Hành Thiên Lý

Chương 4




Lời của tác giả: chào mọi người, mình biết truyện mình viết tuy rất không được hay cho lắm. Nhưng vẫn mong được mọi người ủng hộ và góp ý kiến. Ở chương 3 mình viết võ kĩ thân pháp là Không Di Bộ chứ không phải là Không Đi Bộ nhà, thông cảm.

“ Thôi được rồi, nếu như muội muốn tu luyện thì ta cũng sẽ sẵn lòng giúp”.

Thiên Phong hắn nói rồi sau đó liền dẫn Thanh Thanh đến một nơi có khí trời mát mẻ. Trên tảng đá, Thanh Thanh ngồi xếp bằng ngay ngắn. Mà phía sau nàng Thiên Phong thì đang vận chuyển hoạt khí vào lòng bàn tay, sau đó hắn lại nói:

“ Trước tiên là phải khai thông được một số kinh mạch trong cơ thể để giúp muội có một nơi dẫn hoạt khí từ trong thiên địa và đã.”

Thanh Thanh cũng gật đầu nhẹ. Thấy vậy Thiên Phong hắn cũng không nói nhiều thêm, rồi liền ấn một ngón tay vào lưng của nàng.

Ngón tay vừa điểm vào, Thanh Thanh ngày lập tức cảm nhận thấy một cảm giác nhức nhối lan tràn từ lưng đến khắp cơ thể khiến nàng không khỏi run rẩy. Mà thấy vậy Thiên Phong vừa định mở miệng lên tiếng thì nghe được lời nói của nàng:

“ Không sao, ta có thể chịu đựng được.”

“ Đây mới chỉ là bước đầu tiên khai thông một số kinh mạch mà thôi, lát nữa đến lúc khai thông đan điền có thể sẽ đau đớn hơn nhiều, đến lúc đó muội phải cố gắng lên.”

Thanh Thanh đầu gật nhẹ một cái, rồi liền nói hắn tiếp tục.

“ Được rồi ta tiếp tục đây.”

Nói xong hắn liền ngưng tụ hoạt khí lên bàn tay mà từ từ ấn vào nơi đan điền phía sau lưng nàng. Lúc này cảm giác nhức nhối còn mảnh liệt lan tràn bên trong cơ thể. Một luồng năng lượng mạnh mẽ đan theo đường kinh mạch mà đang tiến lại gần nơi đan điền. Nó vẫn theo hướng mà tiến, kinh mạch nơi nó đi qua gần như đã được đả thông, nhưng đến khi nó tiến lại gần nơi đan điền thì bị chặn lại.

“ Năng lượng hoạt khí không đủ, ta sẽ dẫn một nguồn mạnh hơn một chút chắc là có thể đả thông được nó”.

Sau đó hắn liền vội vận chuyển năng lượng hoạt khí mà tiếp tục lan đến nơi kinh mạch khi nãy, nhưng lần này nguồn sức mạnh lại lớn hơn lúc nãy nhiều. Nó đi qua liền đá bay cái chốt chặn rồi tiến thẳng vào trong đan điền.

" Phụt!". Ngay khi đan điền được đả thông thì Thanh Thanh cũng đồng thời phun ra một ngụm máu tươi. Rồi một cảm giác thống khoái lan tràn khắp cơ thể nàng. Sau đó thì nàng liền nở ra một nụ cười vui mừng mà nói:

“ Phong ca, cảm giác khi nãy thật là khó chịu a.”

Còn Thiên Phong hắn đứng bên cạnh hình như đang nhớ lại cái gì đó mà lúc nãy hắn đả thông kinh mạch khai thông đan điền của Thanh Thanh.

Nhìn thấy hắn không nghe thấy lời nói của của mình, nàng ta liền hỏi:

“ Này, huynh có nghe ta nói gì không đấy?”.

Giật mình hắn mới tỉnh lại sau một lúc suy ngẫm, sau đó liền nói:

“ À, bây giờ muội có thể tự mình vẫn chuyển hoạt khí vào trong cơ thể rồi đó, muội làm thử xem sao.”

Thanh Thanh liền đưa tay lên phía không gian trước mặt, tâm vừa động lập tức một luồn năng lượng tích tụ lại thành hình một khoả cầu màu lam nhạt trong tay nàng, khoả cầu tuy không mạnh mẽ gì nhưng lại phát ra một luồn năng lượng ấm áp khiến Thanh Thanh cảm thấy vui vẻ mỉm cười. Mà Thiên Phong khi thấy nàng vừa động tâm đã có thể ngưng tụ được một khoả cầu năng lượng như vậy thì cũng rất kinh ngạc. Nhớ lại hồi trước khi hắn vừa mới khai thông được đan điền thì phải làm đến mấy lần thất bại mới ngưng được một khoả cầu như thế này a.

“ Được rồi bây giờ muội hãy thử ném nó vào tảng đá nhỏ phía kia xem sao.”

Vừa nói hắn vừa chỉ tay vào khối đá nhỏ phía trước không xa. Thanh Thanh cũng nghe lời hắn, liền nhấc tay ném khoả cầu đi đến hướng khối đá.

" Bụppp!". Khối đá khi vừa va chạm với khối cầu năng lượng mà lam liền bị chấn vỡ vụn.

“ Sức phá hủy thật lớn à nha, không nghĩ rằng cái khối cầu nhỏ bé như vậy lại mạnh như thế.”

Kinh ngạc, Thanh Thanh nàng ấy cũng không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy một cảnh này. Cái thứ đó là chính tay nàng luyện ra đó nhà.

“ Muội không cần phải ngạc nhiên đến vậy, bây giờ muội còn chưa đạt đến Tụ khí cảnh nhất trọng nữa. Sau này muội hãy cứ theo đường vận chuyển của kinh mạch mà dẫn hoạt khí vào trong đan điền mà khiến nó mở rộng không gian phía trong nó ra, mà không gian bên trong càng lớn thì lượng hoạt khí muội tích tụ càng nhiều và điều đó cũng đồng nghĩa với việc là tu vì của muội được tăng lên và mạnh hơn lúc trước nhiều lắm.”

“ Ừm, muội biết rồi điều đó có lẽ để sau vì bây giờ ta thấy hơi mệt mỏi.”

Khi nàng nghe xong lời Thiên Phong hắn nói thì lại cảm giác được một sự mệt mỏi nhẹ. Thiên Phong thì không có ngạc nhiên gì vì lúc trước khi hắn khai thông kinh mạch xong thì cũng có cảm giác như thế.

“ Vậy muội về phòng nghỉ ngơi sớm đi, việc tu luyện cứ để ngày mai cũng được.”

“ Ừm, muội về trước!.”

Đưa mắt nhìn lên bầu trời, thấy sắc trời đã không còn sớm nữa, Thiên Phong cũng đành phải quay trở lại phòng mà chuẩn bị vài thứ cần thiết và nghĩ ngơ lấy sức để ngày mai tiếp tục việc ma luyện chém chém giết giết mấy con yêu thú.

....

Sáng hôm sau.

"Vèo,... Vù". Một cái bóng mờ thoáng lướt qua con đường trong khu rừng, mà cái bóng đó đi đến đâu thì mấy gốc cây to đều lần lượt xuất hiện vài cái lỗ nhỏ to gần bằng cái đầu người, in trên thân cây.

Mà hắn di chuyển được một đoạn dài nữa thì trước mặt hắn xuất hiện một cái bảng bằng gỗ to tướng. Trên cái bảng có vài dòng chữ màu đen ghi rõ ràng như vừa được viết lại cách đây không lâu

“- Ngươi Có Tu Vi Dưới Cảm Ngộ Cảnh Nhị Trọng Thì Không Nên Vào, Cẩn Thận Yêu Thú.”

“ Ối, ta đi vào đây không phải là để tìm yêu thú sao, mà nếu như ta chỉ ở ngoài bìa thì cũng không gặp nó được, cứ lao vào rồi tính tiếp.”

Bỏ qua cái vụ của tấm bảng gỗ nhắc nhở, hắn liền cấn bước lao thẳng vào trong rừng. Lần này hắn chạy còn nhanh hơn khi nãy nhiều nhưng mà hắn cũng không có tùy tiện thả chỉ vào mấy gốc cây như lúc nãy nữa, dù sao thì cũng nên cẩn thận vẫn hơn. Thiên Phong sau khi vào rừng hắn liền tìm ngay một gốc cây đại thụ to lớn, cái cây này ít nhất phải cần hai mươi người cùng tạo thành một hình tròn ôm xung quanh chưa chắc đã hết. Trên cây đại thụ, nó phát ra một cảm giác thật khó tả, cái cảm giác này như đang trở về từ rất lâu trước kia vậy. Không có nhìn lâu, Thiên Phong liền nhảy lên phía trên cây, khi lên được phía trên hắn mới thấy được sự to lớn của cái cây này.

Trên một nhánh cây to, Thiên Phong hắn lấy từ trong tay áo ra một cây kim bằng bạc dài khoảng một gang tay rồi đâm vào trên thân tạo thành một cái móc nhỏ để treo túi đồ lên. Sau đó hắn liền nhảy xuống dưới đất vừa đi vừa nhớ lấy đường đi đồng thời hắn cũng ngưng một tia hoạt khí nhỏ mà gán vào thân cây để giúp cho việc tìm đường về dễ dàng hơn, rồi hắn mới an tâm mà đi vào rừng.

Khi đang đi dưới đất một lúc thì hẳn đột nhiên nhún người phóng lên thân cây cao.

“ Như thế này dễ quan sát hơn một chút rồi.”

Di chuyển trên mấy cái thân cây, hắn cũng không gặp trở ngại gì, vì từ nhỏ khinh công đã là môn sở trường của hắn, mà việc này cũng giúp hắn tránh khỏi phiền phức của mấy con yêu thú cấp quá thấp không có trong những con hắn phải giết.

Được một hồi thì hắn mới đưa mắt xuống dưới đất. Nơi đây là một mảnh đất trống, cỏ cây phát triển rất dày nhưng nó lại có độ cao rất thấp ước chừng khoản nữa gang tay mà thôi.

“ Nơi đây rất thích hợp đây.”

Nhảy xuống phía dưới, chân vừa chạm đất thì đột nhiên hắn thấy được một bóng của con yêu thú không lớn lắm mặc dù nhìn qua thì cũng có tu vi không có thấp hơn hắn mấy. Nhìn qua nó là một loài thỏ có bộ lông trắng như không có một vết bẩn gì bám vào. Khi con yêu thú nhỏ nhìn thấy hắn thì nó cũng không xông lên tấn công hắn, mà lại quay đầu mà lui dần vào trong rừng.

“ Quả thật là một loài hiền hoà với thiên nhiên, thật đáng quý. Nhưng đáng tiếc là không còn lâu nữa.”

Lắc đầu Thiên Phong liền quay lại vấn đề chính, lấy từ trong tay áo ra một quyển trục mà hôm trước hắn mang về từ trong mật thất ra quyển võ kĩ “ Không Di Bộ”.

Mục đích của hắn lần này chính là vào rừng học võ kĩ thân pháp này sẵn thời gian sử dụng nó để kết hợp với Thôn Ma Chỉ giết vài con yêu thú mà thu lấy khí hạch.

Lật tay mở quyển trục ra sau đó hắn liền thấy một luồng thông tin từ quyển trục truyền thẳng vào mi tâm hắn. Thấy vậy hắn liền ngồi xuống nhắm mắt lại mà tiêu hóa những thứ thông tin đó.

Vài phút sau thì hắn mới từ từ mở hai mắt ra, rồi phấn khích rõ ràng hiện lên trên khuôn mặt hắn.

“ Đúng như ta đoán, chắc chắn sẽ kết hợp được với Thôn Ma Chỉ mà.”

Nói rồi hắn liền đứng phắt dậy, vận chuyển hoạt khí từ nơi đan điền đến hai chân rồi, lùi một bước lấy đà mà phóng lên phía trước. Nhưng một lúc sau đó khi hắn thực hiện vài lần mà không thành công thì hắn không khỏi thắc mắc.

“ Lạ thật, rõ ràng ta đã làm đúng như trong khẩu quyết rồi nhưng sao lại,... Thử lần nữa xem sao.”

Tiếp tục theo khẩu quyết mà làm lại những lần này cũng như lần trước, đều không thành công dù chỉ một chút.

“ Đáng ghét, cái võ kĩ chết bằm này.”

Trong lúc tức tối hắn liền liền la lên một tiếng thật lớn, thuận tiện hắn vận chuyển hoạt khí đứng một chỗ mà nghĩ lại theo cái khẩu quyết lúc nãy nhưng hắn cũng không có ý định làm theo nhưng đột nhiên hắn nhớ lại câu nói của lão già quản canh mật thất thì trong tâm đột nhiên làm theo khẩu quyết mà chẵn hiểu gì, rồi đột nhiên hắn lại di chuyển được mà lại không có bước chân mà cũng chẳng có bay.