Rất nhanh Sở Hàng đã làm xong kế hoạch, Xa Thừa Vũ triệu tập Tiểu Xuyên và Sở Hàng để mở họp.
Sự thành công của trò chơi giải đố trí tuệ đã mở ra một cánh cửa đột phá mới trong ngành cho bọn họ, các vấn đề liên quan đến tài chính về cơ bản cũng đã được giải quyết, công ty muốn đi theo con đường phát triển đúng đắn thì vẫn phải nghiên cứu phát triển loại game trực tuyến kiểu RPG mà bọn họ vốn đã quen thuộc.
Nói chung, các trò chơi trực tuyến đều được cải biên dựa trên IP có nền tảng thị trường hơn, sau một hồi thỏa thuận, ba người quyết định mua bản quyền của một bộ tiểu thuyết trên mạng để tiến hành cải biên.
Trải qua mấy vòng so sánh sàng lọc, cuối cùng chốt lại hai bộ tiểu thuyết.
Một bộ là《 Thần Quỷ Bá Nghiệp 》của Kim Trần Media, một bộ là《 Đôn Hoàng Quyết 》của trang web Trung văn Hán Đường.
Kim Trần Media là một studio nhỏ mới khởi nghiệp. 《 Thần Quỷ Bá Nghiệp 》 là cuốn tiểu thuyết được xem nhiều nhất của họ, tiết tấu truyện và tính cách nhân vật đều vô cùng xuất sắc, được xem là một tác phẩm khá thành công, duy chỉ vì nền tảng phát triển chưa đủ lực, dẫn đến việc người sử dụng còn ít, người xem cũng không nhiều lắm.
Mà mạng Trung văn Hán Đường còn lại là danh hiệu tiểu thuyết mạng uy tín đăng nhiều kỳ. 《 Đôn Hoàng Quyết 》 đích xác chính là tác phẩm nổi bật, lượt xem gấp mười lần so với《 Thần Quỷ Bá Nghiệp 》, đại thần chấp bút, nội dung và giả thiết càng không cần phải nói, là một tác phẩm có chất lượng và số liệu hết sức ưu tú.
Hai bộ đều là tiểu thuyết giả tưởng huyền ảo về lịch sử. So sánh mà nói, 《 Đôn Hoàng Quyết 》 hiển nhiên có nền tảng độc giả tốt hơn, càng có nhiều khả năng tạo thành bom tấn trên thị trường.
Sở Hàng đại diện cho công ty đi hỏi thăm hai bên về giá thành, kết quả như trong dự liệu, giá của《 Đôn Hoàng Quyết 》vượt xa 《 Thần Quỷ Bá Nghiệp 》, bọn họ không thể mua được phần bản quyền này với thực lực kinh tế trước mắt.
Ba người lâm vào trầm mặc.
Xa Thừa Vũ suy tính rất lâu, hỏi Sở Hàng phương thức liên hệ của hai nhà bản quyền, anh muốn tự mình bàn bạc trực tiếp với bọn họ.
Vài ngày sau, Xa Thừa Vũ tuyên bố, hạng mục mới sẽ làm 《 Thần Quỷ Bá Nghiệp 》.
Sở Hàng và Tiểu Xuyên rất tiếc nuối, nhưng cũng rất rõ ràng, đối với bọn họ mà nói 《 Thần Quỷ Bá Nghiệp 》 hiển nhiên hợp lý hơn về mặt kinh phí.
Hạng mục đã được xác định, việc nghiên cứu phát triển cũng bắt đầu.
Xa Thừa Vũ dặn dò, hệ thống cách chơi của game cần phải mới mẻ độc đáo, không cần bắt chước một cách máy móc các trò chơi đang hot trên thị trường. Tuy nhiên tài nguyên về mảng mỹ thuật không đòi hỏi cao, tìm một công ty gia công giá cả hợp lý nhất là được.
Sau đó, Xa Thừa Vũ liên hệ với người phụ trách có liên quan của Kim Trần Media để ký kết thỏa thuận trao quyền sử dụng bản quyền.
Sau khi ký kết thỏa thuận lại liên hệ với công ty vận doanh bên thứ ba, công bố tin tức bọn họ muốn nghiên cứu phát triển bộ《 Thần Quỷ Bá Nghiệp 》ra ngoài, tạo độ nóng cho hạng mục mới.
Mặt khác, hạng mục RPG đòi hỏi tương đối nhiều nhân viên, chu kỳ phát triển cũng dài, chỉ dựa vào ba người bọn họ thì không ứng phó được, Xa Thừa Vũ bắt tay tìm kiếm địa điểm làm việc mới và dán thông báo tuyển dụng nhân viên liên quan tới hạng mục.
Hạng mục mới khởi động, mọi người bận rộn tới choáng váng.
Tiểu Xuyên đã nghỉ việc ở công ty hiện tại, dành toàn bộ thời gian để phát triển 《 Thần Quỷ Bá Nghiệp 》; Sở Hàng thì chạy qua chạy lại giữa hai bên trường học và công ty, bận đến nỗi đã rất lâu chưa được gặp Lý Đô Khả.
Chớp mắt đã tới tháng 4.
Hôm nay, người môi giới phòng ở tìm Kiều Hải Tinh, nói có việc muốn thương lượng với cô.
Kiều Hải Tinh lập tức liên lạc với Lý Đô Khả, cô giống như một con chim sợ cành cong, chỉ sợ người môi giới nói ra tin tức xấu nào đó.
Buổi tối, không bao lâu sau khi hai người về đến nhà thì anh chàng môi giới nhà đất trẻ tuổi đến, anh ta mặc một chiếc sơ mi trắng với quần tây, trước ngực treo một chiếc thẻ công tác, thoạt nhìn còn rất chuyên nghiệp.
Anh chàng môi giới nói với Kiều Hải Tinh và Lý Đô Khả rằng chủ nhà muốn bán căn nhà này.
Kiều Hải Tinh nghe thấy thế quả thực muốn ngất đi luôn.
Anh ta vội vàng lấy một bản thỏa thuận từ trong tập công văn ra, nói chủ nhà mới hiện đang không ở trong nước, nếu các cô muốn tiếp tục ở nơi này thì cũng được thôi, nhưng mà phải ký thỏa thuận một lần nữa.
Anh trai à, làm người ấy mà, quan trọng nhất chính là nói chuyện không nên tạm nghỉ nhiều như thế!
Kiều Hải Tinh vừa nghe thế thì thấy không giống với phiên bản người môi giới xấu xa lần trước, vội vàng lấy bản thỏa thuận tới xem.
Kết quả, vừa thấy đã kinh hãi tới mức rớt cằm.
Trong bản thỏa thuận yêu cầu người thuê chăm sóc phòng ốc, bảo đảm các vật dụng và thiết bị trong phòng ở phải nguyên vẹn, các thiết bị điện và đồ gia dụng không bị hư hại, như vậy thì căn nhà này có thể cho người thuê sử dụng miễn phí.
Đây quả thực là miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống mà!!!
Muốn ăn quá mà không biết làm sao bây giờ?!
Lý Đô Khả kiểm tra bản hiệp nghị này nhiều lần, lại kiểm tra tất cả các loại giấy tờ bất động sản và giấy chứng nhận của chủ nhà, cuối cùng xác nhận không có vấn đề gì.
Vì thế hai người vừa lo sợ bất an vừa âm thầm vui vẻ ký bản thỏa thuận này.
**
Thời điểm Lý Đô Khả sắp xếp lại quần áo giao mùa thì phát hiện khăn quàng cổ của Sở Hàng, chiếc khăn đã được giặt sạch, nhưng công việc bận rộn quá nên cô nhất thời quên mất, thế nên cô gọi cho Sở Hàng một cuộc điện thoại.
Lúc đó, Sở Hàng đang ở trong văn phòng mới viết hệ thống kế hoạch đề án của mình.
Văn phòng mới nằm trong một tòa nhà cách chung cư không xa, tính cả số nhân viên mới tới thì công ty đã có khoảng hai, ba mươi người.
Diện tích văn phòng không lớn, nhưng hoàn cảnh rất tốt, tất cả các nhân viên bao gồm cả Xa Thừa Vũ đều ngồi ở phòng khách, bên trong còn có một gian phòng họp.
Lý Đô Khả trả khăn quàng cổ cho Sở Hàng, đồng thời mang tới cho cậu một phần quà xem như lời cảm ơn.
Sở Hàng đưa Lý Đô Khả vào phòng họp rồi đi ra ngoài rót cho cô ly cà phê.
“Cảm ơn.” Lý Đô Khả nhận cà phê, Sở Hàng mặt mày hớn hở ngồi xuống đối diện cô.
Lý Đô Khả buồn cười nhìn cậu, “Lau nước miếng đi kìa.”
Sở Hàng: “…… Được rồi!”
Lý Đô Khả chợt nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Sở Hàng, cậu ở Bắc kinh một thời gian dài, có biết nhà hàng nào có đồ ăn vừa tinh xảo lại ngon không?”
Sở Hàng nghiêm túc suy nghĩ, hơi ngượng ngùng nói: “Tôi luôn ăn ở gần trường học,” cậu dừng một chút: “Chị chờ tôi một lát, để tôi hỏi lão đại, anh ấy sống ở Bắc Kinh lâu rồi, nhất định sẽ biết.”
Lý Đô Khả hỏi: “Lão đại của các cậu là người Bắc Kinh?”
Sở Hàng lắc đầu nói: “Lão đại là người Thiên Tân. Chẳng qua ba mẹ anh ấy làm nghiên cứu khoa học ở nước ngoài, khi còn nhỏ thì anh ấy lớn lên bên ông bà, ông bà anh ấy là người Bắc Kinh, nhưng nghe nói hai năm trước đã được ba mẹ anh ấy đưa sang nước ngoài rồi.”
Lý Đô Khả hiểu rõ gật đầu, một nửa người Bắc Kinh cũng tốt hơn so với mình.
Xa Thừa Vũ đang ở bên ngoài, Sở Hàng lập tức gọi điện thoại cho anh, nói với anh yêu cầu của Lý Đô Khả.
Xa Thừa Vũ trực tiếp để cho Lý Đô Khả nghe điện thoại, hỏi cô: “Cô tính làm khi nào?”
Lý Đô Khả: “Tối thứ sáu này.”