Hạnh Phúc Viên Mãn 1 - Vì Anh Đáng Yêu Nên Yêu Cũng Đáng

Chương 23: Xuất viện




Lại mấy ngày trôi qua, Lục Lệ Thành vẫn thường xuyên tới chăm sóc cô, mới đầu Thẩm Nhược Giai còn cho rằng cậu nhóc này sẽ chỉ đến vào một hai ngày đầu thôi, không ngờ lại kiên trì đến thế. Thẩm Nhược Giai cảm động muốn rớt nước mắt.

Mà kì thực Thẩm Nhược Giai cảm thấy bản thân không bị thương nặng tới mức phải ngồi lì trong phòng bệnh những một tuần giời. Nhưng mấy người Thẩm Tư Hoàng rồi Lục Lệ Thành cứ làm lố một hai giữ cô lại ở bệnh viện nghỉ ngơi cho bằng được. Mặc dù đúng là cơ hội tốt để Thẩm Nhược Giai hàng ngày tiếp xúc với Lục Lệ Thành để tăng hảo cảm, nhưng song song với đó, cũng có tác hại. Suốt ngày chỉ có ăn, nằm, ngủ, bụng mỡ của Thẩm Nhược Giai đã tăng thêm một tầng ngấn. Thôi rồi, công sức cô giữ dáng suốt bao năm qua đã đổ sông đổ biển hết rồi!!!

Mừng cho Thẩm Nhược Giai rằng hôm nay cô nhận được tin tốt, cô đã được xuất viện! Cô sẽ không còn phải nhìn ngắm bốn bức tường trắng xung quanh nữa rồi!

Thẩm Nhược Giai hào hứng thu dọn đồ đạc, hành lý cá nhân của mình. Và tất nhiên Lục Lệ Thành hôm nay cũng có mặt để phụ giúp cô.

Đứng trước toà bệnh viện, Thẩm Nhược Giai dang tay đón lấy mùi vị của cuộc sống.

Cơn gió mát lạnh nhè nhẹ lướt qua.

Thật thoải mái! Cô không còn cần ngửi mùi thuốc sát trùng, mùi ozone, mùi clo,... nói chung là cái "mùi bệnh viện" khiến Thẩm Nhược Giai rất không thoải mái chút nào.

" Thành Thành này, ngày mai em rảnh không?"

Lục Lệ Thành nghĩ nghĩ một hồi, sau đó nói: " Rảnh. " Ngày mai cậu cũng không có tiết học.

" Có muốn đi cưỡi ngựa cùng chị không? "

" Cưỡi ngựa? Nhưng em chưa từng cưỡi bao giờ! "

Thẩm Nhược Giai vỗ ngực tự tin: " Yên tâm, chị dạy em! Cái này dễ lắm! "

" Được, mai em tới nhà chị."

Trở về Thẩm gia, Thẩm Nhược Giai còn chưa kịp đặt mông xuống ghế ngồi, đã nghe thấy tiếng mắng rất to từ ông nội nhà mình.

" Cái con bé này, bị ngất xỉu gì mà tới một tuần luôn vậy hả? Hay là lại giả vờ để trốn đi chơi?"

" Ông nội... Không, con ở ...à không..." đầu Thẩm Nhược Giai rất nhanh nảy số, cô sà vào lòng ông Thẩm Nguyên: " Thực ra công việc ở Thẩm thị anh trai giao cho con quá nhiều, con chỉ đành ôm hết việc trở về ngôi biệt thự mà ông tặng con để thâu đêm suốt sáng hoàn thành nó. Ông cũng biết là biệt thự đó ở gần Thẩm thị hơn mà, với cả nhiều việc quá nên con không về thăm ông được! "



" Có thật không? " Thẩm Nguyên nghi hoặc quan sát vẻ mặt của Thẩm Nhược Giai.

" Thật mà ông!! Anh trai giống như ác ma vậy! Giao hết việc này tới việc khác, làm con không có thời gian nghỉ ngơi! " Thẩm Nhược Giai tỏ vẻ đáng thương, song song nhìn Thẩm Tư Hoàng gần đó cười xấu xa.

Cũng là sự thật mà, phải cho ông nội biết để ông mắng anh một trận!

Ngược lại với suy nghĩ của cô, ông nội Thẩm không những không mắng Thẩm Tư Hoàng mà quay ra chỉnh đốn Thẩm Nhược Giai.

" Anh con làm vậy là rất đúng! Con thường ngày lười biếng, phải làm vậy để con nếm được mùi vị của cuộc sống này, để con biết rằng làm việc kiếm tiền không hề đơn giản, con được sinh ra vạch đích như vậy là quá sướng cho con! "

" Ơ kìa ông! "

" Được rồi, ông về phòng đây! " Thẩm Nguyên chống gậy đứng dậy, theo quản gia Ngoi đi về phòng.

Thẩm Tư Hoàng cười cưới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nhược Giai: " Thẩm Nhược Giai, em đúng là ăn cháo đá bát, anh ở nhà nói giúp em bao nhiêu, em lại trước mặt ông báo anh lại bấy nhiêu! Em còn có lương tâm không hả? "

Thẩm Nhược Giai lẩm bẩm " Lương tâm là gì? Có ăn được không? "

Rất nhanh thái độ cô thay đổi nhìn Thẩm Tư Hoàng, mỉm cười: " Có đâu! Em chỉ là nói đùa một chút xíu thôi à! "

Thẩm Tư Hoàng: " Có quỷ mới tin em! "

" À đúng rồi! Mai em đi cưỡi ngựa cùng Lục Lệ Thành! Anh cho phép em xin nghỉ một hôm nha! "

" Em tự quyết định, anh còn có thể không đồng ý? "

" Hì hì cám ơn anh trai! Vậy em lên phòng đây! "

Buổi sáng tinh mơ ngày hôm sau thức dậy ra cửa vừa vặn đụng trúng Thẩm Tư Hoàng, mặt Thẩm Nhược Giai nhăn lại, đồng thời chào buổi sáng với anh. “Chào!”



Thẩm Tư Hoàng ừ một tiếng, đi thẳng đến đưa cho cô một hộp quần áo.

“Đây là gì vậy?”

“Quần áo cưỡi ngựa! Bộ đồ kia của em cũ rồi, mua cho em bộ mới! "

Hai mắt Thẩm Nhược Giai sáng lên nhận lấy hộp quần áo: " Chà, anh trai, anh chu đáo thật nha! "

" Lục Lệ Thành đang đợi em ở dưới lầu! Nhớ chú ý an toàn!”

Nghe vậy Thẩm Nhược Giai nhanh chóng chạy vào phòng thay đồ sau đó xuống dưới nhà.

Trông thấy Lục Lệ Thành khoác lên bộ đồ cưỡi ngựa, khí thế càng bức người, trang phục quý phái, càng tô điểm thêm vẻ đẹp anh tuấn của con người cậu, giống khi kiệt tác của thượng đế vậy. Bất luận là tướng mạo hay là dáng người, đối với phụ nữ đều là một loại hấp dẫn đến trí mạng.

Khi Lục Lệ Thành tao nhã, nhẹ nhàng đi về phía cô, hô hấp của Thẩm Nhược Giai dừng lại, dường như có thể thấy được phía sau cậu mọc ra thêm một đôi cánh màu trắng.

Ôi mẹ ơi, đúng là thiên sứ mà!!!

Cảm thán, không cần đẹp đến mức đó chứ! Muốn dùng sắc đẹp của mình làm điên đảo cả thế giới sao? Cao quý tựa như hoàng đế, dường như tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của cậu.

" Đi thôi! "

Xe ôtô chạy vào trong trường đua ngựa. Trường đua ngựa lớn nhất thế giới, diện tích rất rộng lớn, tất cả các giống ngựa quý nhất của nước T đều được nuôi dưỡng ở đây. Toàn là hội viên VIP, những người bình thường muốn bước vào đây còn khó hơn lên trời.

Thẩm Nhược Giai nắm tay của Lục Lệ Thành đi đến chuồng ngựa của mình mới buông ra.

" Đây là ngựa của chị sao? Nhất định rất quý đúng không?” Mặc dù cậu không biết phân biệt ngựa, nhưng có thể nhìn ra con ngựa này rất xa xỉ. Thân thể khô ráo, lông mao bóng loáng, ở trước ngực, có thắt lưng hình chữ thập, các đường cong của cơ bắp đều hiện ra, vừa nhìn thấy là biết giống ngựa tốt thuần chủng.

“Con ngựa này tên gì vậy?”

" Rose! "