Hạnh Phúc Viên Mãn 1 - Vì Anh Đáng Yêu Nên Yêu Cũng Đáng

Chương 36: Chuẩn bị




Thư Nghi ngồi bên cạnh, hai mắt sáng trưng nhìn chằm chằm vào cặp nhẫn trên tay Thẩm Nhược Giai.

" Trời ơi Giai Giai, cậu tính cầu hôn thằng nhóc đó luôn à?"

" Chỉ là nhẫn đính ước thôi, cậu nghĩ Thành Thành tuổi còn nhỏ, còn phải đi học nữa, mình làm sao cầu hôn em ấy?"

" Cũng phải ha."

Chỉ gần mười phút sau thì cũng hoàn thành xong, Thẩm Nhược Giai cùng Thư Nghi tạm biệt người đàn ông sau đó cầm hộp nhẫn vui vẻ ra về.

Hôm nay tâm trạng cả hai đều có vẻ rất thoải mái, nên khi mua sắm xong cô cùng Thư Nghi đi đến một nhà hàng ăn trưa.

Thư Nghi ngồi trong nhà hàng nhấp một ngụm rượu để bớt khát nước sau đó thở ra một hơi thoải mái nói.

" Tớ với Lục Triết cũng đã xác định mối quan hệ, nhưng mà tớ thì không nhiều tiền như cậu nên không thể mua tặng anh ấy một chiếc nhẫn!"

Thẩm Nhược Giai nhìn lên khuôn mặt hài hước của Thư Nghi thì không kiềm được cười thành tiếng.

Cô gắp vào bát Thư Nghi một miếng cua lớn, giọng trêu đùa nói: “Thôi ăn nhanh đi, biết đâu Lục Triết đang quỳ gối ở trước nhà cậu đợi cậu về rồi cầu hôn thì sao. ”

" Tớ cảm thấy anh ấy sẽ không làm vậy đâu…"

" Tại sao?"

" Tớ đoán vậy thôi."

" Biết đâu được!"

“ Mà cậu không tính lên công ty à?”

“Không có! Hôm nay tớ nghỉ một ngày để chuẩn bị một chút."

Thư Nghi lắc đầu thở dài một hơi ngán ngẩm: “ Riết rồi tớ cảm thấy Lục Lệ Thành giống bạn gái cậu hơn đó!"

Thẩm Nhược Giai chỉ cười cười không trả lời.

Rất nhanh tầm một tiếng sau cả hai đều ăn xong.

Thư Nghi vì sắp đến giờ làm nên liền đi về trước ngay sau đó, bây giờ chỉ còn mỗi mình Thẩm Nhược Giai.



Cô đi ra đường vẫy một chiếc taxi, cô quyết định sẽ tổ chức sinh nhật cho Lục Lệ Thành ở biệt thự SSS của mình.

Về đêm cô vào cậu ngồi đối diện nhau, trên bàn là những cây nên thắp lên ngọn lửa ấm áp, quả thật đây chính là một khung cảnh lãng mạn. Chỉ nghĩ thôi mà Thẩm Nhược Giai đã run lên vì vui sướng.

Thẩm Nhược Giai để túi xách của mình lên bàn, sau đó cô lôi ra một thùng giấy to lớn, bên trong đựng rất nhiều món đồ trang trí sinh nhật, bóng bay, hoa hồng, còn có một cặp gấu bông hình một con cừu rất dễ thương. Ở trước ngực chúng được thêu tên Lục Lệ Thành tượng trưng cho cậu.

Thẩm Nhược Giai muốn tự mình chủaan bị hết tất thảy cho cậu, đến cả bác Khê cô cũng cho nghỉ phép vài ngày, để cả căn biệt thự này chỉ có cô với Lục Lệ Thành.

Vỗ tay mình vài cái Thẩm Nhược Giai bắt đầu bắt tay vào công việc bơm bóng bay, lúc này bỗng nhiên điện thoại bất ngờ reo lên.

Nhưng bởi vì điện thoại nằm gọn trong túi xách, thêm nữa Thẩm Nhược Giai đang rất chú tâm vào công việc nên hoàn toàn không để ý đến. Điện thoại cứ tiếp tục reo, còn cô vẫn tiếp tục công việc của mình.

Cô bắt đầu ngồi một mình giữa căn biệt thự to lớn bơm từng cái bóng bay hình trái tim lên.

Lục Lệ Thành bên này ngồi trong thư viện, hai mắt nheo lại nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Cậu lại bắt đầu cảm thấy được thân thể mình một trận khó chịu, bàn tay nắm chặt cái điện thoại kìm nén lại cảm giác muốn quăng bỏ.

Lục Lệ Thành lại nhấn số gọi cho Thư Nghi, bởi vì Thư Nghi là bạn thân nhất của Thẩm Nhược Giai nên chắc là biết cô đang ở đâu.

" Alo." Thư Nghi nói.

" Chị dâu, chị biết Giai Giai đang ở đâu không?" Lục Lệ Thành trực tiếp hỏi luôn.

Thư Nghi nhớ lại Thẩm Nhược Giai nói muốn tạo bất ngờ cho cậu nên cô cũng không định nói thật cho cậu biết.

" Chị không biết, chị đang ở phòng làm việc. Sao em không gọi trực tiếp cho cậu ấy?"

" Em gọi mấy cuộc rồi nhưng chị ấy không bắt máy."

" Vậy em gọi cho anh trai cậu ấy xem, có lẽ cậu ấy đang họp nên không thể nghe điện thoại được chăng?"

" Vâng." nói rồi Lục Lệ Thành cúp máy, nhấn số gọi cho Thẩm Tư Hoàng.

" Ồ, em rể gọi anh có việc gì không?"

" Giai Giai có ở đó không anh?"

" Không có, hôm nay con bé xin nghỉ, nó không nói cho em biết à?"



" Vậy sao ạ... Vậy em cúp máy đây, không làm phiền anh làm việc nữa."

Lục Lệ Thành lại trở về trạng thái yên tĩnh, nếp nhăn trên đôi mày của Lục Lệ Thành từ nãy giờ vẫn không được thả lỏng, cậu giơ tay lên nhìn vào màn hình di động suy nghĩ một lúc, cảm thấy không thể nào nghĩ nữa liền quăng điện thoại ra xa.

Bộ dạng như cố gắng không để ý đến..

Cả ngày ngồi trong thư viện đọc sách khiến Lục Lệ Thành mang một tâm trạng bực dọc, sát khí bao phủ cả một khoảng không khiến ai ai cũng phải khiếp sợ vì mức độ lạnh lẽo.

Lục Lệ Thành trong lòng thậm chí còn xuất hiện loại cảm giác hoang đường. Rõ ràng lúc trước cậu thích nhất là đọc sách, nhưng giờ đây cậu lại không thể tập trung vào nó được.

Bây giờ là buổi tối, Thư Nghi chắc rằng có lẽ Thẩm Nhược Giai đã hoàn thành mấy cái lặt vặt của cô ấy.

Gửi một tin nhắn đơn giản kèm theo mặt cười hớn hở.

Thư nương nương: Cậu đã chuẩn bị xong chưa?

Đúng như cô dự đoán, có lẽ Thẩm Nhược Giai đã làm xong hết rồi nên đầu dây bên kia rất nhanh đã trả lời lại.

Thẩm ăn chơi: Xong rồi, đang nấu cơm.

Thư Nghi kinh ngạc nhắn lại.

Thư nương nương: Vãi, cậu nấu cơm? Cậu biết nấu từ khi nào vậy? Nè, có chắc ăn xong sẽ không bị ngộ độc không? Hay là đặt thức ăn bên ngoài cho an toàn đi!

Thẩm Nhược Giai tặc lưỡi, nhanh tay thả cảm xúc phẫn nộ rồi nhắn cho Thư Nghi một câu.

Thẩm ăn chơi: Này Thư Nghi, cậu nói vậy là có ý gì? Tớ đây là lãnh ngộ được rất nhiều từ bác Khê rồi đó nha. Tuy không được ngon nhưng chắc chắn là ăn được!

Thẩm Nhược Giai bên này đang nấu canh rong biển, một tay cầm điện thoại một tay thì cầm cái đũa để nêm.

Thư nương nương: Tớ đây là lo lắng cho hai người, tớ không muốn trong sinh nhật của Lục Lệ Thành phải xảy ra án mạng đâu.

Thẩm ăn chơi: Này, không lẽ cậu nghĩ tớ tệ đến mức đó ư?

Thư nương nương: Không phải, mà thôi, cậu tập trung vào bếp đi không lại cháy nhà!

Lúc này nồi canh đã sôi, cô nhanh chóng gửi một cái icon mặt tức giận sau đó liền tắt điện thoại để sang một bên.

Ánh mắt liếc nhìn đồng hồ một chút, cô đoán rằng chỉ còn ba mươi phút nữa Lục Lệ Thành sẽ trở về, vì đây là thời gian biểu mỗi khi cậu đi thư viện.