Hạnh Phúc Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên

Chương 20




CHƯƠNG 20



Đứng ở dưới lầu, Lưu Tiểu Nguyên cắn môi do dự. Đi lên mở cửa là có thể thấy anh. Lưu Tiểu Nguyên không cách nào giải thích được xao động bất an của bản thân lúc này, lại có chút bối rối đến cùng là vì cái gì đây. Cậu chỉ có thể theo bản năng cảm giác được chỉ có nhìn thấy Mạc Ngôn, nhìn thấy nụ cười dịu dàng của anh, nhìn thấy ánh mắt sáng ngời chờ mong làm cho người ta tâm hoảng ý loạn của anh nhìn mình thì sự bất an mãnh liệt trong lòng mới có thể tiêu tan. Đi lên sao? Nhưng… Mình ngày hôm qua nháo như thế không còn chút sức lực nào cả, giờ gặp lại anh, hai người đối diện nhau, trời biết giấu mặt vào đâu chứ?

Lưu Tiểu Nguyên bưng gương mặt nóng bừng của mình, từ từ ngồi xổm xuống cạnh góc tường. Nếu không thì gọi điện thoại nhỉ? Có thể nói gì đây? Lưu Tiểu Nguyên nghĩ trước nghĩ sau liền giận dỗi, vì sao mình phải tìm anh trước đây, vì sao anh không thể ngoan ngoãn tự động tự giác chạy đến hò hét bày tỏ tình yêu với mình chứ, sao lúc nào cũng là mình chịu thiệt? Thở hồng hộc đứng lên đi về. Hừ! Có giỏi thì cả đời đừng tìm tôi.

Đi được vài bước, Lưu Tiểu Nguyên cắn răng xoay người chạy thẳng vào dãy nhà thực nghiệm. Người đi ra đi vào đều nhìn cậu với ánh mắt có chút kỳ quái, chưa từng thấy ai không tuân theo quy củ đi nhẹ nói khẽ trong khu thực nghiệm mà chạy náo loạn như thế này, đây hẳn là cậu sinh viên năm nhất nổi tiếng nghịch ngợm?

Không để ý tới những người đó, Lưu Tiểu Nguyên chạy một mạch tới gian phòng thí nghiệm nho nhỏ ở góc lầu ba kia. Cậu thở hổn hển gõ cửa. Tim đập thình thịch, vừa hoảng vừa loạn lại vừa kích động, cả người Lưu Tiểu Nguyên hơi run rẩy. Mở cửa đi, mở cửa đi! Là em. Đôi mắt Lưu Tiểu Nguyên trông mong nhìn cánh cửa nhưng sự im lặng khiến người khác bất an. Lại gõ tiếp.

Thật lâu không có ai ra mở cửa. Anh không có ở đây. Sự mất mát sâu đậm giống như một chiếc lưới sắt bao chặt cậu lại. Ánh hoàng hôn chiếu qua hành lang len vào cửa sổ, chiếu thẳng vào Lưu Tiểu Nguyên đang lẳng lặng đứng trước cửa, có phần thê lương.



Trong vườn trường, đèn đường đã sáng lên. Hai thân ảnh cao to sóng vai nhau đi chậm chậm trên đường mòn yên tĩnh.

“Chuyện này không thể cứ thế mà quên đi được, nhất định phải tìm ra manh mối! Cái này không phải trò đùa dai bình thường, mà là ác độc!” Chu Kiến tức giận nói. Thiên Viễn buồn bực đá viên đá dưới chân. “Chuyện này không phải Lưu Tiểu Nguyên làm, cậu ấy rất hay quậy phá nhưng lòng dạ thiện lương chứ không ác độc. Tôi tin tưởng cậu ấy.” Chu Kiến dừng lại, đôi mắt sáng long lanh nhìn Thiên Viễn. Thiên Viễn cúi đầu nhẹ nhàng cười. Chu Kiến nhăn mi lại. “Cậu cười cái gì?”

Thiên Viễn học giọng điệu của hắn trêu tức nói: “Cậu nói không có, tôi sẽ tin cậu… Người cậu tin tưởng thật là nhiều đấy…”

Chu Kiến trừng to mắt. “Đó là…” Vốn muốn cãi lại rằng đó là hai chuyện khác nhau, đột nhiên thấy tức giận. “Cậu đã không hiểu thì tôi cũng không nói lời vô nghĩa nữa.” Hắn xoay người bước đi.

“Haiz!” Thiên Viễn hối hận, vốn trong lòng không thoải mái muốn chọc hắn một chút, nhưng không nghĩ thực sự chọc hắn tức giận. Chạy hai bước đuổi theo, Thiên Viễn kéo ống tay áo hắn. Chu Kiến đứng lại.

Y không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng nắm tay áo hắn, hai người đứng yên lặng ở đó. “Tôi hiểu được…” Giọng nói nho nhỏ cơ hồ không nghe thấy được.

Trong lòng bị chấn động một chút, Chu Kiến hít một hơi thật sâu, khàn khàn nói: “Cậu hiểu được cái gì?”

Thiên Viễn buông tay ra, cả người dựa vào một thân cây. Chu Kiến đi qua dựa vào bên kia. Hai người thanh niên có thân hình cao to giống nhau yên lặng đứng trong bóng đêm yên tĩnh, cảm thụ hơi thở của đối phương.

“Tôi… không phải là kẻ được người ta yêu mến. Mẹ tôi đã nói như vậy. Từ nhỏ tôi chỉ muốn mình thật hoàn mỹ, không để người khác chê bai nửa chữ. Ai cũng đừng hòng chọc tới tôi, tôi không ngán bất cứ kẻ nào. Biết không? Tôi còn có biệt danh – Trạc mai.” Nói xong Thiên Viễn nở nụ cười.

(Trạc mai: bản QT ghi là ‘đâm mai’, tôi không rõ chỗ này lắm, ai biết vui lòng chỉ giúp nhé.)

Chu Kiến cũng cười. “Trạc mai? Ừm, là ai đặt cho cậu vậy? Cũng giống lắm!”

Thiên Viễn tung chân đá hắn một phát, Chu Kiến nghiêng người né tránh. “Này! Tôi nói thế chứ cậu có đâm dài ra cũng không nở hoa được đâu.”

Thiên Viễn tức giận túm lấy hắn, Chu Kiến cười trốn đi.

Thiên Viễn dỗi không nói gì, tựa vào cây nhìn thảm cỏ khô vàng dưới chân. Chu Kiến nhào qua, dùng bả vai đụng y. “Giận à?” Thấy y không nói lời nào, hắn cúi đầu tựa vào vai y. “Quỷ hẹp hòi…”

Thiên Viễn giẫm hắn một phát. “Tôi biết không phải Lưu Tiểu Nguyên gây ra.” Thiên Viễn cúi đầu nói.

Chu Kiến mở to mắt nhìn. “Cậu… biết?”

“Quả thật từ đầu tôi chắc chắn là cậu ấy nhưng sau đó cuối cùng cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Cho nên tôi… ừm, nói tóm lại, tôi nghĩ không phải là cậu ấy.” Thiên Viễn xấu hổ cười cười. “Kỳ thật tôi đã sớm nghĩ xin lỗi cậu ấy nhưng lại không mở miệng được. Tôi không quen, cậu biết mà… Tôi chưa từng khúm núm với ai cả.” Nói xong y quay đầu đi chỗ khác, mu bàn tay cọ cọ lên hai gò má nóng bừng.

Chu Kiến thở nhẹ nhõm một hơi, nở nụ cười vỗ vỗ vai y. “Không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu, Tiểu Nguyên là con mèo thích xù lông, nói không được mấy lời êm tai.” Hắn bỗng nhiên nhớ lại. “Cậu nói không phải Tiểu Nguyên, cậu biết là ai à?”

Thiên Viễn nhếch môi cười lạnh. “Yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ giải quyết. Đi thôi, nơi này lạnh chết mất.” Không đợi Chu Kiến nói thêm, Thiên Viễn bước nhanh về phía ký túc xá.



“Xin hỏi, thầy Mạc có ở đây không?” Giọng nói không yên.

“Không, hôm nay thầy ấy không có tiết.” Thầy giáo trên văn phòng không chút để ý trả lời. Đúng vậy, anh không làm việc đúng giờ, lúc không có tiết đương nhiên không cần đến trường. Nhưng vì sao tới bây giờ cậu vốn không có cảm giác anh sẽ rời đi, chưa từng nghĩ đến anh không phải lúc nào cũng ở bên cạnh mình. Ngay từ đầu đã có ảo giác, bản thân cậu rất choáng váng.

Đi lang thang ở vườn trường, trong lòng Lưu Tiểu Nguyên vô cùng trống rỗng, trống tới mức bản thân thấy hốt hoảng. Từ đêm qua cậu không ngừng gọi điện cho anh. ‘Số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.’ Giọng nói khô khan của nữ nhân viên tổng đài vô tình một lần lại một lần dập tắt hi vọng của cậu. Sự nhớ mong mòn mỏi giống như cơn đói khát không ngừng gặm nhấm cơ thể cậu, từng phút từng giây. Vì sao, vì sao, vì sao? Vì lý do gì anh không nói một lời cứ thế rời đi, ngay cả điện thoại cũng không gọi được. Mạc Ngôn, em nhớ anh.

Trong một góc vắng không người, Lưu Tiểu Nguyên ngồi chồm hỗm trên đất. Cậu ôm đầu gối nhìn nước mắt mình nhỏ xuống, rơi trên nền đá dưới chân, chậm rãi kết thành bông tuyết thật nhỏ.

Lấy điện thoại ra, mở tới dãy số đã gần như thuộc lòng, Lưu Tiểu Nguyên nhắm hai mắt lại, cậu đã chuẩn bị tốt cho việc sẽ nghe thấy giọng nói lạnh như băng từ tổng đài kia. Chính là… Kết nối được! Lưu Tiểu Nguyên đột nhiên mở to hai mắt gần như rống lên: “Mạc Ngôn!”

Bên kia điện thoại dường như sửng sốt một chút, sau đó giọng nói thong thả ôn hòa truyền đến: “Xin lỗi, Mạc Ngôn không có ở đây. Tôi là mẹ nó, xin hỏi cậu là ai?”

Mẹ! Lưu Tiểu Nguyên bị dọa ‘A’ lên, ngay cả nói cũng chưa dám, luống cuống chân tay cúp máy. Tim cứ đập thình thịch, giống như kiểu ăn trộm đồ vật quý giá gì đó bị người ta bắt tại trận. Lưu Tiểu Nguyên hơi chột dạ, hồi lâu gọi lại. Bình ổn cảm xúc một chút, cậu mới lên tiếng: “Chào bác, xin hỏi thầy Mạc có đó không ạ?” Không có! Lưu Tiểu Nguyên thất vọng cực độ. “Vậy bác có biết thầy ấy đi đâu không ạ? Lúc nào thầy trở về ạ?” Không biết. Chẳng lẽ anh thật sự biến mất khỏi nhân gian rồi sao? Lưu Tiểu Nguyên vừa hận vừa khổ. Mạc Ngôn anh chờ xem, đừng để tôi gặp lại anh không thì tôi sẽ hung hăng dạy dỗ anh, cho anh vĩnh viễn nhớ kỹ – Không được rời khỏi tôi.

Cậu lẳng lặng ngồi dựa vào cửa, không biết ngồi bao lâu rồi. Ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ dần trở nên đỏ ửng, mặc cho hai chân trên mặt đất lạnh như băng đã mất đi cảm giác. Cửa sắt trên hành lang ‘rầm’ một tiếng, Lưu Tiểu Nguyên biết thầy giáo cuối cùng phải về, thầy đang khóa cửa. Mỗi lầu khu thực nghiệm đều có một lớp cửa sắt, khóa lại chẳng khác nào hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Chính là Lưu Tiểu Nguyên không nhúc nhích. Nghe tiếng bước chân xuống lầu của thầy giáo kia, Lưu Tiểu Nguyên bỗng nhiên nở nụ cười. Hôm nay là cuối tuần, nói cách khác nếu hiện tại cậu không lên tiếng thì cánh cửa này tuần sau mới được mở lại. Lưu Tiểu Nguyên, có phải mày thật sự muốn làm xác khô ở đây không?

Màn đêm dần dần bủa vây tứ phía, xung quanh tĩnh lặng chỉ nghe trái tim mình đang đập. Mạc Ngôn, em đang đợi anh.



Mẹ Mạc trong lòng không yên, con trai mấy ngày nay rất khác thường. Không phải nhốt mình trong phòng ngẩn người hàng đêm thì chính là không ngừng nhìn một tấm thiệp trong tay giống như là bảo bối. Hỏi nó cái gì nó cũng không nói, đứa nhỏ này trước nay chưa từng như vậy, rốt cuộc là sao đây? Hôm nay lại giữ yên lặng, ra khỏi cửa tới giờ chưa về. Mẹ Mạc than vắn thở dài, đi qua đi lại. Bà bất an nhìn chằm chằm đồng hồ quả quýt treo trên tường, đã hơn mười giờ rồi, Tiểu Ngôn đi đâu vậy?



Ký túc xá nam đã tắt đèn. Mạc Ngôn thẫn thờ đứng lặng trong bóng đêm. Anh ngóng nhìn lên cửa sổ kia, có phải cậu đã ngủ rồi không? Có lẽ nhân dịp cuối tuần nên về nhà, trong nhà nhất định rất ấm áp, có rất nhiều người cưng chiều cậu, sẽ không tịch mịch đâu. Tiểu Nguyên, đêm nay trong mộng của em, có thể có tôi hay không?

Dựng thẳng áo khoác ngoài lên, Mạc Ngôn chậm rãi rời đi. Anh nhớ rõ có vị dũng sĩ nọ, lúc leo núi tay bị mắc vào khe đá, vì muốn sống nên người đã dùng tiểu đao từng chút từng chút một cắt đứt cánh tay ấy. Hiện tại mình cũng đang từng chút một cắt đứt tâm của bản thân.

Đi vào khu thực nghiệm, lôi chìa khóa ra mở cửa sắt, sau đó quay lại khóa kỹ, Mạc Ngôn không bật đèn, dọc hành lang chỉ có tiếng bước chân của anh vang vọng. Tại cái phòng nho nhỏ kia có hơi thở cậu nhóc nghịch ngợm kia lưu lại, trên sô pha có dấu vết cậu từng ngồi. Ít nhất, tôi có thể ở trong đó im lặng nghĩ về em.

Chuyển tầm nhìn, tay cầm chìa khóa của Mạc Ngôn run rẩy. Trước cửa, một đứa nhỏ đang cuộn mình ngủ, mái tóc màu nâu gối lên đầu gối, hai tay bởi vì rét lạnh nên lui vào ống tay áo. Cậu ở trong này, cậu vẫn đều ở chỗ này chờ anh! Một niềm chua xót mãnh liệt cùng hối hận dâng lên trong lòng, nước mắt chậm rãi làm mờ hai mắt; anh ngồi xổm xuống, nhẹ tay vuốt ve mái tóc mềm mại kia, cậu ấy rốt cuộc ngồi đây đợi anh bao lâu rồi?

Lưu Tiểu Nguyên tỉnh, cố sức mở to mắt, là Mạc Ngôn! Cậu lập tức đứng bật dậy trừng mắt, không phải mơ! Này không phải mơ, Mạc Ngôn bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt cậu. Nhất thời ủy khuất và khổ sở đầy mình dâng trào trong cậu; tên khốn này anh chạy đi đâu vậy, anh có biết em tìm anh sắp điên rồi không? Lưu Tiểu Nguyên há miệng nhưng nước mắt rơi xuống trước khi kịp nói lời nào. “Ôm em một cái…”

Mạc Ngôn ôm Tiểu Nguyên vào ngực, ôm thật chặt. “Anh…” Mạc Ngôn cắn chặt răng, dòng lệ nóng bỏng rơi trên tay. Lưu Tiểu Nguyên nằm trong ngực Mạc Ngôn khóc nức nở, càng khóc càng thương tâm, càng khóc càng ủy khuất, cậu vươn tay cởi áo khoác ngoài của anh ra, nhe răng cắn một miếng trước ngực. Mạc Ngôn ôm đầu cậu vào lòng, mặc kệ cậu cắn hung ác ra sao.

Thật lâu sau, Mạc Ngôn nâng lên gương mặt đầy nước mắt của cậu, nghẹn ngào nói: “Anh đã tưởng mình có thể nhẫn nại, anh tưởng mình có thể tránh được sai lầm. Nhưng, anh sai rồi. Anh không cách nào kiềm chế được, bảo bối, thực xin lỗi. Anh yêu em.” Anh cúi đầu, đôi môi nóng ấm hôn hai gò má ướt át của bảo bối, chóp mũi, rồi cuối cùng chạm tới đôi môi lạnh lẽo đang run rẩy kia, bao trùm chúng, nhẹ nhàng cẩn thận hôn cậu. Đứa nhỏ trong ngực anh cứng đờ người, bởi vì không thể thừa nhận kích thích thật sâu từ nụ hôn đầu tiên mà cả người run rẩy.

Đôi môi nóng bỏng nhẹ nhàng trằn trọc trên môi mình, Lưu Tiểu Nguyên hoàn toàn mềm nhũn mơ màng. Anh hôn mình, anh yêu mình, trời ạ! Vì sao cho tới giờ không có ai nói cho mình biết hôn môi có thể rửa sạch linh hồn, cùng với người mình yêu nhất.

Mạc Ngôn mở cửa ra, ôm Tiểu Nguyên vào. Tiểu Nguyên ôm cổ Mạc Ngôn, nằm trong ngực anh nhắm mắt lại. Những nụ hôn nhỏ vụn rơi trên trán cậu, anh ôm cậu đi qua phòng thực nghiệm thật dài tiến vào phòng xép nhỏ kia. Mở đèn bàn nho nhỏ lên, Mạc Ngôn ngồi lên sô pha ôm Tiểu Nguyên đặt trên đùi, một tay ôm chặt thắt lưng cậu, tay kia nắm những đầu ngón tay lạnh lẽo của cậu nhẹ nhàng hôn.

Lưu Tiểu Nguyên mở to mắt, Mạc Ngôn dừng lại nhìn cậu. Ánh mắt cực nóng phút chốc châm lên ngọn lửa trong lòng, Lưu Tiểu Nguyên đỏ mặt, hơi hơi thở dốc. Mạc Ngôn chậm rãi lại gần, một lần nữa bao phủ đôi môi mềm mại ấm áp kia. Hút, trằn trọc, tinh tế cắn xé. Mãi tới khi bảo bối trong ngực thở dồn dập không thể hé miệng hô hấp, Mạc Ngôn mới vòng chặt tay ôm lấy cậu vỗ về, đầu lưỡi luồn vào khoang miệng thám thính.

Đầu lưỡi bị thâm nhập bất ngờ liền hoảng sợ, Lưu Tiểu Nguyên bị hôn quay cuồng đầu óc không tự chủ rên ra tiếng. “Ô ~”

Tựa hồ bị một tiếng này đụng phải dây thần kinh vô cùng mẫn cảm, Mạc Ngôn trở nên căng thẳng cả người, đầu lưỡi càng điên cuồng truy đuổi sự thơm ngọt trong miệng cậu.

“Ô… Ưm…” Khí lực giống như bị hút cạn, ý thức Tiểu Nguyên trở nên mơ hồ.

Dường như trải qua cả một thế kỷ, rốt cuộc Lưu Tiểu Nguyên được buông ra nằm bẹp trong ngực Mạc Ngôn, ánh mắt mù sương nửa khép nửa mở, nhẹ nhàng thở dốc. Sợi chỉ bạc lấp lánh bên khóe miệng nói rõ sự cuồng nhiệt vừa rồi.