Hạnh Phúc Tìm Lại

Chương 5




Là mơ hay là... thật? Khánh An vội lắc đầu xua đi ý nghĩ thoáng qua. Làm sao có thể là thật được. Vậy hẳn là nằm mơ. Cô bất giác đưa tay chạm vào bờ môi mình. Mềm mại và ngọt ngào.... Hai má của cô bỗng ửng hồng. Ai da... Mình đang nghĩ gì vậy? Tập trung nào! Khánh An tự gõ mạnh vào đầu, chỉnh lại tư thế ngay ngắn, mở to mắt cố nhìn chăm chú vào trang sách.

Mà... bây giờ không biết anh ấy đang làm gì? Nhìn bộ dạng quần tây áo sơ mi cà vạt chỉnh tề mỗi ngày, Khánh An đoán anh là dân công sở ngồi gõ máy tính trong toà nhà kính cao tầng đâu đó. Mặt mày anh lúc nào cũng nghiêm túc vậy, chắc không có chuyện ngồi ngó ra ngoài cửa sổ suy nghĩ miên man như cô đâu nhỉ? Liệu... có đồng nghiệp nữ nào đi qua đi lại liếc mắt đưa tình không? Trông anh bắt mắt vậy mà, có ngồi gõ máy tính cũng thật là quyến rũ. Ai da... Lại nghĩ đi đâu rồi. Khánh An gõ vào đầu mình một cái nữa.

Màn hình điện thoại báo hiệu cuộc gọi đến. Khánh An ngồi bật dậy như lò xo, nhoẻn miệng cười thật tươi không che giấu sự vui mừng dấy lên trong lòng. Cô vội vàng bắt máy thì thầm vào trong ống nói:

- A lô, anh à? Anh đợi em chút, để em ra khỏi thư viện cho dễ nói chuyện nhé.

- Không cần đâu. - Giọng nói trầm ấm quen thuộc đều đều ở đầu dây bên kia. - Tôi chỉ muốn báo cho em biết là tối nay tôi bận họp sẽ về muộn. Em cứ ăn trước đừng chờ tôi.

- À... à... vâng... - Trong lòng Khánh An có chút hụt hẫng, nhưng cố giữ giọng tự nhiên. - Vậy mấy giờ anh về?

- Chắc tầm 9 hoặc 10 giờ.

Khánh An khẽ gật đầu như thể William nhìn thấy được.

- Còn chuyện gì nữa không? Tôi cúp máy nhé. - Tiếng William vang lên sau vài giây yên lặng.

- À... vâng. - Khánh An chần chừ, muốn nghe giọng anh thêm một chút nữa nhưng lại không biết phải nói gì, nên đành thôi.

Máy tắt. Khánh An thẫn thờ ngồi nhìn chiếc điện thoại tiếc nuối.

- Có chuyện gì mà em như người mất hồn thế kia?

Tiếng nói khẽ bên tai đưa Khánh An về hiện tại. Cô giật mình nhìn lên. Michael đứng cạnh bàn tự lúc nào.

- À, không có gì. - Khánh An lúng túng viện cớ. - Chỉ là bài học có chỗ không hiểu nên em đang suy nghĩ.

- Có cần anh chỉ cho không? - Giọng Michael quan tâm.

- Không cần đâu. - Khánh An vội lắc đầu. - Cũng không có gì quan trọng lắm.

Thấy Khánh An từ chối đề nghị của mình, Michael cũng không miễn cưỡng. Anh chuyển đề tài:

- Anh có một số sách không dùng nữa định bỏ đi. Nhưng chợt nghĩ ra em có thể cần đến nên mang nhượng lại cho em đây.

Giờ Khánh An mới để ý thấy chồng sách trên tay Michael. Anh đặt sách ngay ngắn lên bàn trước mặt cô. Khánh An nhanh nhẹn lật xem tựa đề từng cuốn. Toàn là sách trọng yếu trong danh sách đọc năm nay mà Khánh An chưa mượn được từ thư viện. Một số cuốn khác cô chưa nghe qua nhưng cũng có vẻ liên quan. Cô mau mắn ngẩng đầu nhoẻn cười cám ơn Michael.

- Không có gì. Đằng nào anh đang định cho đi. - Michael gật đầu rồi chỉ tay về bàn của anh cách cô hai, ba dãy. - Anh ngồi ngay ở kia. Nếu có gì cần giúp thì cứ gọi anh nhé.

Dứt lời Michael sải bước về bàn học của mình. Khánh An tiếp tục cúi đầu xuống trang sách đã bị bỏ dở gần cả tiếng đồng hồ, nhưng chưa đọc được nổi hai dòng thì lại bị cắt ngang:

- Cậu kiếm đâu ra sách quý thế này? - Tiếng Adele reo lên bất chợt từ phía sau. Cô nàng vồ lấy đống sách Michael vừa đặt xuống bàn của Khánh An luôn miệng trầm trồ xuýt xoa. - Mấy cuốn này đang cháy thư viện. Mình rình cả tuần rồi mà không đến lượt. Ôi chà chà... lại còn cuốn này...

- Còn từ đâu nữa, cậu không thấy ai vừa rời đi à? - Kiều Anh cũng đã xuất hiện từ lúc nào.

- Có phải là người hùng đã cứu mỹ nhân Khánh An của chúng ta không? - Adele đặt sách xuống tủm tỉm cười liếc Khánh An, rồi ranh mãnh đập tay với Kiều Anh.

- Ủa sao các cậu biết chuyện đấy? - Khánh An ngạc nhiên nhìn hai cô bạn.

Kiều Anh vắng mặt khi sự việc xảy ra. Adele thì thích bắn cung cưỡi ngựa, hoàn toàn không hứng thú với sông nước. Mặc cho Kiều Anh đã năn nỉ tới gẫy lưỡi, nàng ta vẫn giữ vững quyết tâm không xuống thuyền hay dây dưa gì với đội thuyền bè. Không hiểu sao chuyện này lại truyền tới tai hai cô nàng được.

- Ơ, cậu không biết à? Chuyện này nổi tiếng toàn trường. - Kiều Anh chen vào, rồi ghé tai Khánh An thì thào nhưng vẫn đủ để Adele nghe thấy. - Mình nghĩ là người hùng nhất định có tình ý với mỹ nhân. Còn tâm ý của mỹ nhân thế nào thì giờ hãy tiết lộ cho bọn này biết.

Khánh An lắc đầu nguầy nguậy:

- Làm gì có chuyện ấy. Các cậu đừng có gán ghép lung tung.

- Không hề lung tung nhé. - Adele chỉ tay vào đống sách trên bàn. - “Nói có sách mách có chứng“.

Rồi cả hai cô nàng lại che miệng cười khúc khích.

- Anh ấy bảo không dùng nữa đằng nào cũng cho đi mà. - Khánh An cãi lại, cố tìm lý do để hợp lý hoá sự tốt bụng của Michael.

Adele không để cô cãi được lâu:

- Sách này mà cho đi á? Xin cậu. Toàn sách quý. Mà cho ai? Sao phải cho cậu?

Khánh An cứng họng không nói được gì. Cô rất lo lắng khi bị dính vào tin đồn thổi linh tinh. Lỡ đến tai William thì sao?

Adele và Kiều Anh tinh ý nhận ra nét mặt nhăn nhó méo xệch của cô bạn mình. Hai nàng từ bỏ ý định tra hỏi Khánh An.

- Thôi, không đùa nữa. Vào chuyện chính. - Kiều Anh hắng giọng giả nghiêm túc. - Hôm nay mình thân chinh vào thư viện cũng là để mời cậu đi thăm quán trà sữa mới mở ở phố Trung Hoa.

Nói rồi cô nàng ôm lấy tay Khánh An kéo đi trong khi Adele ở bên cạnh nhiệt tình giúp thu dọn sách vở bỏ vào cặp.

---

Mặc dù đã quá 8 giờ tối, cả trung tâm tài chính Luân Đôn vẫn sáng rực ánh đèn từ các toà nhà chọc trời đầy ắp người vì bận rộn với các phi vụ làm ăn mà chưa thể rời công sở.

Trên tầng chín của toà nhà kính bên dòng sông Thames nhìn ra cầu Tháp rực rỡ ánh đèn, không khí dường như căng thẳng hơn thường ngày. Dự án đầu tư vào Thuỵ Sỹ với con số lợi nhuận lên tới hàng tỷ bảng Anh, mà quản lý Robert cùng đội ngũ gần hai chục người đã chuẩn bị gấp rút quên ăn quên ngủ mấy tháng trời, cuối cùng đã vào đến vòng xét duyệt của giám đốc.

Robert cẩn thận lược ra các điểm mạnh, điểm yếu của đề án cùng các biện pháp khắc phục thích hợp. Mỗi luận điểm đưa ra đều được trích dẫn với các thông số cụ thể chi tiết. Với kinh nghiệm làm việc dày dạn dưới trướng vị giám đốc nổi tiếng khó tính khắt khe này, Robert biết rõ nếu đề án không chặt chẽ sẽ bị bác bỏ ngay. Công sức vài tháng trời của toàn đội sẽ bị đổ xuống sông xuống biển. Không nằm ngoài dự đoán của anh, cả đội bị giám đốc vặn cho tới toát mồ hôi hột, tim đập chân run. Câu hỏi nào cũng sắc cạnh, nhằm vào đúng những chỗ còn thiếu sót.

Sau khi Robert thành công lý giải số liệu được sử dụng trong việc tính toán tỉ lệ lợi nhuận, giám đốc xem ra đã hết câu hỏi. Anh chậm rãi lật xem lại bản báo cáo. Nét mặt điềm tĩnh, chân mày hơi cau lại, những ngón tay dài đánh nhẹ lên mặt bàn. Ai cũng biết đây là giây phút quyết định.

Căn phòng yên lặng như tờ nín thở chờ đợi.

- Duyệt! - Cuối cùng giám đốc cũng lên tiếng.

Một từ ngắn gọn nhưng lại làm không khí vỡ oà. Cả phòng hơn chục người vừa rồi còn rịn mồ hôi căng thẳng không dám hé răng nửa lời, giờ nhảy cẫng lên bắt tay, ôm vai bá cổ nhau hò hét chúc mừng.

- Tối nay phải ăn mừng mới được! - Một thành viên trẻ tuổi hét lên.

Mọi người reo hò hưởng ứng. Robert quay sang William đang mỉm cười nhìn sự vui mừng phấn khởi tràn ngập sau tiếng “Duyệt” của mình.

- Giám đốc, anh cũng tham gia cùng chứ!

William liếc xuống đồng hồ trên tay. Anh đứng dậy nhặt chiếc áo vét đặt trên lưng ghế khoác vào người:

- Rất tiếc là hôm nay hơi muộn rồi, Robert. Tôi phải về. Anh giúp tôi khao anh em. Nhớ giữ hoá đơn, tôi sẽ thanh toán.

Robert gật đầu cười. Anh biết giám đốc lo cho vợ ở nhà một mình nên không muốn về muộn. Mặc dù William khá kín tiếng chuyện đời tư, nhưng theo sếp làm việc bao năm nay anh cũng lõm bõm biết được phần nào. Đợt trước khi William tối nào cũng ở lại làm việc tới nửa đêm, anh quả là rất lo lắng, nhưng cũng không dám và cũng không biết phải khuyên bảo thế nào. Dạo này giám đốc luôn cố gắng về đúng giờ. Xem ra mọi thứ đang êm ấm tốt đẹp.

Thực ra anh cũng rất tò mò muốn biết cô vợ này là ai mà có thể cưa đổ trái tim sắt đá của vị giám đốc trẻ tuổi tài ba. Anh vào công ty làm việc cũng hơn bảy năm rồi, chứng kiến các cô gái chạy theo giám đốc xếp thành một hàng dài, nhưng chưa từng thấy giám đốc cặp kè với bất kỳ ai. Đùng một cái không biết từ đâu giám đốc rước cô vợ này về, làm vỡ mộng cả đám nhân viên nữ. Chưa ai thấy mặt cô ấy, cũng không ai biết chút gì về cô ấy. Cho đến dạo gần đây, thấy vị giám đốc bận rộn trăm công ngàn việc của mình tự dưng nổi hứng bất thình lình, tranh thủ giờ nghỉ trưa cần mẫn ngồi đọc mấy cuốn sách giáo khoa “Kinh tế vĩ mô”, “Kinh tế vi mô” dành cho sinh viên đại học, anh mới lờ mờ đoán ra cô vợ này chắc hẳn vẫn còn là sinh viên.

---

Trời tối mịt. Bầu trời đen kịt không trăng không sao. Gió lồng lộng thổi. Đám lá khô lạo xạo tung mình lên không trung rồi lại hững hờ rơi xuống vệ đường.

William đánh xe vào trong sân. Căn nhà không một ánh đèn im lìm trong bóng tối. Anh khẽ nhíu mày. Không lẽ mới 9 giờ mà Khánh An đã đi ngủ? William mở khoá cửa vào nhà rồi bước lên cầu thang trong bóng tối, nhất cử nhất động đều rất khẽ khàng để không phá bĩnh giấc ngủ của cô.

Vừa lên tới hành lang dẫn tới phòng ngủ, anh nhanh chóng chú ý cánh cửa phòng của Khánh An để mở. Trong ánh sáng mờ mờ hắt qua khung cửa sổ từ ngọn đèn đường, không khó để nhận ra chiếc giường còn trống, chăn gối gấp gọn gàng phẳng phiu ở phía trên đầu.

William vội bật đèn hành lang. Ánh sáng mạnh mẽ từ những bóng đèn điện trên trần nhà rọi thẳng vào căn phòng, càng khẳng định sự vắng mặt của chủ nhân. William cất tiếng gọi:

- Khánh An?

Không gian yên lặng như tờ. Ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không có.

Mặc dù biết chắc cô không thể nào ở các phòng khác trên tầng mà không nghe thấy tiếng anh gọi, nhưng William vẫn bước nhanh tới mở toang từng cánh cửa. Mỗi lần như vậy, tiếng gọi của anh lại to hơn, gấp gáp hơn:

- Khánh An?

Vẫn không một lời hồi đáp.

William chạy thẳng xuống nhà bật đèn sáng choang khắp mọi nơi. Phòng khách... Phòng bếp... Phòng ăn... Ngoài vườn... Không thấy bóng dáng cô ở bất cứ nơi nào.

Anh rút điện thoại bấm số gọi. Hồi chuông đổ dài nhưng không ai cầm máy. Anh tiếp tục bấm, nhưng vẫn chỉ là những hồi chuông vô vọng.

Đầu óc William quay cuồng. Cô có thể đi đâu chứ? Từ trước tới giờ cô chưa bao giờ về nhà muộn quá 7 giờ. Cũng không thấy cô nhắn tin hay báo trước là hôm nay sẽ về muộn. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?

Hay là...

Cô lại biến mất... không một dấu vết, không một lời nhắn như cô đã làm trước đây?

Lồng ngực đau nhói như có dao đâm, William nhắm nghiền mắt, nắm chặt hai lòng bàn tay thành nắm đấm. Hơi thở trở nên gấp gáp khó nhọc.

Cánh cửa bỗng bật mở ra.

- Anh về rồi à? Mới đầu thu thôi mà đã lạnh thật đấy! - Tiếng nói của Khánh An vang lên lảnh lót.

Cô đóng cánh cửa sau lưng rồi bước vào nhà, liên tục xoa tay vào nhau để làm ấm, dường như vẫn chưa nhận ra sắc mặt khó coi của William. Tiếng quát bất thình lình khiến nụ cười trên môi lụi tắt.

- Cô đi đâu mà giờ này mới về?

- Em... em... đi mua một vài... - Khánh An lắp bắp, mở to mắt sững sờ trước cơn thịnh nộ không ngờ tới.

- Lần sau tôi cấm cô ra ngoài vào buổi tối.

Chưa để cô kịp nói hết câu, William quát to một lần nữa, rồi mím môi quay lưng đi thẳng lên gác. Từng bước chân cứ thế giận dữ đạp mạnh lên sàn gỗ cho tới khi cánh cửa phòng ngủ đóng sầm lại. Khánh An đứng ở cửa trân trân nhìn theo bóng anh đã khuất mà không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Gió gào thét thê lương bên ngoài cửa kính. Cành cây khẳng khiu mất đi những chiếc lá cuối cùng trông trơ trọi đến thảm hại.

Khánh An nhăn mặt, bất giác đưa tay ôm lấy ngực mình.

Đau... Thật là đau quá...

Sao lần này cô cảm thấy đau hơn những lần trước rất nhiều? Một thoáng anh ở thật gần. Một thoáng lại ở thật xa như không bao giờ có thể chạm vào được. Mọi thứ tưởng chừng đã tiến triển, giờ lại quay trở về mốc khởi điểm ở con số không.

Giọt nước mắt mong manh rơi xuống. Lại thêm một giọt nước mắt nữa. Nước mắt cứ thế không kìm được lã chã tuôn rơi...

---

Mặt trời bắt đầu ló rạng ở hừng đông. Những tia sáng đầu tiên vất vả vạch đám mây dày đặc, len lỏi tìm xuống mặt đất khô cằn phủ đầy những lá rụng.

William chầm chậm bước xuống nhà. Một giấc ngủ, mặc dù không dài, cũng đủ làm anh tỉnh táo trấn tĩnh hơn.

Cánh cửa phòng ăn hơi hé mở. Ánh đèn vàng ấm cúng luồn qua khe hở hắt xuống sàn hành lang thành một vệt dài. Tiếng phát thanh viên chuyên mục “Chào buổi sáng” khe khẽ phát ra từ đài radio. Tiếng lách cách của cốc chén. Tiếng nước sôi ùng ục. Tiếng dép bông loẹt quẹt trên sàn nhà. Những âm thanh quen thuộc của mỗi buổi sáng...

- Anh dậy rồi à?

Khánh An đón anh với một nụ cười nở rộ trên bờ môi hồng, nét mặt hiền hoà tươi tắn không có chút dấu vết gì của sóng gió tối hôm qua.

- Cà phê của anh sắp được rồi. - Cô lại mỉm cười.

Không hiểu sao mỗi nụ cười lại như một mũi tên đâm vào tim anh đau nhói. Nếu cô khóc lóc, nếu cô trách giận, có lẽ anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

William bước lại gần, lặng yên đứng nhìn Khánh An pha cà phê, bàn tay thoăn thoắt đổ nước sôi vào cốc rồi dùng thìa khuấy đều chất bột màu đen cho tới khi hoà quyện vào làn nước. Kể từ cái ngày cô dùng cà phê làm “cống phẩm”, anh đã luôn được ngắm nhìn cô pha cà phê mỗi sáng thế này.

- Cà phê em mới mua à? - William lên tiếng khi chú ý nhãn hiệu của hộp cà phê khác với mọi khi.

- À, vâng... - Khánh An liếc nhanh theo hướng mắt của William, rồi ấp úng trả lời. - Là em đi mua tối qua...

Tối qua khi cô đang ngồi học bài thì bỗng nhớ ra nhà không còn cà phê. Cô vốn định tranh thủ trên đường đi học về mua thêm loại thường dùng trong siêu thị lớn, nhưng mải chuyện này chuyện kia quên béng đi mất. Lúc đó đã tối muộn, trời thì lạnh, cô cũng thấy hơi ngại ra ngoài. Nhưng nghĩ tới không có cà phê sáng cho William, trong lòng lại thấy áy náy, đành phải chạy ra cửa hàng tạp hoá gần nhà mua tạm một ít về. Cô cũng không nghĩ mình sẽ đi lâu nên không mang theo điện thoại, cũng chẳng báo cho William biết. Ai dè...

- Chuyện tối qua, xin lỗi anh. - Khánh An lí nhí, khẽ cắn môi cúi đầu nhìn xuống cốc cà phê. - Đáng lẽ em nên báo cho anh biết.

Nhìn thấy hai mươi ba cuộc gọi nhỡ từ William, Khánh An nhận ra sự ngu ngốc của mình. Chắc hẳn anh đã rất lo lắng bất an.

- Không. - William từ tốn cất lời. - Là lỗi của tôi.

Anh tiến lại gần, chẳng mấy chốc đã đứng ở sau lưng Khánh An. Anh cúi người cầm lấy những ngón tay nhỏ nhắn của cô đang vân vê cốc cà phê nóng trước mặt. Sự va chạm ở khoảng cách thật gần khiến cô cảm thấy cơ thể ấm áp của anh hoàn toàn bao bọc quanh mình.

- Xin lỗi em. - Tiếng nói của anh thì thầm bên tai, từng hơi thở phả vào gáy cô nóng hổi.

Trái tim của Khánh An khẽ co lại. Cô thấy mắt mình ươn ướt. Nước mắt thi nhau tuôn thành hàng lệ dài. Dường như có cái gì đó nặng nề trong tim đã được gỡ bỏ.

William vòng tay ôm ngang người Khánh An, cằm tựa nhẹ lên đầu cô. Giọng anh dịu dàng như một cơn gió nhẹ thổi bên tai.

- Hãy quên đi quá khứ, cùng nhau làm lại từ đầu nhé.