Hành Thiên Lý

Chương 2




- Ây dô. Khẩu khí của ngươi lớn thật đấy nhỉ. Thiên Đao ta hôm qua đã vượt qua Tụ Khí cảnh tầng 5, đi lên tầng 6. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại.

Vừa nói xong hắn bước lên phía trước, khí tức Tụ khí cảnh lục trọng lập tức được bộc lộ, hắn tung ra một quyền hướng thẳng đến Thiên Phong.

Nhưng Thiên Phong hắn không hề hoảng hốt, hắn đẩy Thanh Thanh qua một bên, sau đó tung quyền đỡ lại đòn của Thiên Đao. Hai quyền đâm sầm vào nhau, lực dư chấn khiến cho bụi đất bay mù mịt. Bụi đất tan dần và sau đó là xuất hiện hai thân ảnh vẫn đang duy trì tư thế tung quyền, khuôn mặt của cả hai không ngừng giằng co với nhau. Hai người Thiên Phong và Thiên Đao tuy chênh lệch vài tuổi nhưng mà Thiên Phong, hắn đã đuổi kịp được vị biểu ca khó nhìn này. Còn Thiên Đao, hắn đang kinh ngạc khi biết được là bây giờ đây, Thiên Phong đã có thể đỡ được một quyền này của hắn, hắn thầm nghĩ "sau này chắc là không còn khả năng bắt nạt Thiên Phong nữa rồi đây".

Đúng lúc này, một giọng nói của một nữ tử cất lên:

- Hai người các ngươi cứ gặp nhau là biết chắc sẽ gây ra chuyện.

Nữ tử này thoạt nhìn có độ tuổi từ mười sáu, làn da trắng mịn màng, dáng người thon thả, khuôn mặt xinh đẹp đầy mị lực. Đây chính là biểu tỷ của hai người Thiên Phong và Thiên Đao bọn hắn, Thiên Thiên.

Nàng chính là con gái của tộc trưởng Thiên Lãng. Còn cha của Thiên Phong và Thanh Thanh là Thiên Long, ông cũng chính là đệ đệ của cha Thiên Thiên và cha của Thiên Đao. Thiên Lưu là tên của cha Thiên Đao. Vì thế nên thường ngày Thiên Đao hay lấy thân phận là biểu ca để ăn hiếp Thiên Phong. Thấy Thiên Thiên đi đến, hai người bọn hắn cũng tạm thời không gây sự lẫn nhau. Thấy một màn như vậy, Thiên Thiên cũng đành thở dài, nàng lên tiếng:

- Mọi người ổn định lại rồi đi đến phòng nghị sự. Hôm nay có chuyện quan trọng cần bàn.

Nói xong nàng dẫn nhóm người Thiên Phong đến phòng nghị sự, mà trên đường đi hai người bọn Thiên Phong và Thiên Đao cũng đâu có thoải mái mà bước đôi chân của mình về phía trước. Bọn hắn trong khi đi cứ không ngừng lườm nhau như tùy lúc có thể hai bên sẽ có một tên ăn một đòn vậy, nhưng cũng có thể là cả hai đều bị vì phía trước bọn hắn không còn có Thiên Thiên, một biểu tỷ thực lực gần bước vào Cảm Ngộ cảnh giới. Mà Thiên Thiên khi thấy hai người bọn họ như vậy thì cũng đành thở dài mà lên tiếng:

- Tiếp tục đi đi, nhớ không được gây gỗ, ở đây còn có ta đó, không khéo ta cho các ngươi thành đầu heo.

Trong phòng nghị sự mọi người đều có mặt đầy đủ. Tộc trưởng Thiên Lãng và các vị trưởng lão đều có mặt và hình như là đang đợi bọn họ đến.

Một lúc sau khi Thiên Thiên dẫn theo đám Thiên Phong đến thì bọn hắn cũng bước vào chỗ ngồi của mình tự chọn. Nhìn thấy tất cả đã có mặt đầy đủ, Thiên Lăng tộc trưởng lên tiếng:

- Mọi người chắc cũng đã biết bốn tháng sau chính là ngày khảo nghiệm trong gia tộc. Toàn bộ tộc nhân trẻ tuổi đều phải tham gia. Thứ nhất là vì, lúc đó cũng chính là nghi thức trưởng thành trong tộc, còn những người đang bị thương hay đang thi hành nhiệm vụ nào đó mà không thể tham gia thì được miễn nhưng lần sau thì bắt buộc phải đến.

Những người khi nghe xong lời hắn nói thì cũng không ai lên tiếng phản đối. Thấy vậy hắn mới nói tiếp:

- Và đương nhiên là những người có thể đạt được thứ hạng trước mười sẽ được nhận phần thưởng của gia tộc. Vì vậy hãy cố gắng tu luyện. Đừng làm ta thất vọng.

Nghe được như vậy, những tộc nhân có tuổi tầm như Thiên Phong đều cực kì háo hức. Nếu như có cơ hội được phần thưởng thì sẽ giúp cho việc tu luyện càng thêm dễ dàng hơn.

- Tốt, hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục bàn về việc buôn bán Thiết Mộc.

.........

Sau đó, vẫn như mọi khi, mọi người vẫn tính toán chuyện buôn bán của gia tộc rồi mới kết thúc.

Rồi Thiên Phong mới cùng dắt theo Thanh Thanh đi cùng cha hắn về.

Một lát sau, ba cha con về đến nơi các gian nhà phía Nam trong gia tộc mà Thiên Long hắn quản lý. À mà lại nói, mỗi hay tộc trưởng hay những người có thân phận cao tuy chức quyền thấp Thiên Lãng tộc trưởng nhưng họ đều có một khu vực sinh sống riêng trong gia tộc. Chỉ khi có chuyện cần bàn thì mới tập trung đến phòng nghị sự.

Khi Thiên Phong, hắn định về phòng tu luyện thì cha hắn gọi hắn lại. Thấy thế hắn mới bảo Thanh Thanh về trước rồi mới đến phòng của cha hắn. Thật ra cũng chẵn có chuyện gì lớn, mà cha hắn chỉ hỏi thăm về chuyện tu luyện của hắn. Ở trong phòng Thiên Long, nét mặt Thiên Long nở ra một nụ cười hiền hòa đối với Thiên Phong. Khi ở trong phòng nghị sự hắn không có để ý đến khí tức của Thiên Phong, giờ thấy tu vi Thiên Phong đã có đột phá, hắn vui mừng nói:

- Thiên Phong, con đã chính thức đạt đến tầng sáu rồi phải không?

Nghe thấy cha hắn hỏi, hắn cũng không giấu giếm làm gì, hắn gật đầu một cái. Cha hắn thấy thế thì nụ cười càng lớn, ông gật đầu, sau đó hắn lấy ra một quyển trục đưa cho Thiên Phong nói:

- Con đã đạt đến bước này thì cũng nên có một môn võ kỹ để tập luyện, tăng lên sức chiến đấu. Và phải nhớ hãy luyện tập chăm chỉ một chút để chuẩn bị cho ngày khảo nghiệm bốn tháng sau.

Thấy vậy, Thiên Phong hắn cũng mừng và hưng phấn vì trước đây hắn chưa từng luyện qua võ kỹ nào cho đến thời điểm này.

Sau đó hắn đi thắng về phòng, lấy quyển võ kỹ khi nãy ra đọc thử:

- Thôn Ma Chỉ, võ kỹ Hoàng cấp, sử dụng hoạt khí ngưng tụ thành chỉ. Chỉ khi xuất ra sẽ thôn phệ hết thảy mọi vật có sức mạnh yếu hơn nó trên đường đi.

Sau khi đọc xong, hai mắt hắn liền sáng lên, hắn suy nghĩ, lâu nay cũng phải hắn không có võ kỹ hay công pháp gì, mà do từ trước đến giờ hắn vẫn hay sử dụng đòn quyền đơn giản để tấn công mà thôi. Nhưng lúc này thì hắn đã có một môn võ kĩ bày ra trước mắt, thế nên không có chần chờ nữa, hắn liền đọc thuộc nhanh khẩu quyết rồi sau đó phóng thật nhanh ra ngoài cánh rừng phía sau gia tộc. Trong rừng, hắn tu luyện theo khẩu quyết và ngay lập tức thử thi triển võ kỹ. Chỉ khi phát ra chỉ được một đoạn ngắn liền tan thành hoạt khí hòa vào thiên địa. Dù là đứa trẻ cũng biết chắc rằng hắn đã thất bại. Hắn không cam lòng nên liền thi triển liên tục. Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần,... Cứ thế một lần lại một lần. Đến lần thứ hai mươi tư thì cuối cùng hắn củng có thể phát ra một chỉ có thể đánh nát một thân cây cổ thụ, mà một phần thân cây bị chỉ đánh trúng thì bị thôn phệ sạch sẽ.

Hắn đắc ý nở nụ cười vui vẻ và ngồi xuống hồi phục hoạt khí. Được một lát thì thấy trời đã gần tối liền phóng thẳng về nhà.

Trên đường về nhà, Thiên Phong vừa chạy vừa thi triển Thôn Ma Chỉ vào thân cây dọc đường. Chỉ ấn màu đen đi tới đâu thì cây cối ngã đổ đến đấy. Về đến phòng hắn thì thào: " Hôm nay cũng không tệ a, luyện sơ qua Thôn Ma chỉ thôi, mệt mỏi rồi". Nói xong hắn liền tắm rửa sạch sẽ, ăn uống no say rồi lăn lên giường đánh một giấc. Hôm nay hắn không tu luyện, dù gì thì hắn cũng mới vừa đạt tới Tụ Khí tầng sáu ngày hôm qua, phải ổn định căn cơ nên hắn liền ngủ một giấc tới sáng.

Sáng sớm, mặc dù Thiên Phong đã thức dậy, nhưng hắn vẫn không ra khỏi giường mà ngồi tu luyện trên giường mãi cho đến khi trời lên đến đỉnh đầu mới chậm rãi mở mắt, ra khỏi phòng, uốn nắn cơ thể rồi đi sâu vào rừng tiếp tục tập luyện võ kỹ.

Thời gian của những người như thế thì rất quý báu thế nhưng thời gian lại không chờ ai. Rất nhanh, năm ngày mới đó đã trôi qua, còn Thiên Phong, hắn vẫn tập luyện võ kỹ những ngày qua nhưng vì Thôn Ma Chỉ của hắn tuy tập luyện đã đủ nhuần nhuyễn mà lại chỉ đánh vào mấy khúc cây thì chưa thể biết được uy lực của nó cho rõ. Nên hắn mới quyết định đi sâu vào rừng bắt mấy con yêu thú cấp thấp làm đá để mài luyện cho bản thân.

Rống!!!

Trong rừng sâu, truyền ra một tiến rống thảm thiết, tiếp theo sau đó chỉ thấy một thân ảnh của con yêu thú từ từ ngã xuống, mà giữa thân nó có cái lỗ to chỉ chừng một nắm tay xuyên qua tận bên kia thân của con yêu thú. Máu tươi từ trong đó không ngừng tuôn ra, mang theo ca sinh cơ của con yêu thú đó.

Trước mặt nó là một thiếu niên, mặc y phục màu lam nhạt, nếu không phải Thiên Phong thì còn ai ngoài đây. Hắn đến trước con yêu thú vừa bị một chỉ của hắn kết liễu, trong tay lấy ra thanh trủy thủ đâm vào sọ con yêu thú tách ra, lấy khỏa "Khi hạch". Mặc dù là yêu thú cấp thấp, nếu con yêu thú này mà so với người tu luyện thì cũng đạt đến bậc Tụ Khí tầng năm, mà sau Thiên Phong đột phá thì thừa sức giết được nó. Còn về khi hạch của nó có chứa lượng Hoạt khí tương đối với hắn, có thể giúp hắn tăng nhanh tốc độ tu luyện. Qua bảy ngày vừa rồi, Thiên Phong ở trong rừng, không ngừng chiến đấu với yêu thú và mài luyện võ kỹ, không chỉ võ kỹ Thôn Ma Chỉ của hắn tiến bộ mà tu vi Tụ Khí tầng sáu của hắn cũng được củng cố hơn không ít. Đây cũng là vì thành quả luyện tập suốt mười mấy ngày của hắn, đồng thời hắn cũng thu thập một số khi hạch có giá trị để tăng lên tu vi. Hắn ở thêm trong rừng được khoản hai ngày thì hắn bắt đầu đi về nhà. Không phải là hắn không muốn ở lại mà vì túi đồ của hắn đã chật kín khi hạch lấy được từ việc giết yêu thú thì hắn mới chịu về nhà.