-Mình vào nhà thôi a! A.A! E vỗ vai nó
-Ờ ukm!
Mó giật mình theo e, cửa mở ra, nó phải lau chân thật kĩ mới giám bước vào. Mùi cuả sáp thơm hương hoa lan bay vào mũi nó. Nó choán ngợp vì trước mắt nó là một cung điện thu nhỏ chứ không phải là ngôi biệt thự nữa, toàn bộ đồ đạc đều đắt tiền và xa xỉ, đại gia mà
-Mẹ ơi Bống của mẹ về rồi nè!
-Ukm! Mẹ ra liền! Giọng mẹ e thật dịu, từ trong đi ra với chiếc tạp dề, mẹ e nhìn còn rất trè và cũng không thua gì e, đúng là mẹ nào con nấy mà. Thấy mẹ, e tiến lại, mẹ cười vuốt tóc e
-Dạ con chào cô! Nó kính cẩn chào
-Ukm! Con là Bảo Nam hả?
-Dạ!
-Cô là Lan! Con đẹp trai thật đó!
-Dạ cô quá khen hihi!
-Ba đâu rồi mẹ?
-Ba ở trên lầu đó! Con lên gọi đi!
-Dạ! E toan đi lên thì
-Đây rồi! Xuống rồi đây!
Ba e từ trên đi xuống
-Ba! E cười, ba xoa má e
-Dạ con chào bác!
-Ukm! Chào con rể!
-Ba nàày! E đỏ mặt giậm chân xuống đất, nó gãi đầu cười
-Đấy! Mẹ cái Bống thấy chưa, con gái mình đỏ mặt kìa. Mấy lần trước ông bạn dẫn con trai đến giới thiệu, a cũng gọi con rể mà con mình tỉnh bơ, thế mà hôm nay lại...khà khà!
-Dạ hihi! Mẹ e cười gật đầu
-Huhu! E lấy tay làm điệu khóc nhè rồi chạy lên lầu, còn lại ra bàn ngồi. 10p sau e đi xuống, hoá ra e thay đồ, nhìn quần áo e mặc mà nó phải vận hết nội lực ra khỏi cơ thể theo đường tờ rim để tránh tẩu hoả nhập ma xịt máu mũi. Lát sau, e và mẹ đi vào trong bếp chuẩn bị, nó và ba e ngồi nhâm nhi ly trà. Ba e dậy nó cách uống, không rành cho lắm nên nó chỉ ậm ừ gật đầu tiếp thu. 10p sau e đi ra
-Ba và a vào ăn cơm ạ!
-Ukm được rồi ba vào liền!
-Ta vào thôi Bảo Nam!
-Dạ!
Nó và ba e đi vào, trong đó còn có một người đàn ông tầm 40t nữa, chào hỏi nó mới biết đó là bác Hai tài xế. Trên bàn toàn đồ ăn ngon và bắt mắt. Mọi người ngồi xuống, nó thấy an tâm vì nhà e cho người giúp việc ăn cùng mâm, e ngồi cạnh nó
-Con tự nhiên nhé Bảo Nam! Toàn cây nhà lá vườn thôi! Bác Long nói
-Dạ!
Sau đó mọi người mời nhau ăn rồi cùng ăn, vừa ăn vừa nói chuyện đời thường rất vui vẻ. E chỉ gắp cho nó làm nó đỏ mặt ngượng ngùng, bốn người lớn tuổi chỉ còn biết nhìn nó và e lắc đầu cười
Ăn xong, nó ra bàn uống nước cùng ba e và bác H. 15p sau ba người phụ nữ đi ra cùng với điã lê bự bừ. Giờ ba e tâm sự cho nó về gia đình mình, nó biết thêm là e đã từng có một người a trai tên Hoàng Thiên, hơn e 5t, nhưng a ấy đã mất được gần chục năm vì căn bệnh ung thư máu quái ác, a cũng là người bạn thân nhất của e! Nó rất khâm phục ba e, vì từ một người hai bàn tay trắng bác đã gây dựng lên cả cơ nghiệp này. Còn về phần nó, nó bộc bạch cho họ nghe về cuộc đời đau khổ và đầy bất hạnh của bản thân, có men rượu vào lên nó thật lắm. Nghe xong, mẹ e, e, chị X ai cũng rơm rớp nước mắt, ba e và bác H vỗ vai nó
-Đừng buồn con ạ! Không ai biết trước được số phận cả! Con trai, con có nhiều thứ đáng để người khác nể phục và noi gương đó! Ba e nói
-Ông chủ nói đúng đó con! Con có một nghị lực sống và ý trí vươn lên thật phi thường! Nếu ta là ba con thì người cha này rất tự hào về con đó! Bác Hai cười
-Dạ! Hihi! Nó lấy tay lau nước mắt rồi cười thật tươi
-Mẹ cái Bống chấm cho con rể tương lai mấy điểm đây?
-Dạ 10 a ạ! Mẹ e cười
-E cho 11đ!
-Tôi cũng thế!
Chị X và bác H thêm vào
-Khà khà! Con gái của ba, con thì thế nào hả?
Ba nháy mắt rồi nhìn e cười, e đỏ mặt xấu hổ núp sau lưng mẹ e, nó cũng ngượng không kém. Sau đó ba e dẫn nó đi lên lầu tham quan, e đi cùng, Vip nhất là phòng thờ ông bà tổ tiên, đẹp nhất là phòng của e, một màu hồng con gái baby chính hiệu. Ngồi nói chuyện với mọi người thêm 15p nữa thì cũng gần đến giờ đi làm, nó xin phép được chở về công ty. Biết ý lên ba mẹ để e tiễn nó ra cổng. E cài quai mũ bảo hểm, thắt lại cà vạt rồi sửa áo cho nó như người vợ thực sự vậy!
-Thôi e vào nhà đi! A đi làm đây!
-Dạ! A đi cẩn thận!
-Ukm! Hihi!
-A Bảo Nam!
-Ơi!
Nó quay lại thì "chụt", một nụ hôn từ e vào môi nó, 10s sau e mới bỏ ra, nó lại một phen đứng hình. E nhìn nó âu yếm
-E yêu a nhiều lắm đó chàng ngốc ạ hihi!
E đỏ mặt cười thật tươi rồi lạch bạch chạy vào trong, được một đoạn e vẫy tay chào nó, nó bừng tỉnh đáp lại e rồi phóng xe vụt đi. Giờ đây nó rất hạnh phúc vì được ba e mời đến ăn cơm. Hạnh phúc không phải vì
bữa cơm có rượu ngon, cơm ngọt và sơn hào hải vị mà là e và nhà e, họ đã cho nó tìm lại được một thứ thiêng liêng nhất mà từ lâu số phận nghiệt ngã đã lấy đi của nó. Vâng! Không phải thứ nào khác quá xa vời, đó chính không khí hạnh phúc ấm áp cuả một gia đình...............