Thẩm Nhược Giai chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đến, nắm rất rõ về chi nhánh của tập đoàn Thẩm thị ở thành phố A. Công ty tọa lạc ở khu vực nhộn nhịp nhất thành phố.
Khi máy bay vừa hạ cánh xuống sân bay thành phố A, Thẩm Nhược Giai bắt đầu suy nghĩ về hành động bỏ trốn lúc sáng của mình..
Thành phố A những ngày cuối tháng Mười, rét căm căm, cô thu mình trong chiếc áo lông vũ mà vẫn cảm nhận được cái rét len lỏi vào tận xương. Bởi vì nơi đây nằm ở phía Bắc, nên lạnh hơn rất nhiều so với thành phố S.
Cô đợi mãi, đợi mãi, hai người đã hẹn sẽ ra sân bay đón cô đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng cô lấy điện thoại ra tìm số của Lý Dương rồi bấm máy, đầu bên kia là giọng nữ nhẹ nhàng cất lên: “Số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin quý khách gọi lại sau”.
Hàng lông mày thanh tú của Thẩm Nhược Giai cau lại.
Trời bắt đầu mưa như trút nước, khiến tâm trạng Thẩm Nhược Giai càng tồi tệ hơn. Cô đưa tay xem đồng hồ và quyết định sẽ không đợi nữa, hòa vào dòng người vừa xuống máy bay ra điểm đợi taxi, kiên nhẫn chờ đợi.
Vừa đặt hành lý vào cốp xe, điện thoại của Thẩm Nhược Giai liền réo liên hồi.
“ Lý tổng à?” Cô vừa chui vào xe, vừa hỏi.
“Xin lỗi Thẩm tiểu thư, tôi là trợ lý của Lý tổng, cầu vượt tắc quá, tôi chưa có mặt ở sân bay được.”
“ Ừm.” Thẩm Nhược Giai đáp thờ ơ: “Không sao, tôi đã lên taxi rồi”.
Đối phương ngừng một lát rồi nói: “Thế tôi gửi tin nhắn tên khách sạn nhé”.
“ Ừm.” Thẩm Nhược Giai cúp máy.
So với sự chậm chạp của cô thì tin nhắn của trợ lý Phương chẳng khác gì tên lửa: “Khách sạn Antony, nằm ở trung tâm thành phố A”. Thẩm Nhược Giai mỉm cười gập điện thoại lại.
Vào khách sạn nhận phòng, tắm rửa, thu dọn xong xuôi, cuối cùng Thẩm Nhược Giai cũng thở phào. Cô mở máy tính xách tay, đang định check mail thì điện thoại lại đổ chuông.
“ Thẩm tiểu thư, tôi đang ở dưới sảnh lớn của khách sạn.” Tiếng trợ lý Phương vang lên ở đầu dây bên kia.
Thẩm Nhược Giai mỉm cười nói: “Đợi tôi hai mươi phút nhé”.
Cô lau người, sấy khô tóc rồi thay quần áo, sau khi trang điểm liền xuống lầu.
Trợ lý Phương mặc bộ đồng phục công sở chỉnh tề, mái tóc dài được búi lại và cài thêm chiếc trâm, một lọn nhỏ tóc mai rủ xuống, trông rất có sức sống nhưng không mất đi vẻ duyên dáng.
“Chào Thẩm tiểu thư.” Nét mặt trợ lý Phương rất bình tĩnh, giọng vẫn bình thản.
Trợ lý Phương không lái xe, hai người bắt một chiếc taxi ở cổng sau của khách sạn rồi đến thẳng tòa nhà của tập đoàn Thẩm thị chi nhánh thành phố A.
Hơn 9 giờ, đã có nhiều nữ nhân viên ăn mặc thời trang và nam nhân viên lượt là, lục tục bước vào văn phòng, đây cũng là thời điểm thang máy làm việc không ngơi nghỉ.
Sau khi thang máy dừng lại ở tầng 16, trợ lý Phương bước ra trước, lịch sự mời: “Mời Thẩm tiểu thư. ”
Thẩm Nhược Giai uyển chuyển bước từng bước, lúc này cô nghe thấy trợ lý Phương cao giọng gọi: “Chào buổi sáng, anh Dương.”
Thẩm Nhược Giai quay sang, trước mắt là một anh chàng dáng dấp cao ráo, nét mặt cương nghị, ánh mắt sắc sảo, khoảng ba mươi tuổi.
Khoan đã, anh Dương? Người ở đây không quan trọng cách gọi à? Một người là sếp tổng, một người là trợ lý. Thẩm Nhược Giai thoáng nhìn qua nét mặt của trợ lý Phương, giờ thì cô hiểu rồi. Hai người này có gian tình.
“Em đã đón giám đốc thị trường về đây rồi ” trợ lý Phương nghiêng người.
Dường như lúc Lý Dương nhìn thấy Thẩm Nhược Giai, hắn có chút thất thần, hồi sau mới tỉnh táo, hắn nói nhỏ: “Chào Thẩm tiểu thư, chào mừng cô đã đến công ty.”
Thẩm Nhược Giai nhướn mày: “Xin chào tổng giám đốc Lý Dương, tôi là Thẩm Nhược Giai” Cô chủ động đưa tay ra, Lý Dương cũng đưa tay nhưng ánh mắt hắn nhìn cô rất lạ, hắn dường như không có ý định buông tay cô ra. Thẩm Nhược Giai rụt mạnh tay lại.
Lý Dương cảm thấy bản thân thất thố, ngại ngùng hướng về trợ lý Phương: “Đợi mọi người đến đủ rồi triệu tập vào phòng hội nghị, giới thiệu Thẩm tiểu thư với các đồng nghiệp để làm quen”
“Dạ vâng.”
Lý Dương gật đầu với Thẩm Nhược Giai rồi nói: “ Trợ lý Phương, cô đưa giám đốc Thẩm vào phòng việc của cô ấy"
Phòng làm việc của giám đốc thị trường được sắp xếp bên cạnh phòng làm việc của sếp tổng Lý Dương kia, rộng rãi thoải mái, đặc biệt là rất sáng sủa.
“Chị có hài lòng không? Nếu không thích tôi sẽ bảo phòng hành chính sắp xếp cho chị phòng khác.”
“Không cần đâu, thế này là tốt lắm rồi.” Nụ cười của Thẩm Nhược Giai rất khó phát hiện, đối với môi trường làm việc, từ trước đến nay cô rất ít khi để tâm.
“ Thẩm tiểu thư, nếu không còn việc gì khác thì tôi xin phép ra ngoài, có việc gì chị cứ gọi cho tôi, số máy nội bộ của tôi là 9638.” Nói xong, Thẩm Nhược Giai không có phản ứng gì, còn trợ lý Phương lại mỉm cười.
Thẩm Nhược Giai bật máy tính xách tay, nối mạng để check mail, mới chỉ một ngày mà có tới hàng trăm mail chưa đọc.
" Cô mang hết tất cả sổ sách liên quan đến phương án thiết kế lại đây cho tôi, bao gồm cả chi tiêu nguyên vật liệu, chất liệu, giá thành và nơi cung cấp. "
Trợ lý Phương nét mặt thoáng hoang mang, cô chần chừ nhìn Thẩm Nhược Giai.
Thẩm Nhược Giai ngẩng đầu lên nhìn: " Không được à?"
" Cái này có hơi... Thực ra toàn bộ đều là tài liệu mật, anh Dương có căn dặn, ngoài anh ấy ra thì không ai được phép đụng đến!"
Thẩm Nhược Giai lập tức nhăn mày: " Cả tôi cũng không được? "
" Chuyện đó..."
" Hiện tại phương án này được chuyển giao cho tôi, tôi ở đây chức lớn nhất, lời nói của tôi không có tác dụng? "
" Không, không phải... Tôi, tôi đi lấy ngay! "
" Còn nữa. " Thẩm Nhược Giai nhàn nhạt nói: " Công ty phải có quy tắc, quy củ, đừng có xưng hô vô tội vạ! "
Trợ lý Phương cắn môi cúi thấp đầu: " Tôi hiểu rồi! " nói rồi cô ta nhanh chóng rời khỏi phòng
Thẩm Nhược Giai đứng dậy đi tới tủ tài liệu, kiểm tra một hồi. Quả nhiên mấy người ở đây rất kì lạ, cô nhất định phải điều tra rõ mọi chuyện. Còn nữa, phương án thiết kế làm hơn hai tháng rồi mà một chút tin tức cũng không có, chắc chắn có uẩn khúc.