Hạnh Phúc Thời Mạt Thế

Chương 31-32: 31: Cửa Hàng Rau Dưa Đổi Chủ - 32: Mùa Hè Nóng Bức





31: Cửa Hàng Rau Dưa Đổi Chủ


Hai người đều cho rằng cô hai Vương óc heo, cho rằng bà ta không hề muốn công tác vất vả ở rau dưa cửa hàng, nhưng bà ta chỉ nhìn đến nhà Khương Trí mỗi ngày ở cửa hàng tính tiền, không nghĩ tới nhập đồ cũng cần tiền vốn.


Chỉ nhìn thấy mẹ Khương công tác thực nhẹ nhàng, chỉ là thu tiền, một chút cũng không vất vả, bà ta lại không thấy được mẹ Khương vì muốn có quan hệ tốt đẹp cùng khách hàng, lúc gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, bình thường lại không tính số lẻ, còn tặng thêm đồ.


Bà ta lại nhìn đến sắp xếp đồ ăn, một lão nhân như ba Khương đều có thể làm, liền cho rằng mẹ con bà ta cũng có thể làm, không thấy được hình ảnh mỗi sáng sớm, Khương Trí đã lái xe đi nhập hàng, sau đó còn tự mình dọn hàng lên kho ở trên lầu.


Cho nên cô hai Vương đã coi trọng cửa hàng rau dưa nhà cô.


Một tuần sau, anh rể hai gọi điện thoại cho cô, khách khí nói làm cô có chút không biết phải làm sao. Người anh rể lại gọi điện thoại cho cô em vợ là thế nào? Khương Trí cũng sinh khí.


Có một lần, hắn ở trong điện thoại ấp úng nói, làm cô thật sự có chút phiền, Khương Trí liền đoạt điện thoại, mở loa, nói với anh rể hai trong điện thoại:


- Anh rể, anh có chuyện liền nói, chúng ta đều là người nhà, còn có cái gì không thể nói thẳng.


Anh rể hai vừa nghe là Khương Trí tiếp điện thoại, càng nói không ra lời, đợi một lát, như là hạ quyết tâm, mới nói:


- Khương Trí, anh nói với chú chuyện này, nói trước, chú đừng nóng giận a, chuyện gì chúng ta đều có thể thương lượng!


- Em không tức giận, anh mau nói đi.


Khương Trí nhìn điện thoại, bất đắc dĩ nói, biết rõ hai người sẽ sinh khí, còn nói làm gì a, để hai người nghe xong không tức giận sao?


- Là chuyện của cô hai anh, ngày đó bà ấy về nhà liền đi tới nhà ba mẹ anh khóc náo loạn. Nói chuyện ngày đó ở nhà em, anh và chị vợ em đều giải thích tình huống lúc ấy với ba mẹ, nhưng em cũng biết, tính cách của ba anh cùng cô hai rất giống nhau, có chút không nói lý lẽ. Cô hai còn nói, bọn họ không có công tác, cũng muốn để bọn anh giúp bà ấy, bọn họ cũng muốn mở cửa hàng rau dưa, ba anh liền nói…… liền nói cho hai đứa tiền, để hai người nhượng lại cửa hàng rau dưa.


Anh rể hai nói xong lời cuối cùng, cũng cảm giác được ngượng ngùng, thanh âm càng ngày càng nhỏ.


Cô nghe xong, sắp tức chết rồi. Có người không biết xấu hổ như vậy sao? Không phải mượn 20 vạn sao? Lúc ấy cô nói phải hai năm mới có thể trả, lúc này mới hai tháng liền đuổi tới cửa. Co rất muốn chửi ầm lên với anh rể hai trong điện thoại, cô hai hắn không có công tác, liên quan cọng lông gì với nhà cô, bà ta muốn mở cửa hàng rau dưa, liền bắt hai người nhường ra, dựa vào cái gì a. Bà ta cho rằng bà ta là ai a, thật là không cần gương mặt chó đó.


Không chờ cô mắng ra tới, Khương Trí liền kéo vợ mình lại, cô nhìn Khương Trí, biết anh hẳn là có việc muốn thương lượng, cho nên cô nghẹn lại những lời mắng chửi sắp sửa ra miệng.


Hô ~ hô ~ hô ~, hít thở 3 lần thật sâu, cô là người văn minh, cô là người có văn hóa, làm sao có thể giống như cô hai Vương, làm sao có thể so đo cùng người không biện thị phi như anh rể hai. Cô không ngừng nói cho mình chú ý hình tượng ở trong lòng, cô là người có tố chất, kiên quyết không thể nói ra ô ngôn uế ngữ.


Cô bình phục tâm tình sau hỏi:




- Chị hai nói như thế nào?


Cô muốn nhìn ý tứ của chị hai cô một chút.


Anh rể hai ở đầu bên kia điện thoại, thấy hai người im lặng thời gian dài như vậy, trong lòng có chút không dễ chịu.


- Lúc bắt đầu, chị hai em không đồng ý, cũng không cho anh gọi điện thoại cho hai người. Nhưng tiểu nghệ, em cũng biết, cô hai anh……, bà ấy ở nhà anh lại khóc lại nháo, chị hai em cuối cùng cũng bị chỉnh cho không biết làm sao.


Lúc mới đầu, chị hai Khúc không đồng ý, nhưng hiện tại chính là đồng ý. Cô tức giận nghĩ chị ấy chỉ là con hổ giấy, lúc anh rể hai quyết định thì không có chút tác dụng nào.


- Vậy anh có ý tứ gì?


Cô lại hỏi anh rể hai, muốn nhìn ý tứ của hắn.


- Tiểu nghệ, em cũng hiểu anh, em là em gái Khúc văn, cũng là em gái anh, chỉ cần anh rể có năng lực, lúc cần, em có yêu cầu gì, anh cũng có thể giúp. Tiểu nghệ, lần này hai người có thể giúp anh rể chút hay không. Em đem cửa hàng rau dưa nhường cho bà ấy đi, kỳ thật bà ấy cũng rất đáng thương.


Anh rể hai nói nói, thanh âm có chút lớn. Hắn đây là đã tỏ thái độ, như thế nào thì đó cũng là cô ruột của hắn.


Cô nghe anh rể hai nói xong, lại sinh khí. Như thế nào, bà ta đáng thương thì hai người phải nhường ra sao?


Khương Trí thấy cô lại kích động, liền chạy nhanh tiếp nhận câu chuyện, nói:


- Anh rể hai, chuyện này là chuyện lớn, bọn em phải bàn bạc, vừa mới ổn định cửa hàng, là lúc kiếm được tiền, các người mở miệng liền muốn lấy đi, nhưng bọn em không làm chủ được, phải họp gia đình thương lượng trước, chờ thương lượng tốt, lại trả lời cho anh.


Nói xong liền cắt đứt điện thoại.


Lúc sau Khương Trí nói ra suy nghĩ của anh.


- Cửa hàng rau dưa cho bọn họ cũng được, chúng ta mở cửa hàng cũng không được bao lâu. Chờ thêm hai ngày chúng ta đem căn hộ này cùng gara cũng bán đi.




- Vì sao a? Vậy chúng ta ở đâu?


Cô nghệt mặt.




- Đừng nóng vội, nghe anh nói xong. Thế đạo sắp rối loạn, muốn mở cửa hàng rau dưa cũng không thể bán đồ ăn giống như bây giờ. Nhà người khác bởi vì thời tiết không tốt, không bán được, chúng ta liền không thể bán, nếu không sẽ đưa tới người có ý muốn trộm. Còn có, chúng ta không phải đã mua nhà ở chỗ dì nhỏ sao, còn đáp ứng với ba mẹ, năm nay mang bốn vị lão nhân đi tới đó ở một đoạn thời gian, nếu cửa hàng rau dưa còn ở trong tay chúng ta, chúng ta thật sự không nhất định có thể đi. Nếu mướn người trông coi cửa hàng, vấn đề nhập hàng sẽ bị lộ. Cho nên còn không bằng bán cho người khác. Chúng ta cũng có thể dành nhiều thời giờ làm việc khác. Anh muốn bán phòng ở, đổi một cái khác gần nhà mẹ vợ một chút. Nhà ở hiện tại của ba mẹ anh, cũng mang bán đi, hợp lại mua một ngôi nhà lớn chút, ở cạnh nhà mẹ vợ, như vậy chúng ta là có thể ở cùng nhau, về sau có chuyện gì cũng dễ chiếu cố.


Khương Trí có loại này ý tưởng rất tốt, làm lãnh đạo là Khúc Nghệ cũng tán dương.


Cô cũng vì chuyện mùa hè này đi tới thôn đạp sơn mà sầu não, như vậy vừa lúc, lúc bắt đầu mở cửa hàng, hai người là muốn kiếm thêm tiền, mua thật nhiều vật tư tồn trữ. Nhưng trải qua hơn hai tháng bận rộn này, suy nghĩ của cô cũng có chút biến hóa.


Tiền nhiều cũng có lúc xài hết, vật tư tồn nhiều cũng có lúc dùng hết, nếu cô nghĩ kiếm nhiều tiền mua nhiều vật tư, chuyện này vĩnh viễn để không thể hoàn thành được, mặc kệ cô tồn nhiều ít vật tư, cô sẽ lại có suy nghĩ tồn nhiều thêm một chút, luôn có cảm giác còn kém một chút. Đó chính là một chuỗi không dứt.


Kỳ thật hiện tại vật tư đã đủ cả nhà trải qua thời gian rất lâu, lại nói cô còn có không gian, thật không cần thiết phải nhất nhất mở cửa hàng kiếm tiền.


Theo như Khương Trí nói, bán phòng đổi phòng khác, cô cũng thực tán đồng, Khương Trí nói như vậy, hoàn toàn là suy xét đến cô, nếu mạt thế đến, nhà cô và nhà ba mẹ Khúc ở quá xa, thật sự không chiếu cố được tốt. Vấn đề ăn uống đều phải cất giấu, sợ bị người thấy. Nếu chuyển đến gần, mấy vấn đề này liền ít đi rất nhiều.


Hai người thương lượng xong, cũng đi hỏi ý kiến lão nhân hai nhà. Ba mẹ Khương là không vui, sinh ý nhà mình làm rất tốt, nói nhường cho người khác liền nhường cho người khác, trong lòng phi thường không thoải mái. Khương Trí làm công tác tư tưởng cho bọn hắn, dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục. Cuối cùng làm tốt công tác tư tưởng cho ba mẹ Khương.


Còn chỗ ba mẹ Khúc, hai người chưa nói ra ý kiến phản đối gì, tuy rằng bọn họ đau lòng con gái, nhưng là rốt cuộc còn đả động đến một cô con gái khac. Bọn họ nói không can thiệp, để tự hai vợ chồng giải quyết. Tuy rằng cô có thể lý giải cách làm của ba mẹ, nhưng vẫn thực thương tâm. Cô biết cô không phải con gái duy nhất của ba mẹ, yêu thương của ba mẹ sẽ phải chia làm vài phần, cho mỗi một đứa nhỏ, nhưng khi giữa các con xuất hiện vấn đề, cô cũng muốn ba mẹ giúp cô chẳng sợ không thể giúp ta cái gì, cô cũng chỉ hy vọng trong thái độ hoặc là trong lời nói ba mẹ hướng về phía cô, ở trước mặt cô mắng mắng vợ chồng chị hai cũng được, bởi vì cô cho rằng cô là người bị hại.


Mặc kệ nghĩ thế nào, chuyện này liền quyết định như vậy. Hai người nói cho vợ chồng chị hai của Khúc Nghệ, đồng ý nhường ra cửa hàng rau dưa, không đến mấy ngày, cô hai Vương liền diễu võ dương oai đi tới tiếp nhận cửa hàng rau dưa.


Cứ như vậy, ngày 16 tháng 6 năm 2013, hai người mở cửa hàng được 2 tháng, cửa hàng chính thức đổi chủ.


Căn nhà hiện tại này có giá trị khoảng 60 vạn, hai người lấy 55 vạn. Đã hẹn cùng người mua sang tên trả tiền trước, chờ tháng 7 con trai cô được nghỉ, thì cả nhà liền dọn đi. Nhà chỗ ba mẹ chồng, Khương Trí cũng kiên trì bán, được 35 vạn. Hơn nữa công thêm khoản tiền bán nhà của hai vợ chồng, cùng với tiền lợi nhuận hơn một tháng này của cửa hàng rau dưa, hiện tại hai người có trong tay 130 vạn. Đúng rồi, gara cũng đã bán được 15 vạn.


Cô cầm nhiều tiền như vậy,chuyện thứ nhất làm chính là trả nhà chị cả Khúc 20 vạn cùng nhà ba Khúc 15 vạn. Cô cho rằng vẫn là ruột thịt thì nên tính toán sổ sách rõ ràng.


Ba Khương không muốn lấy, nói cái gì cũng không cầm, còn nói là để cho Hàm Hàm, như vậy đưa tới đưa lui, còn không bằng để hai người giúp Hàm Hàm tồn trữ đồ. Nhìn xem a, bố mẹ chồng thật tốt a.


Cuối cùng hai người cũng không mua nhà ở gần chỗ nhà ba mẹ Khúc, mà chỉ thuê nhà ở tiểu khu mặt trời, chỉ thuê một căn hơn 100 mét vuông, 4 phòng 2 sảnh hai căn phòng lớn. Cùng một tòa nhà với ba mẹ Khúc..


Chủ nhà là một đôi vợ chồng già, cho thuê phòng ở là bởi vì con trai ở nước ngoài có đứa nhỏ, muốn bọn họ đi hỗ trợ chiếu cố mấy năm, bọn họ vì con trai nên cũng đi, nhưng hai lão nhân đã sống ở nơi này bao năm, nói không thể chết ở nước ngoài được, cuối cùng vẫn phải về nơi này, cho nên bọn họ không bán, mà chỉ cho thuê nhà.


Thấy hai vợ chồng Khúc Nghệ, một người là lão sư một người là bác sĩ, đều là người có văn hóa, cho nên thực yên tâm cho hai người thuê nhà trong ba năm. Cộng vào là 5 vạn 5 ngàn tiền. ( vốn là một năm 2 vạn, nhưng hai người liền thuê ba năm, có một chút ưu đãi )


Hai người thuê nhà, cũng là suy xét mạt thế đã tới, tiền ở hiện vẫn hữu dụng, hai người cũng lưu lại một chút tiền phòng thân. Lại nói đối với vợ chồng chủ nhà này, bọn họ không thể trở về trong mấy năm này, chờ hai năm sau, lúc đó có muốn trở về cũng không được. Cho nên cái phòng ở này nói là hai người thuê, chứ thực chất tương đương với mua a.


32: Mùa Hè Nóng Bức


Trước tháng bảy, hai người đã hoàn thành thuê nhà, công tác chuyển nhà. Chờ con trai nghỉ, hai người liền chính thức dọn vào tiểu khu ánh mặt trời.


Đối với tình hình cửa hàng rau dưa gần đây, hai người cũng không có thời gian chú ý, nhưng từ trong miệng chị hai Khúc cũng lục tục biết một ít.


Từ lúc hai mẹ con kia có được cửa hàng rau dưa, thật sự dọn ra khỏi nhà anh rể hai, áy náy trên mặt chị hai Khúc đã bị vui mừng tươi cười thay thế. Nhưng cô thực hoài nghi chị ấy có thể cười bao lâu, không phải là cô không muốn chị ấy không tốt, mà là việc nào ra việc đó, chị ấy dung túng cô hai Vương như vậy, chờ xem, nếu cửa hàng rau dưa ổn, có thể kiếm tiền còn tốt, nếu cửa hàng không kiếm được tiền, mẹ con bà ta sẽ quay đầu lại đi tìm chị hai Khúc gây phiền toái. Nhưng này đó đã không phải là việc cô có thể nói, cô cùng chi hai Khúc đã có tấm kính vô hình ngăn cách.


Lại nói mẹ con cô hai Vương, mới vừa mới làm được nửa tháng liền ngại vất vả, mướn một người mỗi ngày vào buổi sáng đi nhập hàng cho bà ta, trong tiệm cũng mướn một lão nhân xử lý sắp xếp hàng hóa. Mẹ con bà ta phụ trách ngồi thu tiền.


Người này cũng thật ngu ngốc a, đem con đường nhập hàng giao cho người khác, cô thật hoài nghi cửa hàng của bà ta còn có thể mở bao lâu, cửa hàng nhỏ như vậy còn mời hai người, tiền kiếm có đủ tiền mướn người hay không a!


Mặc kệ các mẹ con bà ta thế nào, cũng đã không quan hệ tới hai người Khúc Nghệ, quay trở lại sinh hoạt ban đầu. Ban ngày, cô mang con trai đến nhà ba mẹ Khúc, để nhóc chơi cùng anh trai, chị gái. Ba mẹ Khương vừa mới dọn đến tiểu khu mới, đối với cái gì cũng đều rất tò mò, cả ngày đi ra ngoài làm quen láng giềng. Còn hai người ở nhà đi vào không gian tu luyện 《 đồng tâm quyết 》, còn lại là trồng trọt.


Vào tháng 7, thời tiết càng ngày càng nóng, trên bầu trời không có một chút dấu hiệu muốn mưa nào. Trừ bỏ cô cùng Khương Trí trước sau chú ý thời tiết biến hóa, những người khác trong nhà đối thời tiết như vậy lại không có bất ý thức nguy cơ gì, phảng phất như cái này giống với mọi năm, thời tiết nóng thế nào đều được.


Có một lần cô cùng Hàm Hàm đi siêu thị mua đậu hủ, mới ra đến cửa, cô liền muốn quay về nhà.


Hôm nay cũng quá nóng, cô ngẩng đầu nhìn không trung không có một gợn mây, chỉ có thái dương treo cao ở trên đầu, không có bất cứ cái gì che đậy. Cô cùng Hàm Hàm đã đánh giá sai mức độ nóng bức của thời tiết, không có làm tốt công tác chống nắng đề phòng trúng gió, chỉ có thể đi dưới ánh nắng mặt trời.


Đi không bao xa, Hàm Hàm liền túm chặt vạt áo của cô, nói:


- Mẹ, con nóng quá, muốn uống nước.


Cô cúi đầu nhìn Hàm Hàm bị ánh nắng phơi đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đau lòng muốn hỏng rồi. Kỳ thật cô cũng nóng đến mức chịu không nổi, mới di được 200 mét sao? Hai người mồ hôi đầy đầu, quần áo cũng bị mồ hôi làm ướt.



Cô nhìn chung quanh, trên đường cũng không có xe taxi a, phía trước có siêu thị nhỏ.


- Hàm Hàm kiên trì, con xem phía trước có một siêu thị, đi nào, mẹ mua kem cho con.


Vì thế cô lôi kéo Hàm Hàm bước nhanh đi vào siêu thị ven đường. Tiến vào siêu thị, không khí bên người liền mát mẻ lên một chút. Cô thở ra một ngụm nhiệt khí, đi mua kem cho con trai, vừa thấy đồ trong siêu thị đều tăng giá, kem cùng nước khoáng rẻ nhất cũng đã 3 nguyên, này cũng quá quý, tăng gấp 3 lần. Bà chủ nhìn ra cô thấy quá đắt, liền nói:


- Thời tiết nóng như vậy, kem cùng nước khoáng, đồ uống này đó đều không dễ nhập, nhập tới cũng dễ hỏng. Hiện tại trong siêu thị chỉ còn những thứ này.


Không có biện pháp, cho dù đắt thì cô cũng mua a. Cô mua cho Hàm Hàm mua một cái kem, còn bản thân mua một chai nước khoáng lạnh, liền đứng trước điều hòa trong siêu thị hứng gió mát, chờ Hàm Hàm ăn xong kem, cơn nóng trong người cũng dịu xuống. Lúc hai người ở trong siêu thị được khoảng 10 phút, bên ngoài không có một chiếc xe taxi nào đi ngang qua, cô không thể không kéo Hàm Hàm lần nữa đi ra ngoài.


Hai người đi đến khu bán đồ ăn, trên đường liền tìm siêu thị nhỏ, siêu thị nhỏ đều là cách 1, 2 trăm mét sẽ có một cái, hai người tận lực đi dưới gốc cây có thể che nắng, đi một lát liền tiến vào siêu thị có điều hòa tránh một chút, mua kem hoặc là nước khoáng ướp lạnh.


Rốt cuộc đã tới khu bán đồ ăn, đẩy tiến vào, cô liền hối hận, vì cái gì mà hôm nay một hai phải ăn đậu hủ a, nóng như vậy sao muốn tới nơi này a.


Khu chợ này giống như là lồng hấp, so bên ngoài còn nóng hơn, bên trong người nhiều, không khí còn không thể lưu thông, cho nên trong không khí oi bức còn có hỗn hợp các loại mùi, hương vị kia thật là không biết nói thế nào.


Lúc Khúc Nghệ đẩy cửa, Hàm Hàm liền nhao nhao nói quá thúi, nói cái gì cũng không đi, này làm cô rầu muốn hỏng rồi.


Này làm sao bây giờ a, nếu cô một mình đi vào, phải để Hàm Hàm ở đây, nhưng cô không dám để một đứa nhỏ đứng ở đây. Nếu không đi vào khu bán đồ ăn, còn cảm thấy đáng tiếc, trải qua thiên sơn vạn thủy để đi được đến cửa, lại không vào, cô cũng quá mệt.


Nghĩ nghĩ, chỉ có thể làm công tác với con trai cô. Khúc Nghệ lao lực công phu miệng lưỡi, hứa hẹn một đống đồ ăn ngon lớn, con trai mới đồng ý cùng cô đi vào khu bán thức ăn. Con trai cô còn cường điệu nói với cô rằng hắn chỉ đi lần này. Trong lòng cô cũng nghĩ, cũng chỉ có lần này, lần sau đừng nói thằng bé không tới, ngay cả cô cũng không muốn đi.


Lộ trình tình thường chỉ dùng 15 phút, hôm nay hai người lại dùng hơn hai giờ mới về đến nhà.


Lúc lên lầu, cô còn tính tính tiêu phí lần đi ra ngoài này, đậu hủ chỉ tốn 5 nguyên tiền, cô cảm thấy vất vả mới đi ra ngoài một lần, mua quá ít mất công, mới mua 5 nguyên tiền. Ở trên đường mua nước cùng kem tốn những 34 nguyên, a, để mua mấy khối đậu hũ kia phí tổn thật cao a.




Khương Trí thấy hai người mở cửa vào nhà, liền nói:


- Như thế nào, đi lâu như vậy, còn tưởng hai người bị bắt đi, vừa muốn gọi điện thoại báo nguy.


Khúc Nghệ hữu khí vô lực nói:


- Vừa hay a, còn tưởng không về được.


Hàm Hàm nhìn đến Khương Trí liền kêu:


- Ba ba, mặt cùng cánh tay con đau quá.


Khương Trí nhìn kỹ, thấy vợ cùng con trai đều bị nắng hong, khuôn mặt cùng cánh tay đều đỏ bừng, đau lòng.


- Hai người cũng thật là a, nắng nóng như vậy, thế nào cũng phải đi mua đậu hủ a. Chính là một hai phải đi, em không thể quay về lấy cây dù, hay mang cái mũ sao? Em nhìn em xem, gì cũng không mang, đi dưới nắng mặt trời, không phơi khô hai người sao, cái này không nghĩ tới sao?


Cô bị Khương Trí mắng một trận, đúng vậy, lúc ấy như thế nào, cô liền không nghĩ tới đâu?


Từ đó về sau, chỉ cần không có tình huống đặc thù, cô cùng con trai đều không ra khỏi cửa, liền ở nhà mở điều hòa tránh nóng.


Thẳng đến có một ngày trong nhà cúp điện, mới có một ít biến hóa.


Có một ngày, lúc hơn 10 giờ tối, Hàm Hàm đột nhiên tới gõ cửa phòng hai người, cô ở không gian cảm ứng được bên ngoài có tiếng đập cửa, liền lập tức cùng Khương Trí ra tới. Vừa mới trở lại trong phòng ngủ, liền cảm giác được một cổ không khí oi bức ập vào trước mặt, trên người lập tức giống như mới tắm xong, cả người đều là mồ hôi.


Khương Trí đi mở cửa, cô chạy nhanh cầm lấy điều khiển muốn mở điều hòa, nhưng như thế nào ấn điều hòa đều không được. Khương Trí dẫn con trai đi tới trước mặt cô, một phen lấy điều khiển từ xa trong tay cô, Hàm Hàm nói:


- Mẹ, cúp điện rồi, không mở được điều hòa, con nóng muốn chết.


Lúc này cô mới hậu tri hậu giác ý thức được đây là cúp điện.


Cô nhìn con trai héo bẹp ở một bên, ôm chầm lấy hắn, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ hồng hồng của hắn. Hàm Hàm không kiên nhẫn nói:


- Mẹ đừng hôn, nóng quá.


Cô nhìn Khương Trí, dò hỏi hắn nên làm cái gì bây giờ.


Khương Trí nói:



- Anh đi xem phòng ba mẹ thế nào, em lấy hai cái bình ắc-quy ra đi.


Nhìn Khương Trí đi ra phòng, cô lại nhìn nhìn Hàm Hàm, nghĩ con trai cô cũng nên tiến không gian tăng cường thể chất, cho hắn biết không gian tồn tại hẳn là không có vấn đề, liền ở trước mặt hắn lấy bình ắc-quy từ trong nhẫn ra, đặt ở trên mặt đất. Hàm Hàm nhìn cô giống như có ma thuật, có thể tử hư không biến ra đồ vật, liền kinh hô một tiếng “Mẹ”, cô vội vàng bưng kín miệng hắn. Đem ngón trỏ đặt lên môi, thở dài một tiếng, ra vẻ thần bí, nói cùng con trai:


- Đây là bí mật.


Con trai trợn tròn mắt, giống như đã biết một cái bí mật động trời, vội vàng gật gật đầu.


Khương Trí lúc này cũng vào phòng ngủ, nhìn thấy hai mẹ con như vậy, liền bất đắc dĩ lắc lắc đầu:


- Ba mẹ ở phòng kia cũng quá nóng, anh lấy bình ắc-quy để mở điều hòa lên cho ông bà, em lấy một cái để cắm và0 tủ lạnh, nếu không ngày mai đồ vật trong tủ lạnh sẽ biến chất. Một hồi chúng ta liền mang Hàm Hàm đi vào.


Chờ Khương Trí trở lại phòng ngủ sau, một nhà ba người liền cùng nhau tiến vào không gian.




Vẫn là trong không gian thoải mái a, không khí tươi mát, độ ấm vừa lúc, không nóng không lạnh.


Từ lúc Hàm Hàm tiến vào không gian, nhóc con có vẻ thực kích động, thực hưng phấn, hỏi Khúc Nghệ đây là nơi nào. Cô không trả lời, liền nói:


- Hỏi ba ba con đi.


Hàm Hàm liền đi hỏi Khương Trí:


- Ba ba đây là nơi nào a?


Khương Trí nghĩ nghĩ nói:


- Con trai, đây chính là căn cứ bí mật của một nhà chúng ta, không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết đến.


Hàm Hàm vẫn là thực khó hiểu nhìn ba ba.


Khương Trí lại thay đổi cách nói:


- Hàm Hàm, đây là bí mật của mẹ, nếu người khác biết nơi này, liền sẽ bắt mẹ con đi, nhốt lại, con sẽ không được nhìn thấy mẹ.


Hàm Hàm đưa ra nghi vấn:


- Nhốt lại, tựa như những động vật trong vườn bách thú sao?


Cái này đến lượt cô rối rắm, cô rốt cuộc có phải có cùng đã ngộ với động vật hay không?


Khương Trí thay cô trả lời vấn đề này:


- Đúng vậy, con trai, nếu người khác biết bí mật này, mẹ con sẽ còn thảm hơn so với động vật trong vườn bách thú, không có cơm ăn, còn mỗi ngày còn nhốt ở trong phòng tối. Mẹ con sẽ rất đáng thương. Hàm Hàm từ nay về sau cũng không được nhìn thấy mẹ, cũng quá đáng thương. Cho nên con phải bảo vệ tốt bí mật này thay mẹ con được không, không nói cho bất luận kẻ nào.


- Anh trai, chị gái cũng không thể nói sao?


Hàm Hàm lắc lư đầu nhỏ, hỏi hai người.


- Không thể.


Hai vợ chồng trăm miệng một lời nói.


- Ông bà nội, bà ngoại ông ngoại thì sao?


Hỏi tiếp.


- Cũng không thể.


Tiếp theo đáp.


- Vậy được rồi, con sẽ bảo hộ mẹ, sẽ không để ai bắt mẹ đi. Nếu không con cũng không biết mẹ sẽ bị nhốt ở cái vườn bách thú nào a. Cũng không được nhìn thấy mẹ, con sẽ rất nhớ mẹ.


Hàm Hàm cuối cùng tổng kết ra, rồi lên tiếng.