Lục Lệ Thành cười như hoa, nói: " Về vấn đề phát hiện ra tính phóng xạ tự nhiên của Becquerel vào năm 1896, lần đầu tiên nhân loại phát hiện ra những thay đổi của hạt nhân… mục đích của nghiên cứu phân rã phóng xạ là gì, hay rốt cuộc nó chứng minh điều gì?"
"Cái gì?"
Hoàng Bình thất thố không kiềm chế được hô lên một tiếng.
Cô Trần nhíu chặt chân mày, hận không thể chạy tới vả cho Hoàng Bình một phát.
Hôm qua coi ta đã nói Hoàng Bình học cho tốt, không nhớ được tất cả thì cũng phải nhớ một, nhớ hai.
Vậy mà nhìn biểu tình này của hắn ta chính là, mẹ nó, cái gì cũng không nhớ.
Lục Lệ Thành cười cười, cậu chính là muốn một gậy đánh cho Hoàng Bình này hiện nguyên hình.
Rất tốt, hắn ta không phụ sự mong đợi của cậu.
Hoàng Bình đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang cô Trần, nhưng chỉ nhận được một cái sắc mặt lạnh lùng.
Cô Trần trong lòng điên cuồng chửi bậy, một thằng ngu, ngu xuẩn hết thuốc chữa, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
Hoàng Bình cắn chặt răng, cũng không thể trách hắn ta, bài luận kia quá dài, quá nhiều vấn đề, hắn ta chỉ đọc một chút thôi đã thấy đầu óc điên lên rồi.
Không nghĩ đến Lục Lệ Thành lại rất xảo quyệt, vấn đề cô hỏi là phần ở giữa núi bòng bong, không quá khó nhưng rất khó nhớ.
"Bạn học Hoàng Bình, bạn nhanh trả lời đi chứ, muốn làm một bài luận không hề dễ, mỗi vấn đề đều phải nghiên cứu rõ ràng, tài liệu tra qua cũng rất nhiều, nhưng càng vì thế sau khi làm chúng ta đều nắm rất rõ mà."
Hoàng Bình hiện tại muốn ngất, đáng lẽ ra hắn ta không nên chủ quan vì có cô Trần làm chứng rồi mà qua loa như vậy.
"Nếu nói về cái này, vấn đề phóng xạ lý giải..." Hoàng Bình ấp úng, ánh mắt đảo quanh vội đến muốn khóc.
Lục Lệ Thành thở dài một hơi, đáng thương quá.
Bên cạnh các giáo sư nhìn nhau một chút, lại nhìn đến thầy hiệu trưởng, bọn họ đã hiểu ra một chút vấn đề rồi.
Lục Lệ Thành rất bình tĩnh, nhìn chằm chằm Hoàng Bình.
"Bạn học, nói nhanh một chút, chúng ta rất sốt ruột..."
Hoàng Bình bị cậu nói có chút nghẹn họng, nước mắt đã dâng lên.
"Đề tài của tôi quá nhiều có chút không nhớ rõ quá chính xác."
" Ây ây! Không thể chơi xấu như thế đâu nhé bạn ơi. Mình làm mình còn không nhớ là sao. Đến cô Trần chỉ điểm cho bạn còn có ấn tượng với bài của bạn, chỉ nhìn lướt qua đã thấy bài của tôi là ăn cắp của bạn nữa kìa. Vậy mà bạn ngay cả một vấn đề ở trong đó thôi, tự mình nghiên cứu, vất vả làm bài mà lại nói không nhớ rõ là sao?" Lục Lệ Thành rất không khách khí mà nói mát.
Sắc mặt cô Trần triệt để đen xuống, ánh mắt như dao nhìn về phía Lục Lệ Thành.
Hoàng Bình gấp gáp, cắn chặt răng: "Tôi nói là thật… Có quá nhiều vấn đề, tôi làm sao có thể nhớ hết, chỉ là mang máng nhớ mà thôi..."
Cô Trần cũng có chút rối loạn, nói theo.
"Đúng là như vậy. Đến tôi là giáo viên giảng dạy còn không thể nói đến rõ ràng, thuộc lòng lòng đâu."
Lục Lệ Thành ném cho cô ta một ánh mắt xem thường, nói: "Đây là cô nói chính mình không có năng lực sao, đến kiến thức cơ bản cũng không nhớ nổi. Vậy em rất nghi ngờ cô sẽ giảng dạy cái gì cho học sinh đây."
Cô Trần có chút cứng lưỡi không biết nên phản bác lại như thế nào.
"Vậy em thử nói rõ ràng mạch lạc xem em nhớ nổi bao nhiêu."
Lục Lệ Thành cười lạnh, người này đúng là không dùng đến não hả, hỏi cậu như vậy, được thôi, cậu nể mặt cho bọn họ đẹp mặt: "Vậy em xin mạn phép cô một chút, nếu em nói được rõ ràng, vậy cũng là theo ý cô chứ em không cố ý làm cho cô mất mặt đâu ạ."
Cô Trần nghe cô nói, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
Cô ta khẽ tự lắc đầu trấn an mình. Không thể nào đâu, một đứa sinh viên năm nhất thôi mà, nó không thể rõ ràng tường tận làm xong bài luận còn ghi nhớ hết nội dung, bao nhiêu năm qua có đứa sinh viên nào biến thái đến cỡ đấy, ít nhất là cô ta chưa gặp qua.
Khi cô ta còn đang tự mình trấn an thì một giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh vang lên, đánh cho cô ta hoảng loạn.
"Trong phân tích cuối cùng, sự phân rã phóng xạ chứng minh rằng một nguyên tố có thể được biến đổi thành một nguyên tố khác, thông qua phân rã α hoặc phân rã β, phản biện lại quan điểm rằng nguyên tố đó không thể thay đổi được; Đồng thời, nó thiết lập thống kê của quy luật phân rã…
Về phóng xạ α, tia 𝛼 là dòng hạt nhân 𝑒 chuyển động với vận tốc khoảng 107 ms. Tia 𝛼 có khả năng ion hóa không khí mạnh và đi được trong không khí khoảng vài cm, vài 𝜇𝑚 trong vật rắn.
Về phóng xạ 𝛽; Tia 𝛽; là dòng hạt electron tốc độ xấp xỉ bằng tốc độ ánh sáng. Tia 𝛽; có khả năng ion hóa không khí kém hơn tia 𝛼 và có thể đi được vài m trong không khí và vài mm trong kim loại..."
Lục Lệ Thành nói một tràng dài, giải thích rõ ràng khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Cô Trần lại như không cam lòng, nói: "Đúng là đã sao chép thì phải làm cho ra dáng, học thuộc đến như vậy cơ đấy."
Lục Lệ Thành lại cười lạnh một tiếng, trào phúng: "Cô ơi, cô chơi vậy ai chơi lại. Cô nói xem, cô bảo em nói xem em nhớ nổi bao nhiêu. Đến khi em nhớ hết, nói rõ ràng cô lại không chấp nhận, nói em học thuộc. Cái này cũng quá khó đi, một bài luận như vậy em có thể học thuộc được, chậc chậc... Vậy em đi ăn cắp làm cái gì, tự mình làm nhàn hơn rất nhiều..."
Hiệu trưởng thấy bọn họ nói qua nói lại cũng mệt não, xua xua tay.
Một nữ giáo sư lúc này lên tiếng: "Tôi thấy chuyện này đã rõ. Em Lệ Thành nói rất rõ ràng, rành mạch, nhưng em Hoàng Bình nói là tự mình làm nhưng những vấn đề cơ bản cũng không thể nói được. Tôi với nhiều năm kinh nghiệm trong nghề, cảm thấy em Lệ Thành mới là người làm ra bài luận này."
Một giáo sư bên cạnh cũng lên tiếng: "Đúng vậy, nếu đúng là em Hoàng Bình làm ra, vậy em ấy không thể nào quên hết tất cả như vậy được."
Một người khác cũng lên tiếng: "Đúng là như vậy. Nhưng tôi cũng cần một lời giải thích hợp lý từ cô Trần. Tôi cảm thấy cô làm chứng cho em Hoàng Bình, cùng những lời nói với em Lệ Thành không thoả đáng."
"Đúng như vậy, tôi cảm thấy cô Trần đang cố tình nhắm vào em Lệ Thành."
Cô Trần toả ra khói đen, nghiến răng nhìn những người xung quanh.
Những kẻ này vẫn luôn ghen ghét cô ta giỏi hơn nên không từ bỏ cơ hội dìm cô ta xuống đây mà.
Cũng may những người ở đây không nghe thấy tiếng lòng của cô ta, nếu không sẽ cười đến rụng răng mất.
"Tôi cũng không nói cái gì quá đáng cả, tôi chỉ nói sự thật mà thôi."
Cạch...
Đúng lúc này cửa văn phòng một lần nữa được mở ra, một người bước vào.
"Em chào các thầy cô."
"Thẩm… Thẩm Nhược Giai?"
Tất cả các giáo sư hay giảng viên ở trong trường đều biết đến Thẩm Nhược Giai, một cựu sinh viên vô cùng xuất sắc, tiểu thư nhà giàu. Đặc biệt nữa, Thẩm Nhược Giai còn mang về tiếng vang cho Đại học S với thứ hạng top 1 toàn quốc.