Còn người bí ẩn vừa giúp đỡ Thẩm Nhược Giai kia đang chạy trối chết. Cả mặt lẫn tai Lục Lệ Thành đều đỏ bừng. Lục Triết đã nói rồi, rằng cậu rất hay ngại, đó là lý do vì sao Lục Lệ Thành không giỏi che giấu cảm xúc, nhưng bản thân cũng không hiểu vì sao lúc nãy lại đồng ý giúp Thẩm Nhược Giai, chỉ là cảm thấy Thẩm Nhược Giai là chủ bữa tiệc, chật vật, loay hoay mãi với chiếc váy, nên cậu đành cắn răng giúp một tay.
Chuyện này không thể để ai biết được, nếu không cậu sẽ xấu hổ chết mất!!!
Lục Lệ Thành hít vào thở ra, lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh hàng ngày, trong đầu Lục Lệ Thành thành khẩn niệm mấy câu gọi ông trời, nhưng thế quái nào cứ hiện ra tấm lưng trắng trẻo ngọc ngà của Thẩm Nhược Giai mãi thôi.
Không được rồi, Lục Lệ Thành cảm thấy không ổn chút nào, không thể cứ mãi nghĩ về khung cảnh ấy được, đó là suy nghĩ biến thái!!! Nhưng càng nghĩ, cả cơ thể Lục Lệ Thành đều nóng ran, cậu khó hiểu đấm lên tường mấy cái. Đúng lúc này, hai người Lục Triết cùng Thư Nghi đi tới.
Lục Triết khó hiểu gọi Lục Lệ Thành một tiếng: " Tiểu Thành? Em đang làm gì vậy? "
Lục Lệ Thành giật bắn mình, cố bày ra vẻ mặt bình tĩnh: " À...không, em đâu có làm gì đâu..."
" Thẩm Nhược Giai đâu? "
" Em không biết! " nhưng ánh mắt láo liêng của Lục Lệ Thành đã phản bội tức khắc câu nói này của cậu.
Lục Triết nhíu mày quan sát, Lục Lệ Thành mỗi khi nói dối thì mắt đảo quanh không dám nhìn thẳng, tay phải sẽ xoa xoa gáy. Vậy là chắc chắn rồi, cậu em trai này của anh đang nói dối! Nhưng vì sao phải làm vậy? Không lẽ đã có chuyện gì xảy ra nên mới cố ý giấu anh?
Lục Triết cười khà khà trong lòng, có lẽ sau vụ này Thẩm Nhược Giai sẽ rất cảm kích mà hậu tạ anh món quà lớn đây!
Nhưng nếu Lục Lệ Thành có giấu thì anh cũng không hỏi thêm làm gì, Lục Triết vờ như không biết, đi ngang qua Lục Lệ Thành : " Vậy sao...? Hừm... Vậy chúng ta xuống dưới sảnh thôi! Chắc cậu ấy đang ở dưới đó đợi chúng ta rồi chăng! "
Quả đúng như lời Lục Triết nói, Thẩm Nhược Giai đã đứng đợi ở sảnh. Khi ba người vừa xuất hiện, ánh mắt của Thẩm Nhược Giai ngay lập tức chú ý đến Lục Lệ Thành.
Lục Lệ Thành Mặc một bộ vest đen cùng áo sơ mi màu xanh biếc, quần áo cắt may vừa người làm tôn lên bả vai rộng lớn của cậu, eo nhỏ gọn, cùng với hai chân thon dài cực kỳ hoàn mỹ. Cậu hơi cúi người, đứng với Lục Triết cao ráo, nhìn qua dịu dàng mà thân sĩ, bóng lưng ấy khiến cho tim Thẩm Nhược Giai bắt đầu đập tăng tốc, không thể khống chế chính mình.
" Mọi người đi đâu vậy? " Thẩm Nhược Giai tiến đến, giọng nói vài phần trách móc, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn luôn dán chặt trên người Lục Lệ Thành.
Thẩm Nhược Giai biết nói mình cứ nhìn lộ liễu như vậy thì cậu nhóc sẽ sợ chạy đi mất, nhưng cô dường như không ngăn cản nổi chính mình.
Còn Lục Lệ Thành bị Thẩm Nhược Giai nhìn đến đỏ mặt, sẽ không phải Thẩm Nhược Giai biết cậu là người giúp cô kéo khoá váy ban nãy đó chứ?
Hai người, mỗi người một ý nghĩ khác nhau, nhưng lại không hẹn mà cùng đỏ mặt.
Chứng kiến một cảnh đặc sắc này, Lục Triết cảm thấy cách mình hành động cũng không tồi!
Anh mau chóng lên tiếng hỏi: " Ban nãy bọn tôi đi tìm cậu, tôi với Thư Nghi một hướng nhưng không thấy cậu, còn tiểu Thành một hướng... Cậu có gặp thằng bé không? "
Thẩm Nhược Giai thật thà lắc đầu: " Không có, ai tôi cũng không gặp! "
Nghe thấy lời khẳng định chắc nịch của Thẩm Nhược Giai, Lục Lệ Thành mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng, như vậy mới đỡ khó xử hơn.
Ngược lại là Lục Triết, anh thì khó hiểu nhăn mày, sao lại không gặp? Vậy thì vì sao em trai anh Lục Lệ Thành lại có biểu hiện bất thường như vậy? Lục Triết rối rắm suy nghĩ.
Mặc kệ là Lục Triết đang nghĩ gì, Thư Nghi cười vui vẻ nắm lấy tay Thẩm Nhược Giai: " Thẩm tiểu thư, hôm nay cậu chính là trung tâm của bữa tiệc này! Thật xinh đẹp làm sao! "
Thẩm Nhược Giai lúc này mới chú ý trên người Thư Nghi.
Thư Nghi có thân hình nhỏ nhắn, mặc một bộ váy màu trắng được cắt may rất tinh xảo để lộ ra vòng eo mảnh khảnh, trang điểm nhẹ nhàng, khí chất thuần khiết không tì vết.
Thẩm Nhược Giai ghé sát vào tai Thư Nghi nói: " Bộ váy này có phải là Lục Triết đặc biệt thiết kế cho cậu không? "
Thư Nghi thoáng cái liền đỏ mặt gật đầu, nhưng có hơi thắc mắc nói với Thẩm Nhược Giai : " Nhưng mà có điều vì sao Lục Triết lại biết số đi ba vòng của tớ mà thiết kế chuẩn chỉ đến từng cm như vậy nhỉ! "
Thẩm Nhược Giai chột dạ, khoé miệng cong thành đường cong kì lạ: " Ai mà hiết... "
Bữa tiệc diễn ra suôn sẻ, Thẩm Nhược Giai được công nhận là một trong những người thừa kế của Thẩm thị trước con mắt ngưỡng mộ của bao nhiêu người. Ít nhiều người cũng nhận ra Thẩm Nhược Giai chính là thí sinh đứng top 1 toàn quốc của cuộc thi liên trường toàn quốc vừa rồi. Ai nấy đều ghen tỵ rằng ông cụ Thẩm Nguyên có hai đứa cháu thật tài giỏi. Thẩm Nhược Giai để ý nét mặt của ông nội, tuy vẫn nghiêm nghị như ngày thường, nhưng cô vẫn có thể nhận ra loáng thoáng sự tự hào. Có vẻ từ hôm nay, ông nội của cô có thể hoàn toàn ngẩng cao đầu nhìn thiên hạ rồi.
Thẩm Nhược Giai uống một chút rượu nên đầu hơn chếnh choáng, cô nói với ông nội Thẩm một câu rồi đi ra ngoài vườn hoa cho tỉnh táo.
Vườn hoa của nhà Thẩm gia rất lớn, Thẩm Nhược Giai tùy tiện tìm một chỗ ngồi, ban đêm gió lạnh làm cho đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.
" Tại sao cậu đột ngột muốn chuyển trường? " Thanh âm có chút tức giận vang lên làm cho Thẩm Nhược Giai đang hơi buồn ngủ phải bừng tỉnh.
Thẩm Nhược Giai xoa xoa mặt, quay lưng nhìn lại phía sau, là một hàng cây, có hai thân ảnh đang đứng phía sau hàng cây đó, bóng dáng mơ hồ.
Giọng nói này hình như là của Lạc Tuyết Giang, người hôm trước gặp ở Star, bởi vì giọng này đặc biệt đặc trưng nên cô vẫn ghi nhớ rõ.
" Liên quan gì tới cậu? " Thanh âm đánh chết cô cũng không nhận nhầm này là của Lục Lệ Thành.
Hai người này đang làm gì vậy?
" Nếu không phải nhận được tin này thì có phải tớ sẽ phải học một mình ở trường Đại học bên đó không? Tớ đã chuyển tới trường Đại học S rồi! Học chung một khoa với cậu! "
Thẩm Nhược Giai nhăn mày, có chút bực tức, không lẽ con nhóc này lại là tình địch của cô? Lạc Tuyết Giang cũng thích Lục Lệ Thành? Nhưng cũng phải thôi, Lục Lệ Thành đẹp trai như thế, không thích mới lạ!
" Cậu làm ơn đừng có bám víu lấy tôi nữa có được không? Phiền chết được! " giọng Lục Lệ Thành rất tức tối.
Đây là lần đầu cô thấy vẻ mặt tức giận của Lục Lệ Thành.
Mặc dù Lục Lệ Thành đã nói như vậy, nhưng Lạc Tuyết Giang vẫn không biết điều mà tiến tới: " Lệ Thành, tớ theo đuổi cậu cũng nhiều năm như vậy rồi, tớ thật sự rất thích cậu! Cậu làm ơn cho tớ một cơ hội đi! "
" Tôi không thích cậu! "
" Nói dối, nếu không thích tớ thì vì sao tớ là người duy nhất được đến gần cậu? Cậu cũng nhiệt tình chỉ bảo tớ trong học tập? " Lạc Tuyết Giang vẫn cố chấp nói.
Thẩm Nhược Giai càng nghe càng bực mình, không tự chủ ngắt mấy bông hoa, tức giận dẫm lên chúng. Con nhỏ này thật cứng đầu, Thành Thành của cô đã nói không thích rồi.
" Đó là vì mẹ cậu đã nhờ tôi giúp đỡ cậu. Tôi đối với cậu không khác gì người bạn cùng lớp! " Lục Lệ Thành nhàn nhạt nói. Hình như cậu không hề có hảo cảm với cái người tên Lạc Tuyết Giang kia. Hai mắt Thẩm Nhược Giai liền sáng bừng. Không hổ là người do cô nhìn trúng!!!
Lạc Tuyết Giang vẫn không can tâm, càng tiến tới gần Lục Lệ Thành hơn. Khi cô ta tính nhào tới, liền bị Thẩm Nhược Giai nhanh chóng lao tới chặn lại.
Thẩm Nhược Giai vừa cười vừa nói: " Lạc tiểu thư, có gì từ từ nói! Đừng động tay động chân! "
Lạc Tuyết Giang cau mày khó chịu: " Đi đi, không phải chuyện của cô! "
Thẩm Nhược Giai cũng không kiêng dè đáp lại: " Đây là bữa tiệc của tôi, có người muốn làm càn, vì sao lại không phải chuyện của tôi? Lạc tiểu thư ra điều đạo mạo, liêm chính là thế, nhưng hoá ra sau lưng còn có bộ mặt này? "
Đứng trước khí thế áp bức cùng cực này của Thẩm Nhược Giai, Lạc Tuyết Giang vài phần nhún nhường, cảm thấy không bằng người ta, nên đành nhục nhã rời đi.
Thấy bóng lưng Lạc Tuyết Giang rời đi, Thẩm Nhược Giai lẩm bẩm chửi trong lòng vài câu. Sau đó điềm nhiên quay sang Lục Lệ Thành: " Em có sao không? May mà chị mỹ nhân cứu anh hùng kịp thời đấy, không là chỉ có thể chịu đựng để cô ta ra tay thôi! "
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc này của Thẩm Nhược Giai, không hiểu sao Lục Lệ Thành lại cảm thấy buồn cười mà cười thành tiếng.
Thẩm Nhược Giai ngơ ngá nhìn Lục Lệ Thành, cậu nhóc này đến cả cười cũng đẹp như vậy, tính hút hồn con nhà người ta hay gì?
" Khụ, ban nãy cảm ơn chị! " Lục Lệ Thành quay về dáng vẻ điềm đạm ban đầu, nói với Thẩm Nhược Giai một câu.
Tốc độ lật mặt này cũng nhanh quá ấy chứ!
" Chúng ta trao đổi số điện thoại đi! "
" Hả? "
Thẩm Nhược Giai vỗ ngực tự tin: " Nếu em còn gặp loại chuyện tưong tự, cứ gọi điện cho chị, chị lập tức phi đến giúp em! "
Lục Lệ Thành sao có thể từ chối, cậu liền cùng cô trao đổi số điện thoại.
Thẩm Nhược Giai hí hửng nhìn chằm chằm vào dãy số.
Hôm nay thu hoạch không tồi nha!