Hạnh Phúc Tái Sinh

Chương 94




Lúc Triệu ma ma lĩnh mệnh đi đến Toái Ngọc Hiên, sắc trời đã dần tối đen.

Tuy sân viện Toái Ngọc Hiên không lớn, bài trí cũng không quá xa hoa, nhưng ở trong tinh xảo lộ ra thanh nhã.

Hơn nữa ở phía đông Toái Ngọc Hiên còn có tường hoa, lúc hoa tường vi nở rộ, Toái Ngọc Hiên tràn ngập sắc hương.

Tuy vương phi cực kỳ yêu mẫu đơn, nhưng có khi cũng tới Toái Ngọc Hiên ngồi ngắm hoa tường vi.

Triệu ma ma nâng mắt nhìn tường hoa phía đông, nếu vương phi có thể qua được năm nay, nàng sẽ không bao giờ đến Toái Ngọc Hiên nữa.

Ma ma quản sự ở Toái Ngọc Hiên, đã sớm nhận được tin tức, biết Triệu ma ma muốn tới, cũng yên lặng không bẩm báo cho Trinh Nương biết.

Triệu ma ma lấy một đỉnh bạc đưa cho ma ma quản sự ở Toái Ngọc Hiên:

- Ngươi đi uống chén rượu cho ăm người, vương phi điện hạ phân phó muốn ta cùng cửu tiểu thư đơn độc nói chuyện.

- Lại khiến Triệu tỷ tỷ tốn kém.

- Cửu tiểu thư huyên náo, vương gia, vương phi không được yên tĩnh, vương phi điện hạ sợ chuyện này truyền vào trong cung, nên để ta công đạo mấy câu với cửu tiểu thư. Ngày mai ta sẽ đặt mua một bàn rượu ở phía tây, cùng ngươi uống một hai chén.

Ma ma quản sự liên tục gật đầu đáp ứng, vương phi điện hạ chưởng quản vương phủ nhiều năm.

Tuy lúc này đã đem chuyện quản gia giao cho thái phi, nhưng đám hạ nhân các nàng cũng không dám làm trái ý vương phi phân phó.

Vương gia ôm Mạnh cửu tiểu thư về đây, người khác cũng chỉ nói vương gia phong lưu, nhưng đối với Mạnh cửu tiểu thư...

Người không tuân thủ quy củ ai lại coi trọng? Thái phi điện hạ giả câm vờ điếc, có lẽ vì giữ thể diện cho vương phi.

Nghe nói thái phi gữi tin cho ngoại gia, qua hai ngày nữa biểu tiểu thư sẽ vào kinh.

Người ở Toái Ngọc Hiên nhàn tản thối lui, Triệu ma ma đi vào bên trong.

Trinh Nương tràn đầy ủy khuất, năm ngày bị bắt cóc không có một ngày yên ổn.

Lúc này Trinh Nương rất buồn ngủ, Vân Nhi ghé vào đầu giường tuy nghe lời Trinh Nương gác đêm.

Nhưng nàng rất buồn ngủ, ở trong vương phủ ai có thể hại các nàng? Đám ma ma nha hoàn trong Toái Ngọc Hiên rất hòa nhã, cũng rất kính trọng Trinh Nương.

Vân Nhi cũng quá mệt, nhưng nếu bên ngoài có động tính, nàng sẽ tỉnh lại ngay.

Triệu ma ma lặng lẽ lấy một lọ sứ đen thui từ trong ngực, mở nắp đưa vào mũi ngửi.

Sau đó rón ra rón rén bước vào cửa phòng, lướt qua tấm bình phong...

Châm An Miên Hương...

Triệu ma ma đến bên giường, xốc lên màn che thủy thanh mạn, lọt vào trong tàm mắt là khuôn mặt Trinh Nương thanh tú tinh xảo.

Chân mày nhíu lại thể hiện sự bất an, da thịt trơn bóng trắng mịn tinh tế, vòng eo thon gọn, dáng người kiều mỵ.

Khiến Triệu ma ma nhíu mày chữi thầm, tiểu yêu tinh câu dẫn nam nhân.

Nếu không phải nàng đùa giỡn thủ đoạn, không chừng chủ tử còn có thêm mấy ngày thoải mái.

Triệu ma ma cởi tiết khố của Trinh Nương, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn trắng noãn, đặt ở hạ thân Trinh Nương.

Ngón giữa điểm điểm trên bụng Trinh Nương, Trinh Nương khó chịu nhíu chặt mày nhưng không thể mở được mắt.

Triệu ma ma chà lau sạch sẽ vết máu, thấy không có gì sơ sót, mặc lại tiết khố cho Trinh Nương.

Đêm động phòng nàng không có lạc hồng, không biết vương gia có thể tin tưởng trinh tiết của nàng hay không.

Nghe Yên Nhiên tiểu thư nói tất cả tai họa đều là Trinh Nương tự thiết kế.

Khăn trắng dính lạc hồng nhìn thật chói mắt, không phải gặp tai nạn, cũng không phải bị phá thân.

Nàng là xử nữ, nhưng nàng dám tính kế chủ tử, thì phải chịu chủ tử trả thù.

Thu lại khăn trắng, Triệu ma ma dập tắt An Miên Hương, từ lúc vào cửa cho đến khi làm xong việc cũng chỉ bằng thời gian uống một chén trà nhỏ.

Triệu ma ma thu thập hương liệu xong, cố ý dẫm mạnh chân:

- cửu tiểu thư, cửu tiểu thư.

An Miên Hương phiêu tán, Vân Nhi, Trinh Nương đều tỉnh lại, Trinh Nương mơ màng cảm giác bụng có một chút trướng đau.

Mở to mắt thấy mình đang ở Toái Ngọc Hiên, còn tưởng là bị nạn thổ phỉ dọa, nên gặp ác mộng liên tục, cũng không có nghĩ nhiều:

-Là ai?

Vân Nhi dụi măt, vén màn lên, nâng Trinh Nương dậy:

- Nghe giọng giống như Triệu ma ma bên người vương phi điện hạ.

Trinh Nương sửa soạn lại y phục, kéo chăn lên cao, mỉm cười nói:

- Vào đi.

Triệu ma ma đến bên cạnh Trinh Nương, phúc thân nói:

- Chủ tử sai nô tỳ tới hỏi cửu tiểu thư mấy càu, càu thứ nhất, ngươi có từng nghĩ tới thanh danh của Mạnh gia, câu thứ hai, chổ hoàng hậu nương nương, chủ tử sẽ càu An Ninh công chúa nói tốt mấy câu cho cửu tiểu thư, chủ tử không cân cửu tiểu thư phải cảm kích, câu thứ ba, sau này chủ tử không có muội muội giống như cửu tiểu thư, câu cuối cùng, chủ tử hỏi cửu tiểu thư, muốn làm kế phi, hay làm trắc phi.

Triệu ma ma cũng mặc kệ Trinh Nương có phản ứng gì, truyền lời xong, phúc thân, xoay người rời đi, Vân Nhi tức giận:

- Thật quá hôn xược, dù vương phi điện hạ tin dùng sai khiển, thì cũng chỉ là nô tỳ mà thôi, sao có thể nói chuyện với chủ tử như vậy?

Đầu Trinh Nương đau như búa bổ, cũng vì mấy câu của Nhàn Nương mà tâm ý hoảng loạn.

Tiểu thư Mạnh gia chưa thành thân, chưa đính ước mà đã tiến vào Nhữ Dương vương phủ.

Gây tổn hại danh dự, Nhàn Nương chặt đứt tình tỷ muội, Trinh Nương cũng không cần phải dựa cột nịnh bợ Nhàn Nương, Trinh Nương thở dài:

- Chỉ sợ chúng ta không thể ở lại vương phủ.

- Cửu tiểu thư, người muốn làm gì? Thân mình còn rất suy yếu, ngựy đã nói người phải nghỉ ngơi nhiều.

Trinh Nương nắm tay Vân Nhi:

- Đi chuẩn bị bút mực, ta viết cho vương gia một bức thư, rồi chúng ta trở về Chủng Đậu Cung.

- Cửu tiểu thư.

Vân Nhi không hiểu, Trinh Nương nhìn Toái Ngọc Hiên bày biện khéo léo tinh xảo:

- Ta có thể đường đường chính chính tiến vào, sao phải để cho người ngoài dèm pha?

Trinh Nương để lại một phong thư, kéo thân thể suy yếu cùng Vân Nhi rời khỏi Nhữ Dương vương phủ từ cửa hông.

Vân Nhi thuê một chiếc xe ngựa, các nàng lặng lẽ trở về Chủng Đậu Cung.

Triệu ma ma đem khăn lụa nhiễm máu đến trước mặt Nhàn Nương, Nhàn Nương nhìn lướt qua:

- Mang đi đốt, ít nhất cũng phải để liệt tổ liệt tông Triệu gia biết, hậu duệ của bọn hắn không phải thú loại nữ tử mà ai cũng có thể làm phu.

-Dạ.

- Nô tỳ thấy ý tứ của cửu tiểu thư là sẽ rời đi, Vương gia làm sao...

- Ta không rảnh nghĩ đến hắn.

Nhàn Nương thản nhiên cười nói:

- Ta phải dưỡng tốt thân thể, xem nhi tử của ta cưỡi ngựa dạo phố.

- Vị phụ thân vô tình lại hồ đồ của ta, cuộc đời này chỉ là thần tử nhàn tản, hắn nghĩ có thể giấu diếm được vương gia sao? Chỉ cần vương gia quyết tâm làm cái gì, nhất định sẽ tra được chân tướng, chỉ là hắn không cần thiết phải tin tưởng mà muốn tra kiểm, không chừng hắn lo lắng Trinh Nương là Uyển Như thứ hai, lừa mình dối người mà thôi.

Nhữ Dương vương thất hồn lạc phách rời khỏi sân viện của Nhàn Nương, hắn sẽ cho Nhàn Nương một cái công đạo.

Nhưng khi hắn tra kiểm, mới phát hiện tất cả manh mối đều không giống như hắn đã nghĩ.

Văn gia, Mạnh gia, Trinh Nương lần lượt thay đổi, Văn gia sẽ không nói đến Trinh Nương.

Văn gia tỉ mỉ bồi dưỡng đích nữ lại dễ dàng bị một thứ nữ lừa dối, loại chuyện này rất mất sĩ diện.

Trừ phi Nhữ Dương vương đi hỏi Trinh Nương, nếu không đoạn án rối rắm này có mệt chết cũng tra không ra.

Chỉ là mơ hồ biết được, Trinh Nương cùng Văn gia tiểu thư bất hòa, mới có chuyện bắt cóc làn này.

Nhữ Dương vương không dám biết lý do các nàng bất hòa, hắn tự nhốt mình trong Lạc Ngọc Đảo.

Bên trái là Nhàn Nương, bên phải là Trinh Nương, Nhữ Dương vương chỉ cần nghĩ đến Nhàn Nương người làm cho hắn đau lòng, là hắn đã hết sức thống khổ:

- Nhàn Nương, Nhàn Nương, ta nên làm sao bây giờ?

Minh Yên nhìn thấy thần sắc Nhữ Dương vương thống khổ, nắm tờ giấy trong tay, khuyên nhủ:

- cửu tiểu thư sẽ không để chính mình rơi vào cạm bẫy, nô tài cho rằng người nhẫn tâm nhất là Mạnh lão gia, hổ dữ còn không ăn thịt con, vương phi điện hạ vì Mạnh gia hao phí một đời, nếu không có vương phi sao Mạnh gia có ngày hôm nay? cửu tiểu thư lại vì Mạnh lão gia mà phải đi Chủng Đậu Cung tu hành, còn phải tu hành đến ba năm, Mạnh lão gia thấy vương phi điện hạ không thể lâu dài, trở nên vô dụng, cho dù muốn tính kế nâng cửu tiểu thư, còn không phải là ngóng trông vương gia hoàn toàn chán ghét vương phi, khiến vương gia không thể không thú cửu tiểu thư, nô tài thấy hắn là người hồ đò.

- Là hắn? Hắn không chỉ muốn hại Trinh Nương? Mà còn muốn bản vương chán ghét vứt bỏ vương phi.

Nhữ Dương vương đã tìm được cái cớ tốt nhất, lúc này thư của Trinh Nương được đưa đến, Nhữ Dương vương nhìn thư:

"Thiếp cùng Quân hiểu nhau, mê muội Quân thương yêu, cảm kích không thôi, chỉ có một nguyện vọng duy nhất được bầu bạn bên người Quân, núi không dời, thiên địa hợp, cũng không ngại hướng về Quân, nhưng trên đời sao có mười việc như ý cả mười? Thiếp thân phụng Hoàng mệnh, không có cách gì bầu bạn bên cạnh Quân, vương phi điện hạ đã trở thành dầu hết đèn tắt, nhưng lúc nào cũng nhớ nhung Quân, thiếp cảm động chân tình mà vương phi điện hạ giành cho Quân, khẩn cầu Vương gia...

Ở chổ này có một chấm mực hiện rõ, Nhữ Dương vương có thể cảm thấy Trinh Nương đang giãy dụa, nàng thay đổi xưng hô, từ Quân quay qua vương gia:

" Khẩn cầu vương gia đối xử tử tể với gia tỷ, đưa nàng đến cuối đoạn đường, gia tỷ không còn tiếc nuối, mà thiếp cũng cảm động và nhớ nhung ân đức của vương gia, là thiếp đã khiến vương gia khó xử, thiếp khấu tạ vương gia, vương phi điện hạ là trưởng tỷ của thiếp, không có nàng không có vương phủ quanh vinh, không có nàng không có Mạnh gia tôn vinh, mặc kệ là thiện hay ác, thiếp cũng chưa từng oán hận gia tỷ, khẩn nguyện vương gia biết được tấm lòng của thiếp...Đối xử tử tế với trưởng tỷ, cũng là đối xử tử tế với thiếp.

(Yul: Ta chưa thấy NN nói xấu TN trước mặt NDV bao giòrgồ) -)

" Ước định ba năm, nếu Quân thủ tín, thiếp sẽ khoát hồngy, gả cho Quân làm thê, nếu như quân đã quên ngày hẹn ước, thiếp cũng sẽ ở Chủng Đậu Cung chúc phúc cho Quân an lành, cùng kể phi trăm năm hảo hợp.

Nhữ Dương vương đọc đi đọc lại thư tín của Trinh Nương:

- Nàng cũng là người đáng thương, bị phụ thân tính kế như vậy, nếu bản vương tới chậm một chút, nàng sẽ là hương tiêu ngọc vẫn.

Nhữ Dương vương đem tất cả oán hận đổ lên đầu Mạnh lão gia, hận hắn tàn nhẫn, vô tình, hồ đồ.

Nhữ Dương vương biết chuyện kinh thành nghị luận, Mạnh lão gia dựa vào đại nữ nhi mới có được ngày hôm nay.

Thê nhân đều nói Nhữ Dương vương là nam tử có phúc khí nhất, Nhữ Dương vương phi là hiền thê.

Nhữ Dương vương đã từng thống hận những lời nói này, quân công của hắn là một đao một thương chém giết giành lấy.

Nhàn Nương chỉ là người phía sau khiến hắn vô ưu, không có hắn Nhữ Dương vương phủ sẽ không có ngày hôm nay.

Nhưng hiện tại hắn đã biết Nhàn Nương cũng không dễ dàng, hắn cùng Nhàn Nương cùng nhau chống đỡ gây dựng Nhữ Dương vương phủ.

Là phu thê bọn hắn đồng tâm hiệp lực khiến Nhữ Dương vương phủ phồn thịnh.

Nếu Nhữ Dương vương chỉ dựa vào quân công, thì không thể có được ngày hôm nay phú quý, đông đúc, xa hoa.

Tính tình Nhữ Dương vương cao ngạo, hắn không thể hợp tác sinh ý với đám thương nhân hèn mọn.

Cũng không được như Nhàn Nương biết rõ là tham quan nhưng vẫn có thể giao du.

Này nọ đều là Nhàn Nương giúp hắn xử lý, hắn cứ việc ở trên chiến trường dương oai, không cần cố kỵ triều đình ám tiễn.

Chỉ cần Nhàn Nương còn ở kinh thành, không người nào có thể đoạt được quân công của hắn.

Nhàn Nương không chỉ làm con tin, còn là người cực kỳ quan trọng giúp đỡ hắn nhiều nhất.

Đám Mệnh phụ giao tranh, nương nương trong cung thử thách khó dễ, Nhữ Dương vương vẫn không hao tổn một chút tâm tư.

Trước kia hắn xem nhẹ, nhưng hiện nay hắn đã hiểu,Nhàn Nương vì hắn đã trả giá biết bao nhiêu.

- Ngươi cầm lệnh bài của bản vương đi đến Mạnh phủ, nói với Mạnh lão gia, Nhàn Nương là chính thất vương phi của bản vương, bản vương ngưỡng mộ nàng, nếu hắn còn dám tính kế vương phi, bản vương sẽ khiến hắn trí sĩ, hôn sự giữa bản vương cùng Trinh Nương cũng...Cũng từ bỏ.

Nhữ Dương vương thống khổ phun ra hai chữ này, Trinh Nương đáng thương có thể thương xót.

Trước kia Nhàn Nương quá mức sắc bén, bén nhọn giống như một cây đao, luôn đâm hắn bị thương.

Cùng hắn tranh phong, hắn từng hận, từng oán, chỉ là nể mặt phụ thân sớm thệ, mà miễn cưỡng sống với Nhàn Nương.

Nhưng những vết thương trong lòng hắn do Nhàn Nương gây ra, đã khiến hắn không thể quên được Nhàn Nương.

Nhận được lời cảnh cáo của Nhữ Dương vương, Mạnh lão gia sợ tới mức bệnh nặng rất lâu.

Có lòng muốn giải thích tất cả với Nhữ Dương vương, nhưng lại sợ Trinh Nương thất bại.

Chặt đứt quan hệ thân gia cùng Nhữ Dương vương phủ, Mạnh lão gia không dám nói gì, đem tiếng xấu gánh vác trên vai.

Cũng vì nể mặt Nhàn Nương, cho nên Mạnh lão gia mới có thể đối xử với thê tử tốt hơn một chút.

Nhưng hắn cũng không thể xem nhẹ thân mẫu của Trinh Nương.

Tửu lâu phồn hoa náo nhiệt, phần lớn đều nghị luận chuyện hoàng gia sau đó sẽ khen ngợi các nữ tử.

Nói nàng khó có như thế nào, trượng phu ở bên ngoài, nói nàng thế nào phụng dưỡng công công bà bà.

Lo liệu gia vụ, làm thế nào níu giữ sản nghiệp tổ tiên lưu lại cho trượng phu, làm thế nào chu toàn hoàn khố công tử, thà chết cũng không tư thông.

- Này nọ đã là cái gì, nhớ năm đó Nhữ Dương vương phi ở trước Kim Loan Điện dâng lên huyết thư, ý chí kiên cường, ở trong thiên lao sinh hạ hài tử... nàng cũng chỉ có vài mẫu ruộng tốt, Nhữ Dương vương phi có thể làm Nhữ Dương vương phủ vinh hoa phú quý, còn hơn cả trước kia, có bao nhiêu danh sĩ trong lòng kính nể vương phi điện hạ?

Yên Nhiên rời khỏi tửu lâu, tình cờ chạm mặt với một người, đã lâu rồi không gặp, Phó Tuấn Khanh.