Hành Trình Chinh Phục Cô Vợ Nữ Thần

Chương 1




"Bây giờ vẫn chưa đến giờ mở cửa, muốn xem bói thì sau mười hai giờ lại đến".

Lâm Tiêu Khánh nằm dài trên chiếc xích đu, đắp một tờ báo lên đầu, bị người khác quấy rầy giấc ngủ trưa nên anh rất bực mình, người đâu chả có ý tứ gì cả, vào không nhìn thấy biển hiệu sao?

"Bốp…"

"**!", đột nhiên có tiếng động khiến Lâm Tiêu Khánh giật mình, tỉnh cả ngủ lồm cồm bò dậy, tức giận nói: "Làm cái gì vậy? Có cho người ta ngủ trưa không thế?"

Vừa dứt lời, tờ báo bay xuống đất, chỉ thấy một người đàn ông mập mặc vest tầm bốn mươi tuổi đứng trước mặt. Bên cạnh còn xuất hiện biểu tượng của những người thành công đó là hai anh vệ sĩ cường tráng.

Quan sát xong hai người vệ sĩ dữ dằn, anh lại nhìn sang người đàn ông béo mặc vest, Lâm Tiêu Khánh lập tức nhẹ nhàng: "Xin hỏi ông có việc gì không?"

"Nghe nói cậu xem bói rất chuẩn?", người đàn ông mập mặc vest chau mày, nhìn về phía Lâm Tiêu Khánh với khuôn mặt khinh thường.

Ông ta vừa nói vừa lấy ra một tấm danh thiếp mạ vàng vô cùng cao quý đặt trên bàn.

U là trời!

Mắt Lâm Tiêu Khánh sáng lên, người đàn ông mập này là chủ tịch của tập đoàn Đỉnh Phong tên là Trần Đỉnh Phong.

Nếu anh không nhầm thì vụ này chắc chắn sẽ kiếm được không ít tiền, nhưng nghĩ tới lời khuyên bảo của sư phụ thì anh lập tức ỉu xìu.

Nếu lấy tiền của người ta mà không màng tới lương tâm thì mắt Thiên Cơ của anh sẽ ngày càng mờ mịt cho đến khi mù mới thôi.

Haizzz!

Ngành xem bói này thường sẽ ung dung tự tại như thần linh, bọn họ mà có bản lĩnh thật sự thì đa số đều nghèo khổ và vất vả.

Lâm Tiêu Khánh cau có mặt mày, khiến Trần Đỉnh Phong còn tưởng anh đang muốn moi tiền từ chỗ ông ta, loại thầy bói như thế này ông ta thấy nhiều rồi, đương nhiên ông ta cũng biết chút quy tắc nên lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, chán ghét nói: "Trong này có một trăm nghìn, nếu cậu xem chuẩn thì tiền không thành vấn đề!"

Lâm Tiêu Khánh tức muốn chết, đừng nói là một trăm nghìn, cho dù có là một triệu thì anh cũng không thể lấy!

Xem bói vốn là việc trái với thiên đạo, một khi mất đi mắt Thiên Cơ thì anh sẽ luôn gặp vận hạn, cũng có thể gọi là trả thù. Cuộc đời ông đây cũng coi bói ra không ít thiên cơ, con đường lên đảo Thăng Tiên chắc chắn sẽ không thuận lợi.

"Ông Trần, chắc ông có điều gì hiểu lầm rồi", Lâm Tiêu Khánh lắc đầu thở dài nói: "Thiên Cơ Môn chúng tôi có quy tắc, trước mười hai giờ không được xem bói, ông vui lòng chờ một chút, nếu không chờ được thì xin mời ông rời khỏi đây".

Trước khi ông già đi mới giúp anh mở mắt Thiên Cơ, sau hai mươi tư giờ mới có thể thành hình.

Sắc mặt Trần Đỉnh Phong lập tức lạnh đi: "Chê ít sao?"



Tài sản của ông ta lên cả tỷ bạc, không phải người thiếu tiền, ông ta ghét nhất những loại người vòng vo như thế này.

"Quy tắc là quy tắc, đừng có lấy tiền ra để sỉ nhục tôi", Lâm Tiêu Khánh tỏ vẻ như không màng tới sự đời nhưng bên trong thì lại mong có người có thể dùng tiền đến để dày vò anh: "Chỗ của tôi có niêm yết giá, người giàu xem bói chín trăm chín mươi chín tệ, người nghèo xem bói không lấy tiền!"

Trần Đỉnh Phong chau mày, mấy ông thầy bói kiểu này ông ta cũng gặp không ít, ban đầu đã đưa một trăm ngàn rồi mà xem bói vẫn nói mập mờ không rõ ràng, hở ra là nói thiên cơ bất khả lộ, ra vẻ đạo mạo trang nghiêm khiến ông ta ghê tởm.

Nhìn Lâm Tiêu Khánh cũng không lớn tuổi lắm, không biết đạo hạnh thâm hậu tới mức nào, nhưng người có thể coi thường tiền bạc như rác rưởi thế này lại khiến ông ta thoải mái hơn nhiều.

Ông ta nhìn đồng hồ một cái, dù gì cũng chỉ còn mười năm phút nữa, chờ một chút cũng chẳng sao, ông ta phải xem thử Thiên Cơ Môn rốt cuộc có ảo diệu đến vậy không.

"Được, tôi sẽ đợi!", Trần Đỉnh Phong bình tĩnh lại rồi ngồi xuống ghế.

Đúng lúc này một người phụ nữ đi giày cao gót, mặc áo khoét ngực, tóc dài như thần tiên bước vào.

"Sao cô lại đến nữa vậy?", Lâm Tiêu Khánh chau mày, người phụ nữ này giống như có thù không đội trời chung với anh vậy: "Chúng ta sắp ly hôn rồi, xin cô đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi nữa".

"Sắp thì chẳng phải là vẫn chưa ly hôn sao?"

Tô Nhược Thanh là tổng giám đốc nổi tiếng ở Kim Lăng, xinh đẹp, chân dài, tính cách tốt, mặc dù trong lòng Lâm Tiêu Khánh khó chịu nhưng thực sự không chịu được núi băng không thể tan này.

"Thấy anh định lừa người ta nên tôi đến!", Tô Nhược Thanh lạnh lùng nói, ánh mắt đầy sự khinh thường, lần này cô đến đây thật sự có việc nếu không cô cũng chẳng đến đây làm gì.

Trần Đỉnh Phong hoang mang, ông ta không phải người Kim Lăng, cũng không biết giới thương nhân Kim Lăng đã có chuyện lớn gì!

Thật ra ngay từ cái nhìn đầu tiên ông ta đã cảm thấy Lâm Tiêu Khánh là một tên buôn thần bán quỷ, nhưng hành động của Lâm Tiêu Khánh không phải là kẻ lừa đảo, nếu không tại sao lại từ chối thẻ ngân hàng của ông ta?

Trừ khi là cái bẫy?

"Nói láo!", sau khi kết hôn Lâm Tiêu Khánh bị dày vò ba tháng, trong lòng đã đè nén không ít sự oán hận.

Cứ tưởng rằng sau khi ký vào đơn ly hôn cuộc sống sẽ có thể bình thường trở lại nhưng ai ngờ chưa đến hai ngày mà Tô Nhược Thanh đã đến đây ba lần, lần nào cũng làm loạn hết cả việc làm ăn của anh, mấy ngày nay anh sắp hết gạo mà ăn rồi.

Khó khăn lắm mới có một người tới mà người phụ nữ này lại đến, đúng là ngang ngược, tục ngữ có câu con giun xéo lắm cũng quằn, huống hồ anh còn là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất?

"Tôi làm ăn đàng hoàng, sao lại lừa đảo gì ở đây?"

"Người đâu mà chẳng biết điều gì cả!"



"Ra khỏi đây ngay và luôn, nếu không tôi báo cảnh sát cô đột nhập vào nhà dân đấy!"

Lâm Tiêu Khánh đã đè nén quá lâu rồi, người ta hay nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, nhưng Tô Nhược Thanh lại muốn ép anh vào chỗ chết!

Cục tức này ai mà nuốt trôi cho được, hơn nữa bọn họ cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không phải thật, rõ ràng mình có lòng tốt giúp đỡ, nhưng cuối cùng không cảm ơn thì chớ lại còn mang họa vào thân.

"Hừ!" Tô Nhược Thanh hừ lạnh một cái: "Nếu anh đã làm ăn thì tại sao lại bảo tôi đột nhập vào nhà dân được?"

"Nếu không phải lúc đầu sư phụ anh dùng thủ đoạn đó thì, ông nội tôi đã không ép tôi phải gả cho loại người như anh rồi?"

"Sư phụ anh là lão già tâm thuật bất chính, chắc chắn sẽ bị trời phạt!"

Tô Nhược Thanh cũng không nén được cơn tức giận, tất cả chuyện này cũng bởi vì sư phụ của Lâm Tiêu Khánh, ông già đó mới đi hôm qua, nên bây giờ cô chỉ có thể trút giận lên Lâm Tiêu Khánh.

Có câu nói một ngày làm thầy cả đời cha, vậy thì sư phụ nợ đồ đệ trả cũng là chuyện bình thường.

Đường đường là tổng giám đốc với khối tài sản khổng lồ lại bị bọn buôn thần bán quỷ cướp đoạt mất danh phận, đúng là vô cùng nhục nhã!

Điều đáng giận nhất là lúc đi đăng ký kết hôn còn bị bọn truyền thông vô lương tâm đưa tin, dư luận xôn xao khiến cô trở thành trò cười cho thiên hạ!

Lâm Tiêu Khánh tức muốn nổ phổi, hít sâu một hơn bình tĩnh lại: "Tôi không muốn cãi cọ, cô không rời khỏi đây thì im miệng lại!"

Còn về việc ông già kia có bị trời phạt hay không?

Điều đó là chắc chắn!

Hình như chỉ còn một tháng nữa là đến lúc độ kiếp rồi?

Nhưng tu vi của anh vẫn còn yếu, không thể lên đảo Thăng Tiên được, đáng tiếc là không được tận mắt nhìn thấy ông già kia bị thiên lôi đánh cho thảm hại ra sao, nhưng độ kiếp rất nguy hiểm, không cẩn thận một chút là cơ thể tiêu tan, nói thật là anh cũng rất lo lắng.

"Hừ!", Tô Nhược Thanh dậm chân, cô đi đến đâu cũng bị người ta nhòm ngó, tên khốn này lại không tiếp cô, đúng là đáng giận. Cô liếc Trần Đỉnh Phong một cái: "Chỉ có người ngu, nhà giàu mới nổi mới bị tên buồn thần bán quỷ này lừa thôi!"

"Tôi…", Trần Đỉnh Phong hoang mang, chắc là giận cá chém thớt sang ông ta rồi!

Người phụ nữ này hung dữ quá!

Sau khi cãi nhau xong thì cũng đến mười hai giờ, mắt Thiên Cơ của Lâm Tiêu Khánh cũng thành hình, trong lúc vô tình liếc qua Tô Nhược Thanh, anh thấy trên đầu cô có một luồng sát khí vây quanh, đây là tai họa có liên quan đến máu!

Anh chau mày lại rồi hét lên: "Dừng lại!"