Hạnh Phúc Tìm Lại

Chương 7




Mất trí nhớ không phải lúc nào cũng là một điều không tốt, đặc biệt là khi trí nhớ đó gắn liền với cái chuyện điên điên khùng khùng đáng xấu hổ mà nếu nhớ đến chỉ muốn đập đầu vào tường chết phứt cho xong. Rất tiếc… Khánh An không thuộc diện may mắn. Nếu William quên sạch những điều anh đã làm trong cơn say, thì Khánh An lại được ‘trời phú’ cho một trí nhớ siêu phàm, nhớ đến từng chi tiết không bỏ sót bất cứ một điều gì. Đúng là cái cần nhớ thì không nhớ, còn cái muốn quên đi thì lại nhớ như in.

Sự việc xảy ra tối hôm qua cứ tua đi tua lại trong đầu cô như một thước phim quay chậm, từ việc chửi bới, đập phá đến khóc lóc van xin, và cả…

“Anh không muốn ‘làm’ cùng em sao?”

Sự nũng nịu đầy ve vãn trong câu nói thốt ra từ chính miệng mình khiến Khánh An nổi hết da gà. Tại sao có thể nói nổi ra cái câu kinh dị như thế chứ?

Cô đập đầu mạnh xuống gối. Lần này là lần thứ một trăm có lẻ kể từ giây phút cô choàng tỉnh giấc với cơn đau đầu dữ dội và cơn khát đốt cháy cổ họng. Cô tu một hơi hết sạch hai cốc nước to đầy chặt mà vẫn còn thấy khát. Nhưng dù khát đến đâu, cô không dám mò xuống nhà lấy thêm nước. Viễn cảnh phải đối mặt với William khiến Khánh An chỉ muốn có cái lỗ để chui xuống.

Tất cả cũng chỉ tại cái món cocacola pha ‘chút’ rượu mà Kiều Anh đon đả mời. Nhấp hai ba miếng, Khánh An đã thấy hơi nghi nghi, nhưng mải nói chuyện với người này người kia đã làm hết vài cốc lúc nào không biết. Đến khi đầu óc quay cuồng thì Adele mới tiết lộ ‘chút rượu’ ở đây là chín mươi phần trăm rượu, mười phần trăm cocacola. Men rượu đã ngấm vào người thì Khánh An không còn biết giờ giấc đêm ngày gì. Phải tới tận khi hàng xóm của Adele sang mắng vốn vì tội làm ồn giữa đêm khuya thì cả lũ mới lục đục giải tán ra về.

Bây giờ nếu có thể trốn tiệt trong phòng không bao giờ cần phải ló mặt thì cô sẵn sàng làm ngay. Nhưng hai cốc nước vào thì cũng có lúc cần đi ra. Nhịn khát, nhịn đói được, chứ nhịn chuyện đó thì quả thực rất khó.

Khánh An dỏng tai nghe ngóng. Khi đã chắc chắn không có động tĩnh gì, cô ngó trước nhìn sau lén lén lút lút chạy thẳng vào nhà vệ sinh ở đối diện. Vô tình nhìn vào trong gương, cô hoảng hồn thấy hình ảnh bê bối của mình: đầu tóc bù rù như tổ quả, vẻ mặt xanh xao phờ phạc, mắt sưng húp như hai quả bóng bi-da. Nhưng mở cửa nhà vệ sinh bước ra, Khánh An còn hoảng hồn hơn khi thấy William khoanh tay đứng ngay trước cửa.

– Á, anh làm em hết hồn! – Cô ôm ngực thốt lên.

William điềm nhiên lên tiếng như thể anh đã đứng ngoài chờ cô từ lâu lắm rồi:

– Tôi còn tưởng em trốn luôn không định ra nữa.

Khánh An bối rối cúi đầu không dám đối mặt với bên mắt vẫn còn thâm tím của anh. Nhưng vừa đảo mắt nhìn xuống thì bắt gặp bàn chân quấn một lớp vải băng trắng dày cộp, cô hoảng hốt:

– Chân anh sao vậy?

William không trả lời mà hỏi cô:

– Em nôn thốc tháo hết mọi thứ thế mà chưa thấy đói sao?

Khánh An chẳng có bụng dạ nào mà nghĩ tới chuyện ăn uống. Mặc dù không biết chính xác làm thế nào mà anh bị thương, nhưng chắc chắn là liên quan tới vụ làm loạn của cô tối hôm qua.

– Xin lỗi anh… – Khánh An cắn môi lí nhí thốt ra lời xin lỗi.

Cô không dám ngẩng đầu lên, trong lòng tràn ngập sự ăn năn day dứt. Nếu cô cẩn thận hơn thì đã không xảy ra cơ sự thế này. Tự dưng sống mũi cay cay, khoé mắt ươn ướt.

Thấy khuôn mặt ỉu xìu xìu như bánh đa thiu của Khánh An sắp nhúng nước, William lên tiếng trấn an:

– Không phải lỗi của em. Chỉ là vết thương vặt do tôi bất cẩn. Xuống nhà ăn cái gì đã.

Anh nắm lấy tay cô kéo đi. Nhưng bước chân khập khiễng ngay lập tức phản bội lời nói của anh. Khánh An lo lắng, vội quệt nước mắt, kéo tay anh choàng qua vai mình:

– Anh tựa lên em, em đỡ anh đi.

William không giữ nổi vẻ mặt nghiêm túc phải phì cười trước sự sốt sắng muốn làm cái nạng của Khánh An. Cô nhỏ bé thế kia, anh mà dựa lên cô chỉ sợ chẳng đi nổi mấy bước thì đã ngã lăn đùng. Có khi còn thêm hoạ. William nhẹ nhàng nhấc cánh tay mình khỏi bờ vai của Khánh An, rồi tiếp tục nắm lấy bàn tay của cô. Bước chân có phần tập tễnh nhưng rất cương quyết. Mải lo cho vết thương của anh, Khánh An không để ý đây là lần đầu tiên anh cầm tay cô bước đi thế này, cái nắm tay dịu dàng mà chắc chắn.

– Anh ngồi xuống đây. – Vừa xuống tới phòng khách, Khánh An kéo William ngồi xuống chiếc ghế sofa, rồi vỗ vỗ lên ngực mình. – Giờ anh cần gì cứ bảo em. Em sẽ làm chân phục vụ cho anh tới khi anh khỏi hẳn thì thôi.

William chưa kịp nói gì, cô đã chạy ngay đi pha cà phê và lấy đồ ăn bê đến tận nơi, không quên mang tới tờ báo được nhân viên chuyển phát nhét qua khe thư sáng nay và cuốn sách “Anh em nhà Karamazov” mà William vẫn đang đọc dở. Cô chuẩn bị khăn giấy và nước lọc đề phòng anh cần tới, và cũng đặt iPad, điều khiển ti vi ngay trong tầm với của anh.

– Anh còn cần gì nữa không? – Khánh An quan tâm nhìn anh sau khi đã phủ kín ghế bàn với đủ các thứ đồ.

– Em xem còn chỗ nào trống nữa không? – William liếc mắt nhìn quanh.

Đúng là không còn chỗ trống nào. Khánh An lúng túng gãi đầu:

– Anh không thích à? Hay em cất đồ đi khi nào anh cần mới mang ra nhé.

Cô cúi xuống toan nhặt một số đồ lên thì bất ngờ bị William kéo cổ tay, mất đà ngã chúi vào lòng anh.

– Em cứ đi đi lại lại mãi thế không biết mệt à? – Anh nhìn cô nhướn mày. – Em có thể không mệt, nhưng tôi nhìn thôi cũng thấy rất mệt.

Mặt Khánh An nóng ran, hai tai đỏ lừ, tim đập mạnh liên hồi. Cô vội vã nhảy khỏi lòng anh xuống phần ghế bên cạnh, cố tránh đôi mắt nâu quyến rũ ẩn dưới hàng lông mi dài cong vút đang nhìn mình chăm chú.

William thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, bẻ đôi chiếc bánh mì kẹp trứng mà Khánh An đã chuẩn bị cho anh, chìa sang phía cô:

– Của em đây!

Khánh An ngoan ngoãn nhận lấy. Bình thường khi ngồi ăn với anh thế này, cô kể cho anh nghe đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, từ chuyện linh tinh lặt vặt hàng ngày như siêu thị không còn loại sữa chua yêu thích, hay bác lái xe buýt phanh gấp làm cô ngã vào một bà cụ đứng phía trước… tới chuyện trường lớp bạn bè như giáo sư môn Luật mắng một cậu sinh viên làm ồn trong lớp, Adele hẹn hò với anh chàng đội trưởng đội bóng rổ và Kiều Anh thì liên tục săn lùng các anh chàng sáu múi…

Nhưng cú ngã vừa rồi khiến lời nói bay biến đi đâu mất. Khánh An chộp vội cuốn sách trên bàn cố che giấu sự bối rối của mình:

– À, để em đọc sách cho anh nghe nhé!

Không chờ anh nói lời đồng ý, cô nhanh chóng mở chỗ được đánh dấu từ hôm trước, bắt đầu đọc từng dòng. Tiếng đọc trong trẻo đều đều vang lên trong không gian ngập tràn nắng thu chiều.

William nhếch khoé môi, rồi ngả đầu lên thành ghế, đôi mắt nhắm hờ, thả mình theo câu chữ. Lâu lắm rồi anh mới có được cảm giác yên bình này.



Ngày hôm sau cũng không khác là mấy, Khánh An vẫn bắt William ngồi dí một chỗ rồi xông xáo chạy ngược chạy xuôi mang đồ tới tận nơi, vẫn luyên thuyên nói chuyện, vẫn đọc sách xem ti vi cùng nhau, vẫn quanh quẩn trong phòng khách.

Cho đến tầm chiều…

– Em thay đồ đi. Tôi muốn đưa em tới một nơi này. – William đột nhiên lên tiếng khi Khánh An đang dán mắt theo dõi màn hình vô tuyến.

– Đi đâu? – Khánh An ngạc nhiên quay sang nhìn anh.

– Đi hẹn hò. – William thản nhiên trả lời. – Chẳng phải hôm trước em muốn hẹn hò sao?

Là mấy hôm trước cô rủ anh đi xem phim. Chuyện này sao anh có thể nói toạc ra như thế. Làm cô xấu hổ chết mất.

– Nhưng chân của anh… – Bỗng nhớ ra, Khánh An lo lắng.

William nheo mắt, giọng pha chút bông đùa:

– Em bắt tôi ngồi yên bất động suốt hai ngày nay, không lành cũng phải lành rồi.

Khánh An chần chừ quan sát tấm vải băng trắng quấn quanh bàn chân anh.

– Em không đi thay đồ nhanh. Tôi đi một mình đấy.

Đi hẹn hò mà anh muốn đi một mình?! Nghĩ vậy nhưng Khánh An vẫn chạy nhanh lên phòng, chọn chiếc váy màu tím nhạt với những hạt lóng lánh đính quanh chân váy. Cô đánh lên má một chút phấn hồng, thoa một lớp son nhũ lên đôi môi vốn đã đỏ hồng tự nhiên. Khánh An thường không thích trang điểm, nhưng cảm thấy đã là đi hẹn hò thì cũng nên chưng diện một tí.

William đưa cô tới một nhà hàng sushi nhỏ nằm khuất trong góc phố giữa trung tâm Luân Đôn sầm uất. Khánh An nghiện sushi, tuần nào không động đũa vào món ăn này thì cô không chịu được. Thế nên vừa nhìn thấy bảng hiệu của cửa hàng là cô đã thích mê. Anh quả là biết cách chọn chỗ đi hẹn hò.

Nhìn bên ngoài nhà hàng không khác mấy các toà nhà xây dựng theo kiến trúc Anh cổ từ nhiều thế kỷ trước ở bên cạnh. Nhưng khi bước vào bên trong thì như được đặt chân tới Nhật Bản vào thời đại Edo, từ cách trang trí không gian nội thất cho tới cách ăn mặc của đầu bếp và nhân viên phục vụ. Cả nhà hàng chỉ có chín chỗ ngồi trước quầy sushi, ngăn cách với nhà bếp bằng hai tấm rèm xanh lá cây dày. Hai vị đầu bếp đứng sau quầy bận rộn mài dao, chuẩn bị nguyên vật liệu. Quầy đã đông chật khách, chỉ còn hai chỗ trống ở cuối.

– Konnichiwa! Xin chào quý khách! – Người nhân viên phục vụ lịch sự cúi đầu chào rồi đưa tay chỉ đường cho William và Khánh An tới chỗ ngồi.

Khánh An muốn dùng nhà vệ sinh nên William theo chân người nhân viên phục vụ vào chỗ ngồi trước. Cô nhanh chóng tìm được lối hành lang hẹp dẫn tới nhà vệ sinh ở trên tầng. Phòng vệ sinh nhỏ chỉ có hai buồng, một cho nam, một cho nữ. Khu vực rửa tay thì chung cho cả hai giới. Rửa tay xong xuôi đang định bước ra cửa, Khánh An giật mình khi nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau:

– Quý khách, cô để quên đồ.

Cô quay đầu lại. Một anh chàng trẻ tuổi người Nhật trong trang phục nhân viên phục vụ đang cầm chiếc vòng tay giơ lên.

– Không phải của tôi. – Khánh An vội lắc đầu.

Anh chàng sững lại, nhìn cô một lúc, rồi reo lên:

– A, tôi nhận ra cô. Bạn trai cô lại đưa cô đến đây mừng sinh nhật nữa à? Năm ngoái không thấy hai người tới.

Khánh An ngạc nhiên nhìn anh ta. Tất nhiên cô hoàn toàn không nhận ra người trước mặt.

– Cô không nhận ra tôi cũng phải thôi, cũng hai năm rồi còn gì. Tôi thì không thể nào quên cái đêm hôm đấy… – Nét mặt anh chàng trở nên đăm chiêu. – Nhưng năm nay có vẻ hơi sớm… Xem ra không phải sinh nhật cô rồi.

Khánh An hơi mím môi, sự tò mò thôi thúc.

– Thành thật xin lỗi anh! Tôi bị tai nạn gần đây, giờ không nhớ được nhiều chuyện trong quá khứ…

Anh chàng à lên một tiếng, vẻ mặt hết sức thương cảm.

– Không biết… – Khánh An tiếp lời. – anh có thể kể cho tôi nghe về cái lần trước mà hai chúng tôi tới đây không?

Cũng không khó để nhận ra anh chàng thuộc dạng nhiều lời, có chuyện thì sẽ muốn kể. Chẳng buồn thắc mắc tại sao cô gái này không tự đi hỏi bạn trai mình, chàng ta ngay lập tức lên tiếng:

– Hôm đấy, tôi đến hơi muộn ca làm…

Đó là mấy tuần đầu năm mới, khi trời lạnh cắt da cắt thịt. Jiro xin phép ông chủ đến muộn một chút vì anh phải đưa em gái đi bệnh viện. Vừa khoá xe đạp vào hàng rào bên cạnh cửa hàng, anh bỗng nghe thấy tiếng người thì thào ở gần đấy:

– William à, chỗ này đắt lắm! Mình đi chỗ khác đi. – Tiếng một cô gái trẻ vang lên.

Jiro nhếch môi cười, tất nhiên là đắt, đây là nhà hàng sushi ba sao Michelin [1] nổi tiếng đắt nhất thế giới cơ mà. Đừng trông vào vẻ ngoài bình dị mà coi thường. Trung bình mỗi người ăn ở đây hết hơn bốn trăm bảng [2], gần bằng một phần tư tiền lương tháng của người đi làm bình thường. Mà không phải có tiền muốn ăn là được đâu, phải đặt trước cả tháng may ra mới có chỗ.

– Chẳng phải em bảo giấc mơ của em là được ăn một bữa no nê ở nhà hàng này sao? – Tiếng trầm trầm của một chàng trai mà Jiro đoán là bạn trai cô ấy.

– Em chỉ nói chơi vậy thôi. – Cô gái cắn môi. – Đâu có biết anh lại mang em đến đây thật.

– Anh đã phải đặt trước vài tháng mới có chỗ đúng ngày hôm nay. Mình cũng đã đi mất sáu tiếng mới lên tới được Luân Đôn. Giờ bỏ về có phải là phí không? – Chàng trai lên tiếng thuyết phục.

– Vào ăn mới là phí đó. – Cô gái trợn mắt. – Ăn hai người là tám trăm bảng [2], thêm tiền tàu xe, tiền ở trọ tối nay… Hơn cả tháng lương của anh đó.

Nói rồi cô gái kéo tay chàng trai bước đi. Giờ Jiro mới nhìn thấy rõ mặt hai người. Cô gái trẻ tầm mười tám, mười chín tuổi, vận một chiếc áo choàng dài lấp ló gấu váy bên dưới, găng tay, khăn mũ đầy đủ. Chàng trai trông lớn tuổi hơn hẳn, mặc quần bò, cùng một chiếc áo choàng đen dài qua hông. Chàng trai đứng sững lại thản nhiên nói:

– Anh trả trước tiền lúc đặt nhà hàng rồi. Không ăn cũng mất tiền đấy.

Jiro cười mỉm. Thực ra làm gì có nhà hàng nào nhận tiền trước khi ăn.

– Anh điên à? – Cô gái hơi lớn giọng. – Khi không lại vất tiền đi như vậy.

– Đâu có phải là “khi không”. Là sinh nhật em mà.

Cô gái đứng đó một lúc, mặt mày nhăn nhó vì tiếc tiền, nhưng rồi cũng theo chân chàng trai bước vào nhà hàng. Jiro muốn góp vui cho hai người, đã xin phép ông chủ chuẩn bị bánh và nến mang ra. Cả nhà hàng đêm đó đã vui vẻ hát mừng sinh nhật…

– Vậy đó… Bạn trai cô quả là hết sức ngọt ngào mà. – Jiro kết thúc câu chuyện, không quên tán dương William.

Đầu Khánh An quay mòng mòng với các câu hỏi. Có quá nhiều thông tin lạ khiến cô không thể nào hiểu nổi. Thứ nhất, nếu phải đi hết sáu tiếng đồng hồ và ở trọ qua đêm, hẳn hai người phải ở nơi nào xa xôi lắm, chứ không thể nào chỉ ở ngoại ô Luân Đôn như hiện giờ được. Từ nhà cô đang ở tới trung tâm, dù tắc đường lắm, cũng chỉ mất hai tiếng đồng hồ.

Thứ hai, nhà hàng này trung bình hết bốn trăm bảng [2] một người?! Vậy là ăn một lần ở chỗ này bằng ăn hai mươi lần ở chỗ khác. Cho dù cô có thích ăn sushi đến mấy cũng không tránh khỏi cảm giác xót ruột trào dâng. Có phải anh chiều cô quá rồi không?

Thứ ba, tiền lương tháng của William hai năm trước chỉ đủ trả cho một bữa đi chơi thế này?! Sau hai năm không thể nào mà đã thay đổi quá nhiều. Mặc dù ngôi nhà hai người đang ở, chiếc xe anh đi không có gì nổi trội hơn trung bình, cô nghĩ anh không thuộc dạng nghèo khó. Nhưng nghe xong câu chuyện này, cô vô cùng hoang mang. Có thể là khả năng tài chính của anh hạn hẹp hơn cô tưởng.

Đều tại cô vô tư quá, không bao giờ để tâm về vấn đề này. Mọi thứ liên quan tới học hành, anh làm hết thủ tục và chi trả kinh phí. Cô chẳng bao giờ hỏi. Anh đưa cho cô một cái thẻ ngân hàng. Cô cũng chưa từng kiểm tra thẻ có bao nhiêu tiền vì không tiêu xài gì mấy, phần lớn là dùng vào việc ăn uống hàng ngày ở chỗ học. Nếu chẳng may đúng là anh không dư giả thật, thì đáng lẽ cô nên cố gắng tiết kiệm nhiều hơn.

Và thêm nữa, thật không thể tin là William cũng có lúc mặc quần bò, chứ không đóng bộ áo sơ mi quần tây?! Cảm giác như Jiro đang nói về một người nào hoàn toàn khác.

Tạm biệt Jiro quay trở lại quầy sushi, Khánh An thẫn thờ ngồi xuống cạnh William, cố gắng sắp xếp các suy nghĩ trong đầu. Vừa lúc đó, nhân viên phục vụ tới gần bên cạnh:

– Xin hỏi quý khách muốn dùng đồ uống gì?

– Nước lọc cho tôi. – Khánh An vội nói luôn không cần nhìn thực đơn. Nói chung gọi nước lọc là an toàn nhất, không lo bị đắt.

William liếc nhanh cô một cái, rồi nói với cô phục vụ:

– Cô lấy cho tôi một ấm trà xanh nhé.

Trong lúc William gọi đồ uống, Khánh An vội nhìn xuống thực đơn, cố tìm cái món nào rẻ nhất. Nhưng cái thực đơn này rất lạ, có một danh sách mười một món, đầy đủ miêu tả về thành phần món ăn, nguồn gốc xuất xứ của nguyên vật liệu, nhưng lại không ghi giá. Cô hỏi nhỏ nhân viên phục vụ:

– Cô à, sao mấy món này không thấy ghi giá? Tôi muốn gọi món rẻ nhất.

William lại liếc Khánh An một cái nữa. Đôi mắt cô nhân viên phục vụ ánh lên chút ngạc nhiên, có lẽ không nghĩ có người đã đến đây mà không biết trước phong cách của nhà hàng. Tuy nhiên cô vui vẻ trả lời:

– Nhà hàng này chỉ có một giá thôi. Tất cả các quý khách đều trả cùng một giá và sẽ được đầu bếp phục vụ trực tiếp tại quầy tất cả các món ghi trên thực đơn này.

Khánh An vỡ lẽ. Cái giá ở đây chắc hẳn là bốn trăm bảng [2] mà Jiro đã nói đến. Vậy là không có cách nào có thể “ăn tiết kiệm” được rồi. Cô tiu nghỉu cúi đầu.

Bỗng William ghé sát bên tai cô thì thầm:

– Em yên tâm, tôi có đủ tiền trả cho tối nay. Mình sẽ không phải ở lại rửa bát trả nợ đâu.

Khánh An giật mình. Câu nói bông đùa rất hài hước nhưng cô không thể cười nổi, vì gương mặt của anh ở quá gần. Cô cảm thấy hàng lông mi dài khẽ chạm nhẹ lên trán mình. Khánh An bất giác nín thở hồi hộp, đôi môi hồng hơi mím lại. Cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thình trong lồng ngực. Dạo này tim cô hình như có vấn đề, cứ ở gần anh là không còn kiểm soát nổi, đập loạn hết cả lên.

Tiếng hò hét vỗ tay của những người xung quanh vang lên thu hút sự chú ý của cô. Vị đầu bếp vừa vung dao chém ngang cả con cá dài chỉ với một nhát, thành thục thái khúc cá to thành từng lát mỏng dính như tờ giấy, rồi cuộn tròn quanh miếng cơm trắng thơm ngon đã được nặn vuông vắn trước mặt. Màn trình diễn điệu nghệ của vị đầu bếp cùng vị thơm ngon tuyệt vời của sushi nhanh chóng khiến Khánh An quên bớt đi sự ngượng ngập của mình cùng nỗi lo về giá cả. Giờ cô đã hiểu tại sao sushi ở đây lại đắt đến như vậy.

Ra về với cái bụng căng tròn, Khánh An cảm thấy vô cùng thoả mãn. Tuy nhiên bụng thì được thoả mãn thế nhưng lòng thì chưa. Không lẽ buổi hẹn hò hôm nay chỉ kết thúc ở đây? Không phải vẫn thiếu thiếu một cái gì đó hay sao? Một cái gì đó… thật lãng mạn để chốt lại?

Theo chân William bước vào trong nhà, Khánh An chăm chú nhìn anh, mắt chớp chớp đầy mong đợi. Nhưng William hình như không có bất kỳ một ý định gì. Anh treo áo khoác lên mắc rồi quay sang bảo cô:

– Em lên nhà trước đi. Tôi có chuyện cần làm rồi sẽ lên sau.

Khánh An hơi chưng hửng, nhưng nhanh chóng nhớ ra William vẫn đang trong giai đoạn dưỡng thương, cô nhanh nhẩu:

– Anh cần làm gì? Em sẽ giúp cho.

– Chuyện này em không giúp được. – William lắc đầu.

– Chuyện gì mà em không giúp được? – Khánh An kiên trì. – Anh cứ nói đi, giúp được đến đâu em sẽ giúp.

William chỉ tay vào nhà vệ sinh ở bên cạnh:

– Chuyện này em có muốn giúp không?

Khánh An đỏ mặt tía tai, lắc đầu nguầy nguậy rồi chạy thẳng lên lầu.

Khi đã nghe tiếng cửa phòng đóng lại, yên tâm là Khánh An không nhìn thấy, William mới ngồi phịch xuống sàn. Sự đau buốt dưới lòng bàn chân càng lúc càng mạnh hơn khiến anh không đứng vững nổi. May mà đuổi cô đi kịp lúc. Anh khó nhọc cởi giày tất. Máu đỏ thấm đẫm khắp dải băng trắng, xuyên qua tất dính cả lên giày. Mặc dù trời thu lạnh, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán. Xem ra hôm nay đạp chân ga lái xe suốt tiếng đồng hồ không phải là một cách dưỡng thương hay.

Buổi tối hôm cô say rượu, anh để ý mảnh sành mảnh sứ văng bắn khắp nơi, nên mới vội bế bổng cô lên đưa vào nhà. Ai dè chính bản thân mình bất cẩn giẫm lên. Lúc đầu anh tưởng chỉ là một vết cắt nhỏ. Nhưng sau khi cô đã say ngủ thì anh mới nhận ra vết thương khá sâu, máu dính khắp mọi nơi từ hành lang dưới nhà dọc cầu thang lên tới phòng cô. Anh đã dành cả đêm lau dọn, “phi tang bằng chứng vật chứng” để cô không phát hiện ra.

William đưa tay với lấy hộp sơ cứu cá nhân ở tủ con gần cạnh. Anh nhanh nhẹn thay băng, cẩn thận lau chùi sạch sẽ vết máu vương trên giày, gói ghém kín đáo bông băng và tất dính máu, rồi khập khiễng mở cửa vất vào thùng rác lớn bên ngoài.

“Sáng sớm mai xe rác tới lấy rác rồi, cô ấy sẽ không thấy được đâu.” Anh nghĩ thầm rồi tự mỉm cười hài lòng.



Chú thích:

[1] Sao Michelin là giải thưởng uy tín và danh giá trong lĩnh vực thực phẩm. Nhà hàng được trao tặng đến ngôi sao thứ ba sẽ được xem là đỉnh cao ẩm thực đáng mơ ước của bất kì bếp trưởng nào.

[2] Bốn trăm bảng bằng khoảng mười hai triệu VND. Tám trăm bảng bằng khoảng hai mươi tư triệu. Lương một người bình thường ở Anh tầm 1,500 sau thuế, khoảng 45 triệu VND. Với mức lương này chỉ đủ sống chứ không dư giả gì.