Hạnh Phúc Trời Ban (Chàng Ngốc Nhà Nghèo Và Nàng Tiểu Thư Đanh Đá)

Chương 16




3h chiều, nó tỉnh dậy, đầu đã bớt đau, nó quay sang, e vẫn đang ngủ ngon lành như chú mèo con trên gối, nó đưa tay vuốt sửa làn tóc rối cho e. Nó cười véo nhẹ gò má bầu bĩnh của e rồi nhẹ nhàng bước xuống giường và đi ra ngoài. Một ngày một đêm nằm dài, Giờ đi lại động chân động tay nó cảm thấy thoải mái và tỉnh táo hẳn ra, đầu nó cũng gần như hết đau hẳn. Tìm mãi mới được một góc ban công nhỏ, nó vội ra đấy đứng, gió tốc vào mát rượi, tầng 6 mà. Nó ưỡn người, hít thật sâu đầy môt lồng ngực khí trời. Muốn thở thì chỉ có chỗ này là tốt nhất, chứ đứng ở hành lang bệnh viện mà hít thì chả khác nào sát trùng đường hô hấp. Đứng thêm một lúc nữa thì nó đi về phòng, e vẫn ngủ, nó thấy yên tâm phần nào, e thức trắng từ tối hôm qua đến trưa nay còn gì nữa. Nó lại thong thả đi dọc hành lang bệnh viện. Qua mỗi buồng bệnh, nó thấy người thì gãy chân, người thì bó tay, có người lại quân vải trắng toàn thân, nó thấy có mỗi tấm vải quấn quanh đầu mình còn may chán. Đi gần hết hành lang nó bắt gặp hai người phụ nữ đang ngồi ở hàng ghế, một khóc thút thít còn người kia vỗ về an ủi. Nó tò mò lên tiến lại, vờ đọc mấy tấm bìa hướng dẫn sơ cứu vết thương để xem đang có chuyện gì xảy ra với họ

-Thôi đừng khóc nữa e, e đã khóc cả ngày hôm qua rồi! Tuy chị e mình không quen biết nhưng cùng phòng, có gì e cứ nói ra, đừng khóc, e mà ốm lấy ai chăm sóc cháu nó chứ!

-Hức! Dạ, số e khổ lắm, chồng mất sớm nhà lại nghèo, một tay e nuôi con đến lúc nó đi làm. Nó yêu một đứa con nhà giàu, c0n bé xinh và biết điều lắm, gia đình ông bà bên ấy cũng thương và không chê bai gì mẹ con e, hai bên định cuối năm làm đám cưới cho hai đứa. Nhưng miệng lưỡi thế gian nó độc ác quá chị ơi, con e nó bị xúc xỉa, nguyền nguýt đủ kiểu, nói nó làm rể nhà bên ấy để lấy tiền. Nó ức quá đánh nhau với người ta, con bé lao vào can thì bị một nhát thủng ổ bụng, còn con e bị môt trận nên thân! Hức, sao họ lại ác độc thế chị, tuy nhà e đến rau còn không có mà ăn nhưng chưa bao giờ mẹ con e ăn chặn hay móc mói của người ta bao giờ cả, vậy mà họ nỡ lòng nào! Hức!

-Thôi! Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà e!

-Dạ! Hức!

Nghe những lời cay đắng ấy mà không biết nó rơi nước mắt từ lúc nào không hay? Phải chăng đó là số phận cuả nó? Quệt nước mắt đi rồi nó đi về phòng. E từ trong đi ra, thấy nó, e cười tươi tiến lại nhưng thấy mặt nó nhạt, e không cười nữa

-E mới ngủ dậy à?

-Dạ! A sao vậy?

-Không!

-A chịu khó một mình một tí! E về tắm một lát rồi e vào ngay

-Ừ!

E bước đi, thỉnh thoảng e lại quay lại nhìn nó, nó lơ đi tựa đầu vào tường thở dài. 20p sau có tin từ e

-E xin lỗi, tí e phải trở mẹ đi thăm dì ốm nhưng e sẽ cố gắng vào sớm!

-Uk

-E yêu a!

-Uk

Nó chỉ trả lời e được như thế mà thôi

6h chiều, có y tá vào thay băng và thay quần áo bệnh nhân cho nó, 30p sau nó lết xuống căn tin ăn cơm, xong nó lại lên chỗ ban công đứng hóng gió. Suốt từ chiều đến giờ mà cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ ban nãy cứ hiện lên trong tâm trí nó và còn nữa, đó là e! Dư luận xã hội có sức mạnh ghê gớm thật, một công ty còn sụp đổ huống chi một thằng ngèo như nó. Nó sợ rằng mình không đủ sức để chống chọi với lời ra tiếng vào, phải làm sao đây? Một thằng nghèo yêu gái nhà giàu kết quả sẽ thế nào hỡi ông Trời? Mải suy nghĩ mà nó không hề hay biết e đã đứng ở sau nó

-A nghĩ gì mà đăm chiêu thế?

Nó giật mình quay lại

-Không!

-A nói dối e!

-Uk!

-Bống!

-Dạ! E nhìn nó chằm chằm

-E yêu a?

-Đúng! E gật đầu

-Nhưng..a không yêu e, chỉ thích thôi! Nó nói rồi quay mặt đi, thật ngượng ngùng khi phải nói ra những lời dối lòng mình

-Dạ!

-A sẽ chăm sóc cho e, vì a đã hứa với ba e rồi

-Vâng!

Nó giật mình khi bàn tay mềm ấm của e chạm vào người nó, e xoay ngườ nó lại, hai đôi mắt nhìn nhau không rời, tim nó lại đập loạn lên

-E không cần gì từ a, a chỉ cần biết e..e yêu a là đủ!

Nói xong e kiễng chân lên, lấy tay kéo mặt nó xuống. Môi e chạm môi nó và quấn lấy, nó đứng hình nhưng rồi nhắm mắt lại tẩn hưởng nụ hôn đầu đời. Một lát sau e bỏ nó ra, đỏ mặt cười nhìn nó rồi bước đi nhanh, nó đứng dựng vì còn "phê"

-Chàng ngốc về ngủ thôi, 10 rưỡi đêm rồi!

Nó bừng tỉnh

-Uk!

Về phòng, e và nó mỗi người một gjường, tối om

-Không sợ đêm a làm gì e à!

-Dạ không a!

Im lặng, một lúc sau

-A ngủ ngon!

-Ukm! E ngủ ngon!

Lại im lặng và thêm một lúc sau

-A!

-Sao e?

-A có thể không tin nhưng đó là nụ hôn đầu đời cuả e đó!

-Uk!

Lúc này cuộc nói chuyện giữa hai người mới thực sự chấm dứt. Nó chìm vào giấc ngủ ngay vì không muốn nghĩ ngợi thêm nữa, một đêm dài.............