông là Cảnh sát trưởng của Cục cảnh sát này?"

Thiệu Mẫn mặt đầy kiêu ngạo: "Sao? Anh muốn cầu tình giúp cô ta à?"

"Không." Diêm Dụ hờ hững đáp.

"Thế thì tốt."

"Tôi có tiền, tôi không bao giờ phải cầu tình ai cả." Diêm Dụ không lạnh không nhạt buông lời, một tia chế nhạo vừa hay lọt vào mắt Thiệu Mẫn.

Ông ta giận sôi máu, chỉ nghe người đàn ông thản nhiên nói tiếp: "Thả người ra, ngay lập tức."

Ngữ khí của Diêm Dụ mang theo uy áp vô hạn, khí chất trên thân cũng giảm mạnh, phảng phất như đã biến thành người khác.

Âm trầm và nguy hiểm.



Cơ tay của Thiệu Mẫn run rẩy, ông ta nuốt nước bọt một cái, bộ mặt hơi vênh lên hòng vớt vát lại chút mặt mũi. Tại sao ông ta có thể bị một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch dọa chứ?!

"Đừng thách thức giới hạn của tôi, ở đây tôi là lớn nhất. Muốn tôi thả Quận Hy Ca ra, ha... trừ phi là nằm mơ!"

Diêm Dụ cười gằn, đôi mắt đen tựa bóng tối, anh nhếch mép liếc Thiệu Mẫn: "Vậy thì ông cũng nên biết rằng đừng thách thức giới hạn của Diêm Dụ tôi. Hoặc là thả người, hoặc là cuốn gói cút khỏi đây! Ông lựa chọn đi."

Diêm Dụ vắt hai cánh tay lên lan can, anh bày ra tư thế chờ đợi, tuy bận rộn nhưng vẫn rất ung dung. Có thể nói hôm nay anh vô cùng có nhã hứng mà "chơi đùa" với một số người. Cũng chẳng biết vì sao nữa?

Thiệu Mẫn vừa nghe đến cái tên "Diêm Dụ" thì liền hết sức cả kinh, vẻ bàng hoàng hiện rõ lên trên mặt. Ông ta nghi ngờ hỏi: "Diêm... Diêm Dụ nào?"

"Ông nói xem?"

Diêm Dụ cười đến hiền từ, có điều, nụ cười này lại mang theo một áp bức rất kinh khủng, Thiệu Mẫn lạnh gáy không thôi. Đáy lòng ông ta trở nên bủn rủn, miệng lắp ba lắp bắp: "Anh... là... là Diêm thiếu gia?"

Khắp chốn Đế Đô hoa lệ này, thực sự chẳng có mấy ai dám trắng trợn xưng tên Diêm Dụ cả. Bởi căn bản là cái họ này ở Trung Quốc khá hiếm, mà Diêm gia lại làm chủ hầu như toàn bộ khu vực, thế lực phải gọi là vô cùng mạnh mẽ. Thiệu Mẫn đã từng được nghe vài người đồng nghiệp kể về hai vị con ông cháu cha này, trong đó có Diêm Dụ... Người trước mắt ông ta... chẳng lẽ lại chính là cái người có danh tiếng xấu xa đó ư? Nếu đúng là vậy, có khi nào ông ta chết chắc không?

Lần này Diêm Dụ không đáp, không biết qua bao lâu, anh mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ, ánh mắt phát ra tia sắc bén. Nghiêng đầu một cái, cảm xúc trên mặt cơ hồ rút lui gần hết.

Anh lạnh nhạt xoay người bước vượt qua Thiệu Mẫn vẫn còn đang ngơ ngác vì sợ hãi, hướng tới trước cửa phòng thẩm vấn. Vào lúc này, một giọng nói già nua mà hùng hồn lại đột nhiên vang lên: "Diêm Dụ."

Động tác của Diêm Dụ thoáng chựng lại, cứng đờ.

"Ông nội?"

Anh nhíu mày lễ phép kêu một tiếng, đoạn nhướn mi nhìn qua Diêm Lãnh đang đứng khép nép phía sau. Người đàn ông cong môi, trong lòng thầm mắng chửi tên nhóc kia một trăm lần. Hừ, lại hỏng chuyện tốt của anh rồi.

Ông cụ Diêm chống gậy batoong bước tới, mặc dù đầu tóc đã bạc trắng nhưng không hề ảnh hưởng đến khí thế trên người ông. Khí thế này mang theo loại nghiêm nghị chỉ có ở một bề trên trải đời và dày dạn sương gió, toát ra trong từng cử chỉ, nét mặt.

"Vợ cháu... Quận Hy Ca đang ở đâu rồi?"

Ông cụ Diêm nheo mắt hỏi.

Diêm Dụ bâng quơ không để ý đến ông, anh dùng hành động của mình để chứng minh. Giơ chân lên, dứt khoát hạ xuống một đường, cánh cửa gỗ tức khắc bị đạp tung, tạo thành một chuỗi âm thanh chói tai.

Hình như vừa rồi Thiệu Mẫn ra ngoài không khóa cửa chắc chắn, cho nên cánh cửa mới bị anh phá dễ dàng đến vậy. Diêm Dụ sải bước lớn vào trong trước ánh mắt kinh ngạc của Thiệu Mẫn cùng với ánh mắt không hài lòng của ông cụ.

Thông qua cửa kính trong suốt, Diêm Dụ trông thấy Quận Hy Ca đang thẫn thờ tựa lưng vào ghế, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

Một viên cảnh sát canh giữ bên ngoài thấy có người đột ngột xông vào, anh ta giận dữ rống to: "Các người là ai?! Có biết đây là nơi nào không?!"

Diêm Dụ cười nhạt, đáy mắt khắc lên tia nhạo biếm xen lẫn vẻ u ám cùng cực. Anh trực tiếp ra lệnh: "Mở cửa!"

Viên cảnh sát đặt tay lên khẩu súng bên eo, anh ta căng thẳng siết chặt. Thiệu Mẫn đứng cạnh cửa, nặng nề xét nét ông cụ Diêm, kế tiếp là Diêm Dụ, cuối cùng là Diêm Lãnh.



Ông ta có thể không biết mặt của hai vị thiếu gia nhà họ Diêm nhưng chắc chắn phải biết mặt của ông cụ Diêm, người từng là chủ tịch tiền nhiệm tập đoàn bất động sản Diêm thị. Điều này cho thấy, Thiệu Mẫn ông đã động lầm người rồi...

Thiệu Mẫn bây giờ hối hận muốn cắn đứt lưỡi, ông ta gật đầu với viên cảnh sát, tỏ ý bảo hắn mở cửa. Viên cảnh sát nọ ngạc nhiên nhưng không dám nhiều lời, anh ta thoăn thoắt tra chìa khóa vào ổ.

"Cạch..."

Cửa được đẩy ra, Diêm Dụ bước nhanh về phía cô. Anh khom người nói nhỏ: "Chúng ta về thôi."

Quận Hy Ca nhìn anh, chớp chớp đôi mắt hạnh nhân. Khăn voan trên đầu đã bị cô kéo ra tự bao giờ, đang nằm chỏng chơ dưới đất. Cô nói: "An Cửu chưa đến."

Diêm Dụ cau mày: "Yên tâm, tôi sẽ giúp em giải quyết."

"Muốn để tôi nợ anh một ân tình sao?" Quận Hy Ca cười nửa miệng, "Xin lỗi, tôi không cần."

"Bướng bỉnh."

Diêm Dụ quát khẽ, anh đưa tay nới lỏng caravat, lúc này mới cảm thấy dễ thở hơn. Anh gằn từng chữ vào tai cô: "Em không có quyền từ chối!"

Nói rồi, anh luồn tay bế xốc cô lên. Cảm nhận sự ẩm ướt truyền tới lòng bàn tay, lúc này Diêm Dụ mới phát hiện ra toàn thân cô gái đều là mồ hôi, ướt đầm cả váy cưới, làn da dường như cũng trắng bệch khác thường.

Anh thử lay lay cô: "Tỉnh lại, Hy Ca..."

Trước mắt Quận Hy Ca lờ mờ ánh sáng, cô vô lực tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của Diêm Dụ, bên tai là một loạt tạp âm.

Ông cụ Diêm khoát tay nói: "Cháu đưa cô ấy về trước đi."

Diêm Dụ gấp gáp gật đầu xem như câu trả lời, vừa mới ra đến cửa liền đụng phải Thiệu Mẫn. Anh híp mắt nửa giây, Thiệu Mẫn chỉ kịp nắm bắt được một đôi mắt trầm lắng thì người đã đi mất dạng.

Trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại mỗi ông cụ Diêm, viên cảnh sát cùng Thiệu Mẫn, Diêm Lãnh đang nhàn hạ đứng một bên. Ông cụ Diêm cất giọng trầm trầm: "Cháu dâu của Diêm gia sẽ không làm ra những chuyện vi phạm pháp luật, tôi cũng sẽ cho người điều tra tận gốc. Cảnh sát Thiệu, tôi nói có đúng không?"

"Đúng... đúng ạ! Nhất định phải điều tra..." Thiệu Mẫn cười xòa hai tiếng, sắc mặt khó coi.

Chết tiệt! Quận Nhĩ Trúc dám lừa ông, báo hại ông ta đắc tội nhầm người, thiếu chút nữa mất cả công lẫn việc. Xem ra phen này ông ta bị người ta chơi một vố rồi.

Khi Thiệu Mẫn còn đang chìm trong lo lắng thì ông cụ Diêm đã cùng với Diêm Lãnh nhanh chóng ra khỏi cửa. Ông cụ tức giận làu bàu: "Anh trai cháu càng ngày càng vô tích sự, đến cưới vợ thôi mà cũng không xong."

Diêm Dụ chơi bời lêu lổng bao nhiêu năm, nay tuổi trạc 30, nghe tin anh muốn lấy vợ, ông cụ Diêm mừng đến nỗi chảy nước mắt. Ấy thế mà anh lại nhất quyết làm trái ý ông, tiểu thư danh giá không chịu cưới, lại cưới về một người tàn phế, sau này làm sao có thể cai quản cả Diêm gia?

Diêm Lãnh cũng không biết nói gì, anh nắn vai ông cụ nịnh nọt: "Ông đừng giận, hại sức khỏe lắm ạ..."

Ông cụ Diêm lắc đầu ngao ngán.

Ngay khi ông cụ Diêm vừa rời đi không lâu, An Cửu đã đến đồn cảnh sát, trong tay cô nắm chặt một cái máy quay mini. Cô nhếch miệng nhìn Thiệu Mẫn: "Tôi có chứng cứ chứng minh tiểu thư vô tội."