Hạnh Phúc Tìm Lại

Chương 13




– Hừm… – Kiều Anh nằm bệt xuống bàn thở dài. – Vài ngày nữa là Giáng Sinh rồi, thấy lười quá.

Khánh An mỉm cười nhấp ly nước ngọt. Quán bar của trường thường ngày tấp nập người ra kẻ vào, mấy hôm nay chỉ còn lác đác vài mống ngồi nói chuyện và chơi bi-da. Hầu hết các học sinh bản địa và châu Âu đã về nhà nghỉ Giáng Sinh. Nhưng phần lớn sinh viên châu Á thì ở lại trường vì kỳ nghỉ ba tuần này không đủ bõ bèn để trả một đống tiền vé và ngồi máy bay suốt mười hai tiếng đồng hồ.

– Sao cậu vẫn còn ở đây hả Adele? – Kiều Anh nhướn mắt nhìn Adele đang ngồi gác chân trên ghế sofa bên cạnh tay lắc lắc chai bia.

Cô nàng điềm nhiên đưa chai bia lên mồm tu một ngụm rồi trả lời:

– Mình tranh thủ ôn tập một chút, chứ ở nhà đừng hòng làm được gì. Mai mình mới bay.

Mặc dù giảng đường đã đóng cửa từ tuần trước, sinh viên vẫn phải ôn tập cho bài thi ngay sau kỳ nghỉ. Khánh An cũng thích đến trường hơn ở nhà. Không khí nghiêm túc ở thư viện khiến độ tập trung phát huy tối đa. Vả lại quanh quẩn ở nhà một mình với bốn bức tường mãi cũng chán. Ít nhất đến trường còn có bạn có bè tán gẫu lúc giải lao.

Ngồi ngắm mưa rơi rả rích bên ngoài một lúc, Kiều Anh khều khuề Khánh An bâng quơ hỏi:

– Cậu đã có kế hoạch gì cho Giáng Sinh chưa? Hay tụi mình đi đâu chơi cho vui?

– À, mình… – Khánh An ậm ừ.

Tất nhiên là cô có kế hoạch đi chơi với William. Một học kỳ đã trôi qua, nhưng hai cô bạn cũng như tất cả mọi người khác ở trường vẫn hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của anh. Lúc đầu cô giấu chuyện đã có chồng đơn giản vì muốn hoà nhập với chúng bạn. Lâu ngày thì trở thành thói quen. Giờ thân thiết với Kiều Anh và Adele, trong lòng Khánh An cảm thấy rất áy náy nếu cứ phải tiếp tục giấu giấu giếm giếm thế này, đặc biệt là khi hai cô bạn luôn một lòng tin tưởng, cái gì cũng kể tuồn tuột.

– Có chuyện này tớ muốn nói với hai cậu… – Khánh An ngập ngừng.

Nghe thấy sự khác lạ trong giọng nói của Khánh An, hai nàng đưa mắt nhìn nhau. Kiều Anh ngồi nhổm dậy, Adele cũng chỉnh cho tư thế ngay ngắn hơn.

– Thực ra tớ đã… – Khánh An nuốt nước bọt khó khăn thốt ra phần còn lại của câu nói. – … có chồng.

– CÁI GÌ!? – Kiều Anh đứng bật dậy như vừa có sét đánh ngang tai.

Adele không nói gì, nhưng chai bia trong tay rơi xuống sàn đánh cái cộp, chất lỏng đổ ra sàn tràn cả lên đôi ủng da mới mua mà cô nàng không mảy may để ý thì cũng đủ biết cô bạn sốc đến thế nào.

– Là vì hoàn cảnh của tớ có chút phức tạp không tiện cho mọi người biết… – Khánh An lúng túng giải thích.

– Khi nào? Làm sao? Cậu? Sao có thể? – Kiều Anh bật ra một loạt các câu hỏi.

Khánh An vội vã đưa tay lên trấn an:

– Bình tĩnh nào, nghe tớ nói đã…

Kiều Anh miễn cưỡng ngồi xuống, mắt vẫn chằm chằm nhìn Khánh An không rời. Đợi đến khi cô bạn đã yên vị, Khánh An mới bắt đầu từ tốn kể mọi chuyện, về việc mình bị mất trí nhớ sau vụ tai nạn, về mối quan hệ không mấy tốt đẹp với William trong những tuần đầu tiên, về sự day dứt đối với những chuyện đã xảy ra quá khứ mặc dù bản thân cô cũng không biết chính xác mình đã làm gì, và về những chuyển biến tốt đẹp trong thời gian gần đây.

– Chuyện là thế đấy… Xin lỗi vì giấu giếm các cậu bấy lâu nay. – Khánh An cắn môi đưa mắt nhìn hai bạn đầy áy náy. – Nếu các cậu có tức giận, mình cũng rất hiểu…

Mưa đã dần ngớt hạt. Một vài người đẩy cửa rời quán bar. Không khí bên trong càng trở nên trầm lắng, chỉ còn loáng thoáng tiếng cộp cộp của những quả bóng bi-da đập mạnh vào cạnh bàn. Đài radio trong góc phòng vang lên khe khẽ điệu nhạc da diết của một bản tình ca buồn. Hai cô bạn lặng thinh không nói gì, dường như đang cố tiêu hoá những điều vừa nghe được. Sau vài phút, cuối cùng Adele cũng lên tiếng:

– Giận gì chứ. Chỉ khổ cho cậu là không thể kể ra sớm hơn. Mất trí nhớ chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng gì, đặc biệt khi quá khứ lại có vẻ rắc rối như vậy.

Kiều Anh gật gù cầm lấy bàn tay nắm chặt đầy bối rối của Khánh An siết nhẹ:

– Mình mừng là cậu có thể tin tưởng bọn mình để kể hết mọi chuyện.

Sự cảm thông của hai người bạn khiến sống mũi Khánh An bỗng cay cay. Cô cảm thấy nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng lớn. Tuy nhiên không để Khánh An rưng rưng cảm động được lâu, Kiều Anh ngay lập tức dồn sự tò mò vào người chồng vừa mới được tiết lộ này:

– Anh ấy là người thế nào? Có đẹp trai sáu múi không cậu?

Khánh An không kìm được phải bật cười khúc khích, trong khi Adele quay sang gõ đầu Kiều Anh một cái cốc.

Anh là người thế nào? Cô bất giác hướng mắt về phía những hạt mưa còn đọng lại trên khung cửa kính nghĩ ngợi. Lúc đầu cô thấy anh thật lạnh lùng xa cách, cho dù có cố gắng đến mấy cũng không thể chạm vào được. Nhưng mỗi ngày ở bên anh, cô càng cảm nhận rõ hơn sự dịu dàng tinh tế đằng sau vẻ lạnh lùng nghiêm nghị kia.

– Là một người rất ấm áp. – Khánh An khẽ mỉm cười, đôi má ửng hồng.

– Nhìn vẻ mặt của cậu là biết hai người đang rất hạnh phúc rồi. – Adele huých nhẹ tay Khánh An.

Vẫn chưa thoả trí tò mò, Kiều Anh tiếp tục dò hỏi, lần này còn ngó trước ngó sau đưa tay che miệng như sợ người khác nghe thấy:

– Vậy “chuyện ấy” chắc cậu phải rành lắm nhỉ?

Mặt Khánh An trong phút chốc chuyển từ ửng hồng sang đỏ bừng như gấc. Cô vội vàng xua tay:

– Ấy ấy gì… Mình mới biết anh ấy được vài tháng. Vẫn cảm thấy chưa sẵn sàng…

Bốn con mắt không hẹn mà cùng đổ dồn về phía Khánh An như thể cô vừa nói điều gì lạ lùng lắm.

– Cậu có yêu anh ấy không? – Kiều Anh đột ngột đặt câu hỏi.

– Có… – Khánh An ngập ngừng trả lời, đôi mắt nhìn Kiều Anh đầy nghi hoặc, không biết cô nàng định dẫn chuyện này đi tới đâu.

– Vậy thì còn đợi gì nữa? – Kiều Anh vỗ đùi đánh cái đét. – Đàn ông đang trong độ tuổi sung sức, mang tiếng có vợ đàng hoàng, mà hơn một năm chưa được ấy ấy. Cậu có biết là nó có thể gây ra suy yếu sức khoẻ, rối loạn tâm sinh lý không?

– Và thậm chí là trầm cảm. – Adele gật gù đồng tình chen vào.

Khánh An trợn mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai cô bạn, trong lòng bất giác chột dạ. Liệu có thật nghiêm trọng tới mức ấy?



Mới sáu giờ chiều mà đã tối om. Khánh An thu xếp sách vở lục đục rời thư viện. Trời vẫn còn mưa lâm thâm. Ngoài đường người người hối hả đi lại, xe cộ tấp nập. Cô xoay xoay chiếc ô hồng chậm rãi bước ra bến xe buýt, cố tránh những vũng nước đang lớn dần lên trên vỉa hè. Cơn gió mạnh thi nhau ập tới làm cô phải nheo mắt tránh những hạt mưa quất tới tấp vào mặt.

Xe buýt giờ tan tầm đông nghẹt người. Ở Luân Đôn đi buýt đi tàu vào giờ cao điểm không khác gì trận chiến. Nhiều lúc phải xô lấn chen đẩy may ra mới lên được xe. Khi ở trong xe rồi thì bị kẹp như bánh mì sandwich, người này đè lên người kia là chuyện thường.

Khánh An cố len lỏi tìm vị trí có chỗ vịn, nhưng mà mọi người đứng sát sạt có muốn cũng không thể di chuyển nổi. Cô đành yên vị ở ngay giữa xe. Những người đằng sau cứ thế dồn đẩy nhau chen lên mặc dù xe đã gần như chật cứng. Một người đàn ông to béo lợi dụng thân hình đồ sộ của mình gạt đẩy lấy đường khiến không ít người phải nhăn nhó. Ông ta làm như không thấy những tia nhìn khó chịu hướng về phía mình, một mực chăm chăm bước tiếp vào trong, đôi giầy to bản vô tình giẫm lên chân Khánh An đau điếng. Chưa dừng ở đấy, ông ta xoay người để kiếm chỗ vịn, khuỷ tay đập mạnh vào lưng cô.

Mất đà bước chân Khánh An loạng choạng nghiêng ngả. May mắn thay, trước khi cô ngã đè lên người vô tội nào đấy, một cánh tay mạnh mẽ đã bất ngờ ôm lấy kéo cô nép vào ngực mình. Anh nhanh chóng xoay người để cô đứng vào góc xe, dùng tấm lưng vững chãi bảo vệ cô khỏi đám người vẫn không dừng xô đẩy. Mùi hương quyến rũ quen thuộc khiến tim Khánh An đập thình thịch liên hồi.

– Sao anh lại ở đây? – Khánh An ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt còn dính nước mưa của William, một vài sợi tóc nâu mềm mại hơi rủ xuống dính chặt lên thái dương.

– Tôi xong việc sớm. – William trả lời. Cô thật khâm phục cái lối nói chuyện không để lộ tí cảm xúc nào của anh.

– Ô tô của anh đâu?

– Để ở chỗ làm rồi.

– Thế mai anh đi làm kiểu gì? – Giọng Khánh An thảng thốt.

– Thì giống em. Đi tàu, đi xe buýt. – Anh thản nhiên nói.

Khánh An cúi đầu khẽ mỉm cười, trái tim rung rinh. Cô biết William bình thường không thích sử dụng phương tiện công cộng. Anh rất ghét phải động chạm vào người khác, nhất là khi ai ai cũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại vì chen chúc thế này.



Bàn tay cầm bút gạch đi gạch lại cùng một dòng trên trang sách phải đến cả chục lần. Không phải do cô không hiểu sách nói gì, mà là tâm trí đang miên man suy nghĩ về những lời Kiều Anh và Adele nói sáng nay. Có thể dẫn đến “suy yếu sức khỏe, rối loạn tâm sinh lý và trầm cảm” sao? Điều này làm Khánh An thực sự lo lắng. Cô để ý dạo gần đây William hình như đang bận tâm chuyện gì đó, thi thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu, vẻ mặt đăm chiêu, ánh mắt trầm ngâm. Lẽ nào là liên quan tới chuyện này?

– Anh à, – Khánh An liếm môi, rụt rè nhìn sang William ngồi đọc sách trên ghế sofa ở bên cạnh. – anh có muốn… làm “chuyện ấy” không?

William đang chậm rãi nhấm nháp ly cà phê, nghe câu hỏi của Khánh An mà cà phê suýt sặc lên mũi. Sợ mình vừa nghe nhầm, anh vội hỏi lại:

– Hả? Em vừa nói gì cơ?

Khánh An nhắc lại câu hỏi:

– Anh có muốn làm “chuyện ấy” không? – Cho rằng William không hiểu rõ ý mình, cô giải thích thêm. – Quan hệ tình dục ấy.

William trợn mắt không tin nổi vào tai mình. Thường ngày cô gái này động tí là xấu hổ đỏ mặt, mà sao hôm nay nói chuyện này cứ tỉnh bơ như không. Tuy nhiên sau vài phút bất ngờ, anh nhanh chóng lấy lại phong thái ung dung thản nhiên của mình, hỏi ngược lại cô:

– Thế em muốn làm luôn ở đây hay là lên phòng ngủ?

– Có thể làm ở đây luôn sao? – Khánh An trố mắt ngó quanh. Ghế sofa mặc dù thoải mái nhưng cũng đâu đủ dài. Sách vở thì tung toé vương vãi khắp nơi. Cô vội lắc đầu. – Phòng ngủ ạ.

– Cũng được. – William gật đầu đặt cuốn sách sang một bên, rồi từ tốn đứng dậy. – Vậy thì tôi chiều em.

Không để Khánh An kịp phản ứng, anh cúi xuống bế bổng cô lên, nhanh chóng ôm trọn cô trong vòng tay rắn chắc của mình, trong đầu không khỏi nghĩ thầm: “Cô gái của tôi, cô đang mời sói ăn thịt đấy”.

– Em muốn phòng tôi hay phòng em?

Bị bất ngờ bởi sự va chạm với anh, Khánh An bắt đầu thấy lúng túng, có phần hoài nghi về quyết định của mình. Nhưng đã phóng lao rồi thì đành phải theo lao, cô dõng dạc trả lời:

– Phòng em.

Cô nghĩ dù sao phòng của mình chắc sẽ cảm thấy thoải mái hơn ở một phòng lạ.

William lẹ làng bế Khánh An lên phòng đặt xuống giường. Nhìn vẻ sợ sệt lộ rõ trên gương mặt bắt đầu tái đi, anh nheo nheo mắt hỏi lại:

– Em có chắc không?

Khánh An hít một hơi dài, nắm chặt tay lại, lấy hết dũng khí để bật ra câu trả lời, nhưng giọng vẫn yếu xìu xìu như quả bóng xịt hơi:

– Em chắc…

William khẽ nhếch môi, bắt đầu nới lỏng cổ áo của mình. Nhìn ngón tay anh nhanh nhẹn tháo hàng cúc tròn dọc chiếc áo sơ mi trắng để lộ dần bờ ngực săn chắc lưa thưa những sợi lông tơ vàng sáng màu, nỗi sợ hãi trong lòng Khánh An bỗng trở nên mất kiểm soát. Cô vội nhắm chặt mắt, hai tay nắm lấy ga trải giường. “Sẽ ổn thôi! Sẽ ổn thôi!” Câu tự nhủ được nhắc đi nhắc lại trong đầu như một lời niệm chú, nhưng chẳng thấy phát huy một chút tác dụng nào. Các cơ bắp không nghe lời cứ thế căng cứng. Hơi thở dồn dập của anh càng đến gần thì chân tay cô càng run rẩy.

Nhưng đúng lúc Khánh An tưởng như toàn thân đã đông cứng vì sợ, thì hơi thở nhịp nhàng không còn ở bên tai, thay vào đó chiếc chăn ấm đã đắp ngang người từ lúc nào. William cẩn thận đặt tay Khánh An dưới chăn, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô chúc ngủ ngon. Trước khi cánh cửa phòng đóng lại, anh còn để lại một câu dặn dò:

– Đêm nay em đừng có mơ bậy đấy!

Mặt Khánh An đỏ bừng, hai tai nóng ran. Cô kéo chăn chùm kín đầu, chỉ mong có thể nhắm mắt ngủ ngay cho qua cơn xấu hổ khôn cùng này.



William cởi áo sơ mi ném vào giỏ đồ bẩn, rồi khoác lên mình chiếc áo choàng ngủ dày màu ghi, đôi môi nở nụ cười nhẹ nghĩ lại hình ảnh cô gái nhỏ mắt nhắm tịt, môi mím chặt, toàn thân run rẩy như thể sắp bị cực hình tra khảo. Lúc nói thì mạnh dạn là thế, đến lúc làm thì không khác gì một con mèo mắc mưa.

Nhưng nụ cười dần tắt thay thế bằng tiếng thở dài khe khẽ. Dù đè nén cỡ nào, anh cũng phải thừa nhận rằng mình rất nhớ… Nhớ cơ thể mềm mại ấm áp chui rúc gọn lỏn trong vòng tay của mình. Nhớ mùi thơm ngọt ngào thanh khiết khiến anh phải liên tục hít hà như thể bao nhiêu cũng là không đủ. Nhớ khuôn mặt trắng hồng bình yên trong giấc ngủ mà anh có thể dành trọn cả đêm để ngắm nhìn… Nhưng anh biết cô cần thời gian.

William đặt mình ngồi xuống đầu giường nhặt cuốn sách đang đọc dở lên, tâm trí vẫn không thể nào tập trung vào trang sách. Nghĩ lại lời đề nghị thẳng thừng đầy bất ngờ ngày hôm nay, khoé môi anh không khỏi cong lên. Đến giờ đáng lẽ anh nên bắt đầu làm quen với bất ngờ từ cô gái này rồi mới đúng.

Dòng hồi tưởng quay về cái ngày cuối hè đẹp trời năm ấy khi Khánh An xuất hiện trước cửa nhà với một nụ cười toe toét tới tận mang tai. Lúc đó hai người làm việc cùng nhau được hai tháng. Trong suốt quãng thời gian đó, William luôn cố giữ khoảng cách cư xử có chừng mực, vì Khánh An vẫn còn là một học sinh cấp ba. Anh tự bảo mình việc học với cô là quan trọng nhất, không thể để chuyện yêu đương hẹn hò làm xao nhãng mất tập trung.

– Tôi đã bảo em là đừng tới đây nữa. Có chuyện gì thì đến chỗ làm hẵng nói. – Vừa nhìn thấy cô, William đã nhăn mặt càu nhàu. Từ khi biết không có xe buýt đi tới xó xỉnh này, anh cấm tiệt Khánh An không được quốc bộ tới đây. Nhưng không phải lúc nào cô cũng nghe lời.

Dường như đã quá quen với bộ dạng khó tính của William, cô phớt lờ lời cằn nhằn, háo hức chỉ tay ra sân:

– Anh, xem em có cái gì cho anh này!

William đưa mắt theo hướng tay chỉ, nhanh chóng nhận ra một chiếc xe đạp mới cứng đang dựng ở đó.

– Em mua chiếc xe đạp này nhưng không dùng đến. – Khánh An liếm môi. – Em muốn cho anh mượn.

William nhíu mày. Không hiểu cô nghĩ mình lừa được ai. Chiếc xe rõ ràng là dáng dấp dành cho nam giới. Yên xe cao chót vót, cô trèo lên ngồi chắc phải đeo thêm đôi guốc mười phân nữa may ra mới chạm đất. Nhìn là biết ngay cô vừa dắt xe quốc bộ cả quãng đường. Thêm vào nữa, bộ dạng lúng ta lúng túng, mắt ngó lơ lên trời, ngón tay liên tục mân mê đuôi tóc thế này, muốn người ta tin cũng khó.

– Em lấy tiền đâu ra mà mua xe này? – Giọng William nghiêm lại.

Chiếc xe mới cứng này ít nhất cũng phải hơn trăm bảng, số tiền không hề nhỏ đối với một học sinh, đặc biệt khi cô phải làm thêm vất vả ngoài giờ học để trang trải cho cuộc sống của mình.

– Anh đừng lo! – Cô vội trấn an. – Em có tiền mà.

William nhìn xoáy vào Khánh An:

– Đây có phải mà lý do mà mấy tuần vừa rồi em làm thêm giờ?

– À, à, không, không… – Khánh An ấp úng, ngón tay ngoáy đuôi tóc càng nhanh hơn.

Nhìn cô thế này, William bỗng thấy thương thương. Thực ra anh cũng không muốn làm cô quá khó xử. Chân mày giãn ra, giọng nói dịu lại:

– Em không cần phải làm thế này. Nếu tôi cần, tôi sẽ tự biết đường mua.

Khánh An lặng lẽ cúi đầu, mũi chân di di trên mặt đất, đôi môi mấp máy những lời lí nhí chỉ vừa đủ nghe thấy:

– Em biết. Nhưng anh mới đi làm…

Cô không nói hết câu nhưng anh hiểu cô muốn nói gì. Anh mới bắt đầu công việc chạy bàn trong cái nhà hàng nhỏ ở vùng nông thôn này được vài tháng, đồng lương còm cõi. Bình thường sau khi trả hết tiền ăn, tiền nhà, tiền điện, tiền nước thì đúng chẳng có dư dật được gì nhiều. Tuy nhiên cô không biết anh không đơn giản là một anh chàng chạy bàn bình thường. Từ hồi chuyển xuống đây, William chợt nhận ra hiếm khi nào có dịp được thả mình vào thiên nhiên như thế này. Vì vậy anh quyết định không dùng xe mà đi bộ để tận hưởng không khí trong lành vốn không thể tìm thấy ở chốn đô thị. Tuy nhiên tình yêu thiên nhiên này đã bị Khánh An hiểu lầm thành sự thiếu thốn về vật chất.

William thở dài. Thật không biết nói thêm gì nữa. Cái cô gái này… Có cần phải luôn nhiệt tình tới vậy không?! Giúp anh được nhận vào làm, giờ còn muốn lo luôn cho cả phương tiện đi lại.

Không nỡ rầy la cô thêm, anh hất đầu về phía chiếc xe, giọng yếu xìu xìu:

– Sao em không hạ yên xuống mà đạp tới đây? Dắt bộ làm gì cho nó khổ?

– Ừm… Thực ra em… – Cô đưa tay gãi đầu. – không biết đi xe đạp.

Quai hàm William gần như rớt xuống. Thế mà vừa rồi còn bảo xe đạp mua cho mình.

– Tôi tưởng ở Việt Nam ai cũng biết đi xe đạp?

Khánh An nhe răng cười hì hì, đầu hơi nghiêng sang một bên khiến bím tóc rơi xuống đung đưa trong gió:

– Tại từ bé luôn có người đưa đón em đi học, nên em chưa bao giờ phải tự đi cả.

Nụ cười tươi rói như ánh mặt trời lập tức thổi bay tất cả khúc mắc tồn đọng trong lòng William. Anh thở ra, sải bước tiến lại gần xoa đầu Khánh An:

– Được rồi. Tôi chở em đi.

– Đi đâu? – Khánh An ngơ ngác buột miệng hỏi.

– Đưa em đi học chứ đi đâu nữa. – William thản nhiên trả lời ngồi lên xe. – Để đền đáp việc em cho tôi “mượn” xe, tôi sẽ đưa đón em mỗi ngày.

Anh nhìn thấy đôi mắt Khánh An sáng lên, hai má khẽ ửng hồng. Cô gật gật đầu, rồi rụt rè tiến lại gần trèo lên đằng sau xe. Khi bàn tay còn lóng ngóng không biết nên đặt vào đâu thì William đã nói to:

– Em bám chắc vào nhé!

Chiếc xe đột ngột phóng đi khiến Khánh An hoảng hồn vội túm lấy áo anh. Ánh nắng cuối hè rực rỡ trải dài trên con đường vắng, nhuộm vàng con đồi nhỏ, phản chiếu lấp lánh trên mặt biển bao la. Những cơn gió mát lành mơn man trên da mặt ấp ủ hương vị mặn mà của biển cả.

Bỗng William cảm thấy một hơi ấm chà sát lên lưng, bao bọc lấy cơ thể mình. Khánh An vòng tay ôm chặt lấy người anh.

– William, chắc anh không biết điều này…

William nín thở. Tim đập loạn xạ như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

– Em thích anh… – Tiếng nói của Khánh An đều đều vang lên phía sau, bàn tay cô siết chặt hơn. – Rất nhiều, rất nhiều…

William nghe thấy tiếng chim hải âu vọng lại ở đằng xa, không còn chất chứa sự thê lương ảm đạm của cái ngày anh mới đặt chân tới nơi đây. Mà là tiếng rền vang đầy hứng khởi chào đón một ngày mới huy hoàng.