Hạnh Phúc Viên Mãn 2 - Dịu Dàng Dành Riêng Cho Em

Chương 11: Ốm




Trình An Nhã nghe thấy giọng Thẩm Tư Hoàng vọng vào, cô ngẩng đầu lên, tiến đến cánh cửa, cảm thấy cơ thể nóng ran, không còn chút sức lực nữa.

" Có... em ở trong này..." giọng nói cô yếu ớt phát ra.

" Được rồi, đợi tôi chút." Thẩm Tư Hoàng tìm kiếm xung quanh, anh thấy một cục gạch to ở gần đó, nhanh chóng dùng nó đập ổ khoá.

Khi cánh cửa mở ra, đập vào mắt Thẩm Tư Hoàng là hình ảnh Trình An Nhã thở dốc nằm trên sàn nhà, anh lo lắng tới đỡ cô ngồi dậy: " Em có sao không?" sờ lên trán cô thấy nóng ran, cả cơ thể đang run bần bật lên. Thẩm Tư Hoàng cởi áo khoác ra chùm lên người cô rồi bế lên rời khỏi đây.

Giờ này có lẽ phòng y tế đã đóng cửa, không còn cách nào khác Thẩm Tư Hoàng bế cô tới trước kí túc xá nữ, nói cho người quản lý gọi Cao Viên Viên xuống.

Chỉ một lúc sau, Cao Viên Viên trên trán lấm tấm mồ hôi chạy xuống.

Nhìn Trình An Nhã được Thẩm Tư Hoàng ôm trong lòng, Cao Viên Viên lo lắng hỏi: " Cậu ấy sao rồi?"

" Em ấy bị sốt rồi."

Cao Viên Viên vội nói: " Anh mau đưa cô ấy vào phòng đi!" sau đó đi phía trước dẫn đường cho Thẩm Tư Hoàng.

Thẩm Tư Hoàng đặt Trình An Nhã nằm lên giường.

" Lạnh quá, khó chịu quá..." Trình An Nhã trán rịn mồ hôi.

Trình An Nhã cảm thấy thân nhiệt càng lúc càng nóng hơn, cả người giống như bị rút hết gân cốt, không còn chút sức lực.

“ Hội trưởng, chuyện còn lại cứ để em, em sẽ chăm sóc cho cậu ấy, anh ở lại đâu lâu chút nữa cũng không hay lắm.”

Thẩm Tư Hoàng cảm thấy lời nói này của Cao Viên Viên rất có đạo lý, anh nhìn cô lâu hơn chút nữa rồi cũng rời đi.

Cao Viên Viên ngồi trên ghế, đưa cốc nước lọc đến bên cạnh Trình An Nhã: “ Cậu uống thuốc trước đã rồi ngủ tiếp.” Cao Viên Viên đặt viên thuốc nhỏ màu trắng vào lòng bàn tay Trình An Nhã, bảo cô uống hết cốc nước.

Cả người Trình An Nhã nóng ran nhưng cơ thể lại run bần bật lên vì lạnh.

Cao Viên Viên giúp cô đắp chăn dịch lên, sau đó đi vào phòng tắm vắt một cái khăn ấm, lại trở ra giúp cô đắp lên trán.

“ An Nhã, cậu ngủ đi, uống thuốc rồi thì qua một đêm sẽ khỏi thôi.”

Nhưng qua đến ngày tiếp theo, cơn sốt của Trình An Nhã không có giấu hiệu thuyên giảm, Cao Viên Viên không biết phải làm sao thì lúc này nhận được cuộc gọi đến từ Thẩm Tư Hoàng.

“ Trình An Nhã sao rồi?”



“ Hôm qua đã cho cậu ấy uống thuốc, cũng chườm khăn ấm rồi nhưng hình như không có tác dụng.”

“ Em đã thay quần áo, giúp em ấy hong khô người chưa? Đã cho em ấy ăn gì chưa?”

Cao Viên Viên ngập ngững trả lời: “ Chưa có.” làm sao cô biết được, trước đây cô chưa từng phải chăm nguwof ốm nên chẳng biết phải làm thế nào cả.

“ Trước hết phải để em ấy súc miệng qua nước đun sôi để nguội để loại bỏ vi khuẩn ra ngoài, em ấy đã ở trong căn phòng đầy bụi bặm kia nguyên ngày nên việc vệ sinh càng quan trọng. Cho em ấy ăn chút cháo nóng, với cả ủ ấm cho em ấy đến khi ra được mồ hôi thì bệnh mới thuyên giảm được.” Thẩm Tư Hoàng cẩn thận dặn dò.

“ Cái đó…em không biết.”

“ Bây giờ tôi tới đó đưa em ấy tới phòng y tế của trường.”

“ Vâng.”

Phòng y tế.

Trên giường bệnh, thần sắc Trình An Nhã không ổn lắm, hơi thở của cô vài phần nặng nề.

“ Em về lớp học đi, tôi sẽ ở đây chăm sóc cho Trình An Nhã.”

Cao Viên Viên sửng sốt, hồi sau thì gật đầu: “ Vậy phiền anh rồi, hội trưởng, có chuyện gì thì báo cho em một tiếng.” nói rồi cô rời đi ngay sau đó.

Thẩm Tư Hoàng nhìn người bị bệnh nằm trên giường, anh vô thức vươn tay tới vén mái tóc cô gọn sang hai bên, lông mày cô cau lại, môi mỏng mím lại, có vẻ cực kì khó chịu.

Trình An Nhã lúc này mơ màng tỉnh dậy, chớp chớp mắt nhìn lên trên trần nhà, lại di dời tầm mắt thì nhìn thấy Thẩm Tư Hoàng đang ngồi bên cạnh, định ngồi dậy thì bị anh ngăn lại: “ Em vẫn còn bệnh, cứ nằm đi.”

“Anh về lớp học đi, cứ kệ em. Một lúc nữa sẽ khỏi bệnh thôi.” Trình An Nhã nói.

“ Yên tâm, đối với hội trưởng hội học sinh như tôi vắng mặt các tiết học là điều rất bình thường.”

Trình An Nhã ồ một tiếng.

“ Nói cho tôi biết, vì sao em lại bị nhốt lại?”

Cổ họng Trình An Nhã khô khốc nói: “ Viên Viên nói anh có chuyện muốn nhờ em ở đó, khi tới nơi thì không thấy anh đâu, sau đó bị đám người Minh Nguyệt nhốt lại.”

“ Em không cầm điện thoại?”

“ Có nhưng không biết rơi ra từ lúc nào mà để bọn họ nhặt được.”

“ Tôi nhất định sẽ làm rõ sự việc này.”



“ Còn bằng chứng thì sao, em nghĩ bọn họ hành sự nhất định sẽ cẩn thận. Với lại, cùng lắm chie bị đình chỉ học vài ngày, có thể ba người họ sẽ tiếp tục ghi thù mà không tha cho em đâu.”

Thẩm Tư Hoàng nhíu mày: “ Không lẽ lại cứ để mặc như vậy.”

“ Dù vậy mọi thứ vẫn dừng lại ở mức có thể chịu đựng được.”

Nhìn biểu tình này của cô, Thẩm Tư Hoàng không khỏi thở dài. Có vẻ cô không muốn chuốc lấy rắc rối cho bản thân, nên mới phải chịu đựng. Nhưng loại chuyện này cũng tính vào bạo lực học đường, anh thân là hội trưởng hội học sinh, chắc chắn không thể bỏ qua giống Trình An Nhã được.

“ À, tôi có mua cháo cho em, ăn một chút rồi nghỉ, như vậy mới mau khỏe.”

“Cảm ơn anh.”

Thế rồi Trình An Nhã ngồi dậy ăn cháo anh mang tới, dáng vẻ cực kì ngoan ngoãn, nhưng không được tự nhiên cho lắm, bởi vì cô bị anh nhìn đến thủng mặt rồi, Trình An Nhac cười gượng hỏi: “ Anh không có việc gì bận sao ạ?”

“ Tôi mang theo cả tài liệu đến đây rồi, em không cần lo lắng.”

Tới mức này rồi thì cô không thể nào đuổi người này đi được rồi, người đã tốt bụng chăm sóc cô.

Hai người tiếp tục tạo ra khoảng không gian tĩnh lặng, một người húp cháo, một người ghi tài liệu. Cảnh tượng này ai nhìn thấy cũng ngưỡng mộ khôn cùng.

Buổi chiều.

Thẩm Tư Hoàng len lén nhìn Trình An Nhã hơi thở đều đặn ngủ trên giường, anh đưa tay sờ lên trán cô, nhiệt độ đã trở lại như bình thường, có vẻ là khỏe hơn rồi. Vậy mà không biết thời gian trôi nhanh tới mức nào mà anh đã ở bên cạnh chăm sóc cho cô nguyên một ngày như vậy, đến ngay chính bản thân anh cũng không nhận ra.

“ Hội trưởng, anh vất vả rồi.” Cao Viên Viên từ bên ngoài đi vào.

Mi mắt Trình An Nhã khẽ động, nghe thấy âm thanh cô liền tỉnh dậy.

“ Ôi, tớ đánh thức cậu rồi à?”

“ Không có, ngủ đủ rồi thì tớ sẽ dậy thôi.” sau đó quay sang nói với Thẩm Tư Hoàng: “ Học trưởng, cảm ơn anh, phiền anh cả ngày hôm nay rồi.”

“ Không có gì, nếu đã khỏe rồi thì tôi cũng không ở lại nữa, tôi đi trước đây.” rồi anh đứng dậy rời đi.

Nhìn theo bóng dáng của anh, Trình An Nhã bất giác nói một câu: “ Sao anh lại tốt như vậy?”

Mà lời này toàn bộ đều được Cao Viên Viên thu lại, cô mỉm cười nói: “ Hội trưởng rất tốt bụng, anh ấy đối xử với ai cũng như vậy hết á, duy chỉ có chuyện liên quan tới công việc là ảnh mới nghiêm túc quá thôi.”

Nghe thấy câu nói này, Trình An Nhã có chút hụt hẫng, cũng phải, cô thì làm gì có gì để được chú ý tới, Thẩm Tư Hoàng tốt với cô vì anh ấy thích giúp đỡ người khác, cô trong mắt anh ấy cũng giống như bao người mà thôi.