Xa Thừa Vũ bận rộn bên Mỹ gần nửa tháng, sau đó lại bay đến Châu Âu ba ngày, thời điểm trở lại Bắc Kinh đã là cuối tháng 12.
Vào đông tiết trời giá rét, không khí lạnh căm như muốn đóng băng.
Kể từ sau khi rời đi ngày hôm đó, Địch An Hòa không còn xuất hiện nữa.
Kiều Hải Tinh và Tiểu Xuyên nói chuyện về Địch An Hòa cho Xa Thừa Vũ, nhưng mọi người đã làm mọi cách mà vẫn không thể tìm được anh ta.
Một người sống sờ sờ, lại bốc hơi khỏi nhân gian một lần nữa.
Cho đến ngày đó, một vị luật sư tới tìm Xa Thừa Vũ.
Luật sư đưa ra giấy hành nghề, sau đó giao cho Xa Thừa Vũ ba loại tài liệu: Một phần là giấy chứng tử của Địch An Hòa, một phần là di chúc của anh ta, còn có một chiếc USB.
Xa Thừa Vũ tiếp nhận giấy chứng tử của Địch An Hòa. Đôi môi anh mím chặt, hốc mắt đỏ bừng, thật lâu không nói gì.
Luật sư nói: “Anh Địch đã qua đời vào ba ngày trước, khi còn sống, anh ấy từng sử dụng ma túy trong một thời gian dài, thân thể đã suy kiệt nghiêm trọng. Trong khoảng thời gian này, anh Địch đang cưỡng chế cai nghiện, đáng tiếc là anh ấy vẫn không thể qua khỏi sau khi trải qua những phản ứng của các loại bệnh biến chứng.”
Xa Thừa Vũ quay đầu nhìn anh ta, anh cau mày, hốc mắt đỏ bừng, giọng nói tràn đầy ngạc nhiên: “Anh nói Địch An Hòa nghiện ma túy?”
Luật sư gật đầu, “Đúng vậy, sau khi anh Địch trốn sang Mỹ hai năm trước đã nghiện ma túy, quá trình cai nghiện bị gián đoạn vài lần, nhưng đều không thành công.”
Qua thật lâu, Xa Thừa Vũ khàn giọng hỏi: “Cậu ấy ở Mỹ có ổn không?”
Luật sư: “Xin lỗi Xa tổng, tôi cũng không rõ lắm về phương diện này, sau khi về nước anh Địch mới liên hệ với tôi, tôi chỉ biết điều kiện sống lúc đó của anh ấy không được tốt cho lắm, đã chia tay bạn gái trước, cụ thể thì tôi không rõ lắm.”
Xa Thừa Vũ: “Cậu ấy trở về từ khi nào vậy?”
Luật sư đáp: “Mùa hè năm nay.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Xa Thừa Vũ gật đầu, cũng không khác suy đoán của anh lắm, nói như vậy người phơi bày toàn bộ sự thật về Lương Phương Châu trên mạng chính là cậu ấy.
Luật sư đưa di chúc của Địch An Hòa cho Xa Thừa Vũ. Di chúc rất đơn giản, Địch An Hòa để lại một khoản tiền tiết kiệm là 120 vạn, nhờ Xa Thừa Vũ thay mặt anh ta giữ số tiền đó.
Xa Thừa Vũ nhíu mày, “Thay mặt giữ là có ý gì?”
Luật sư nói: “Anh Địch hy vọng Xa tổng có thể dùng số tiền này cho việc nghiên cứu phát triển trò chơi. Đương nhiên, Xa tổng có thể từ chối, nếu như vậy thì số tiền này sẽ được quyên tặng cho tổ chức từ thiện. Nếu anh đồng ý thì hãy ký tên lên phần văn kiện này, số tiền sẽ nhanh chóng được chuyển đến tài khoản của anh.”
Xa Thừa Vũ thoáng nhìn qua tờ giấy, hai chữ “Di chúc” thật chói mắt, sau khi im lặng một lúc lâu, anh thấp giọng hỏi: “Tôi có thể suy nghĩ một chút được không?”
Luật sư mỉm cười nói: “Đương nhiên là có thể, ngoài ra chiếc USB này có một phần video mà anh Địch gửi cho anh, nếu có thời gian anh có thể xem thử.”
Luật sư để lại mấy phần văn kiện rồi chuẩn bị rời đi, chợt nghe Xa Thừa Vũ gọi lại.
“Cậu ấy… Cậu ấy ra đi thanh thản chứ?” Xa Thừa Vũ hỏi.
Luật sư ăn ngay nói thật: “Trạng thái cuối cùng của anh ấy thật sự không tốt lắm, thân thể đã hao tổn quá mức nghiêm trọng, nhưng tôi cảm thấy với tính cách của anh Địch mà nói, rời đi có lẽ là một loại giải thoát.”
Xa Thừa Vũ mím chặt môi, gật gật đầu.
Buổi tối, sau khi về đến nhà anh liền mở máy tính ra, cắm USB vào, bên trong chỉ có một tệp, Xa Thừa Vũ click mở video.
Địch An Hòa ngồi trong phòng bệnh ở bệnh viện, xung quanh là bức tường trắng như tuyết, anh ta mặc một chiếc áo lông cao cổ màu đen khiến cho thân thể có vẻ càng thêm mảnh khảnh, sắc mặt trắng bệch nhưng tinh thần có vẻ không tệ.
Trong video, Địch An Hòa đặt camera xong thì hơi hất cằm với ống kính rồi nói: “Xa, đã lâu không gặp rồi nhỉ!”
Xa Thừa Vũ cúi đầu, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Địch An Hòa cười một tiếng, lại nói: “Không nghĩ tới cậu còn có thể Đông Sơn tái khởi, thật trâu bò, không hổ là bạn thân từ nhỏ của mình!” (1)
(1): 东山再起: Đông Sơn tái khởi: thành ngữ Trung Quốc, là một phép ẩn dụ để chỉ việc lấy lại quyền lực sau khi mất quyền lực, khôi phục lại lực lượng sau khithất bại; cũng ví như ra làm quan trở lại sau khi ẩn cư.
Anh ta ngừng một chút, dần thu lại nụ cười tươi trên khuôn mặt rồi chậm rãi hỏi: “Hận mình không?” Sau một lúc lâu, anh ta lại lắc đầu, nói như tự giễu: “Có hận hay không thì cũng chẳng còn cách nào khác, khi cậu nhìn thấy video này thì mình cũng đã hóa thành tro rồi.”
Địch An Hòa nhìn thoáng qua phía ngoài cửa sổ rồi nói tiếp: “Tiền cậu hãy giữ lấy, làm ra những trò chơi thật hay, coi như mình cầu xin cậu. Đây là tâm nguyện cuối cùng của mình, ngoài cậu ra mình cũng chẳng còn có thể tin tưởng ai khác nữa, số tiền này không nhiều lắm, cậu hãy đầu tư vào hạng mục, làm ra những dự án lớn mà chúng ta đã thỏa sức tưởng tượng khi còn trẻ, đừng ôm tiền cũng đừng sao chép, hãy làm một trò chơi chân chính mang đến niềm vui cho mọi người……”
Anh ta mím môi, sau đó lại cười và nói: “Đúng rồi, công ty các cậu có một cô gái nhỏ rất buồn cười nhé, cảnh cáo mình rằng nếu mình còn dám đến gần cậu thì cô ấy sẽ liều mạng với mình, cậu bảo có buồn cười hay không cơ chứ……” Anh ta vừa nói vừa cười đến bả vai cũng run run theo, sau đó lại bắt đầu ho khan.
Nội dung phía sau của đoạn video đều là cảnh anh ta ho không ngừng, cuối video Địch An Hòa thở hổn hển, giọng nói nhỏ như muỗi kêu nói một câu: “Xa, mình rất xin lỗi……”
Xa Thừa Vũ ấn nút tạm dừng, anh xoa xoa thái dương nhức mỏi, đứng dậy đi tới phòng bếp lấy mấy lon bia.
Đêm khuya sương lạnh, không gian chìm trong sự tĩnh mịch.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Xa Thừa Vũ uống đến hơi chuếnh choáng, trong đầu anh không ngừng hiện lên hai thiếu niên trẻ, bọn họ lén chạy đến tiệm net sau khi tan học, cùng nhau chơi game, bọn họ hào hoa phong nhã, khí phách hăng hái, Địch An Hòa đang không ngừng nói gì đó, Xa Thừa Vũ nhìn thấy ánh sáng của niềm hy vọng lóe lên trong ánh mắt cậu.
Bỗng nhiên, khuôn mặt Địch An Hòa thay đổi, cậu trở nên gầy như que củi, mặc áo lông cao cổ màu đen, vừa lui về phía sau vừa xua tay nói nói lời tạm biệt với anh.
Lồng ngực Xa Thừa Vũ nghẹn đến khó chịu, anh duỗi tay muốn kéo cậu lại nhưng chỉ bắt được một khoảng không.
Kiều Hải Tinh gõ cửa nhà Xa Thừa Vũ rất nhiều lần nhưng không có ai đáp lại, cô đành dùng chiếc chìa khóa dự phòng mà anh để lại cho cô để mở cửa.
Xa Thừa Vũ say khướt ngồi quỳ trên mặt đất, trên bàn trà đặt một chiếc laptop.
Kiều Hải Tinh đi qua, ngồi xuống bên cạnh anh, click mở tập tin, xem video đó từ đầu tới cuối.
Người đàn ông bên cạnh đã bắt đầu khẽ ngáy, Kiều Hải Tinh đau lòng vỗ vỗ anh, nhẹ giọng gọi: “Anh à, dậy nào!”
Xa Thừa Vũ mơ mơ màng màng liếc nhìn cô một cái, khóe miệng bỗng nở một nụ cười tươi.
Kiều Hải Tinh đỡ anh đến phòng ngủ, giúp anh cởi giày, dùng khăn lông cẩn thận lau mặt và cánh tay cho anh, sau đó lại đến phòng bếp rót một ly nước mật ong rồi cho anh uống.
Xa Thừa Vũ nằm ở trên giường bất an lẩm bẩm gì đó, Kiều Hải Tinh ngồi ở mép giường nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trước trán anh, “Ngủ đi anh, ngủ một giấc là mọi chuyện sẽ qua thôi, Tiểu Kiều sẽ luôn ở bên anh……”
Một giấc này của Xa Thừa Vũ thật sự rất sâu, thẳng đến khi ánh mặt trời chiếu vào phòng anh mới tỉnh ngủ, anh đứng dậy nhéo sống mũi, cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối hôm qua.
Nhớ không rõ……
Một mùi hương thơm phức bay tới từ phía phòng bếp, Xa Thừa Vũ xỏ dép đi qua, bèn thấy Kiều Hải Tinh đang cầm muôi đánh trứng trong nồi.