Hạnh Phúc Tái Sinh

Chương 112




Gần tới hôn kỳ, tuy Trinh Nương nói vẫn quan tâm không lơ là Nhữ Dương vương.

Nhưng bận rộn chuẩn bị hôn kỳ khiến nàng không rảnh rỗi chiếu cố hắn, Trinh Nương biết tương lai sau này muốn an ổn phải dựa vào Nhữ Dương vương.

Nàng còn chưa xuất giá đã liên lục cùng Nhữ Dương vương phủ gữi thư lui tới.

Trước kia không có người chú ý, nhưng hôm nay đã khác ngày xưa.

Nhữ Dương vương thú kế phi ở kinh thành được xem là đại sự, rất nhiều người nhìn, Trinh Nương phải thận trọng.

Khách nhân đến Mạnh phủ rất nhiều, Lâm thị mượn cớ ốm đau không ra tiếp đón.

Di nương toàn tâm toàn ý đều đặt lên người nhi tử, bỏ sót Trinh Nương, còn chưa nói đến chuyện Mạnh gia là thi lễ gia truyền tuyệt đối sẽ không có chuyện để di nương ra mặt xã giao.

Dù có tẩu tử giúp đỡ, rốt cuộc vẫn không phải thân ruột thịt, Trinh Nương chỉ có thể tự thân tự lực, sợ có người lừa gạt nàng.

Khuôn mặt Trinh Nương thanh lệ, lại biết trang điểm, y phục trang sức không quá trân quý.

Nhưng Trinh Nương phối hợp rất tốt, dù chỉ là một chiếc khăn nhỏ, một cái đai lưng đều tự mình tú hoa.

Mỗi loại mỗi dạng đều rất tinh xảo độc đáo, nhẹ quét hàng mi, to son điểm phấn.

Trinh Nương giống như hoa hải đường nở rộ, là một vị mỹ nhân khó có.

Nam nhân ngoài miệng nói rất dễ nghe, nhưng không có nam nhân nào lại thích xấu nữ.

Trinh Nương khắc sâu nhớ kỹ điều này, nữ tử có dung mạo phải kèm theo khí chất xuất chúng.

Từ lúc xuyên tới đây, Trinh Nương vẫn luôn chú ý bảo dưỡng, trang điểm cũng không qua loa.

Ba phần diện mạo bảy phần điểm tô, Trinh Nương tuyển chọn trang sức phụ trợ cho khí chất của nàng.

Nàng vừa kết hợp kỹ xảo hiện đại cùng son phấn cổ kim, lấy thừa bù thiếu.

Lúc này nàng không thể ẩn dấu tài năng, bởi vậy trong kinh thành có một lời đồn.

Nhữ Dương vương kế phi tương lai có khí chất uyển chuyển hàm xúc, phong tư quanh co khúc khuỷu, khó có được.

Nàng hòa thuận mềm mại, cùng nàng nói chuyện sẽ rất thoải mái, vừa không phải ngạo mạn, lại không phải hiền hoà mềm mại không có chủ ý.

Trinh Nương được ví von không phải nữ tử tầm thường nào cũng có thể sánh bằng.

Yên Nhiên nghe thấy lời đồn này, nói với Triệu ma ma:

- Nàng chính là nàng, sẽ biểu hiện những điều tốt đẹp của nàng, rất ít ai có thể phản cảm nàng.

- Thế tử phi đừng lo lắng, đến Mạnh gia thăm viếng có thể là loại người gì? Không phải vô dụng vô danh, chính là tầm thường hám lợi, dù nàng có thể nổi danh cũng có ích lợi gì? Có vị danh môn phu nhân nào xem trọng nàng?

Yên Nhiên khẽ mỉm cười:

- Nói cũng đúng.

Đã sớm nằm trong sự dự đoán của nàng, cho dù Trinh Nương tô điểm thanh danh, cũng không thể bước vào tầng lớp huân quý mệnh phụ.

- Bái thiếp đã phát ra ngoài?

- Hồi thế tử phi nghe lời căn dặn của người đã phát ra ngoài.

Yên Nhiên nhấp ngụm trà Yên Chi, môi nhợt nhạt phấn hồng:

- Nói với nàng, chuyện này ta nhớ kỹ.

- Nàng là người thông minh, biết dựa vào người.

- Có thể từ Hoài Châu mà đến vương phủ, lại có thể ở trong vương phủ đứng vững gót chân, nàng cũng không phải là kẻ ngu dốt.

Yên Nhiên khẽ cong môi:

- Nàng không chỉ muốn dựa vào ta, Trinh di vào cửa...Nàng sẽ hiểu, cuối cùng nàng chỉ có thể đi theo ta, bởi vì Trinh di nhìn bên ngoài thì hiền lành rộng lượng, nhưng nàng cũng là người ghen tuông vô cùng.

Kiếp trước, Nhữ Dương vương sủng ái một đám thiếp thất lần lượt bị thất sủng.

Là phạm sai lầm lớn bị đưa đi chùa miếu cắt tóc tu hành, hoặc là chết trong cuộc chiến tranh thủ tình cảm.

Cuối cùng Nhữ Dương vương chỉ để lại một hai thiếp thất không được sủng tự mình bài trí.

Trinh Nương vì hiền danh nên chưa từng bạc đãi các nàng, chỉ là cả cuộc đời này các nàng cũng không thể thấy được Nhữ Dương vương.

Dùng cả đời cô tịch cô đơn thành toàn cho Nhữ Dương vương phi được danh hiền lương thục đức.

Đương nhiên chuyện trừ bỏ thiếp thất, không một người nào không phải do Trinh Nương ngầm hạ thủ.

Tất cả đều là lỗi của các nàng, các nàng tranh thủ tình cảm là sai, các nàng vì tương lai mà tính toán cũng là sai.

Thương tổn Trinh Nương là sai, để cho gia mẫu thân nhân được chút ưu việt cũng là sai lầm...

Các nàng sai nhất là gặp Trinh Nương, cũng tại các nàng ngu xuẩn, xem thường Trinh Nương.

Làm việc không cẩn thận lộ ra nhược điểm, bị Trinh Nương nắm lấy, cuối cùng phải chịu kết cục thê thảm.

Trinh Nương giống như tiên tử thuần khiết, nàng rõ ràng không cần phải để ý.

Nhữ Dương vương sủng nàng, thì nhìn ai cũng không vừa mắt, chỉ cảm thấy một mình Trinh Nương là tốt đẹp nhất.

Đột nhiên Yên Nhiên cười lớn, cười kiếp trước mình quá ngu xuẩn, kiếp này nàng sẽ không ngu xuẩn nữa:

- Ta sẽ không vì thanh danh dễ nghe, mà bày bố thiếp thất.

Kiếp trước nàng từng hỏi Trinh Nương, nếu không thích, vì sao còn muốn giúp vương gia nạp thiếp? An bài ngày cho các nàng thị tẩm?

Trinh Nương rộng lượng cười nói, bởi vì nàng là vương phi.

Còn không phải là muốn thanh danh dễ nghe sao.

Nàng không muốn bị người bài bố, vậy thì có nữ tử nào trong vương phủ mà không bị nàng bài bố?

Mỗi lần trừ bỏ một thiếp thất, Nhữ Dương vương đều phát giác Trinh nương rất tốt đẹp.

Hoặc là rộng lượng, thong dong, hoặc nội liễm, hoặc là công bằng, hoặc bình thản, hoặc trí tuệ hơn người.

Chính những điều này đã khiến Nhữ Dương vương khăng khăng một lòng đối đãi tốt với nàng.

Kiếp này Trinh Nương không còn được như kiếp trước, Yên Nhiên muốn biết Trinh Nương sẽ làm thế nào loại bỏ thiếp thất.

Hay là vẫn giống như kiếp trước, thể hiện hiền lương thục đức?

Các vị phu nhân không cần chuyên sủng, dịu dàng mềm mại, hai vị trắc phi xuất thân cao quý, một đám thiếp thất, ai cũng không cam nguyện làm nền.

- Thế tử phi không phải sẽ giúp đỡ...

- Ta không có tư cách hỏi đến hậu viện của vương gia, ta làm tốt chuyện của chính mình là đủ rồi.

Yên Nhiên tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện tranh thủ tình cảm, Nhữ Dương vương cũng không giống kiếp trước, tất cả đều thay đổi.

- Ta sẽ nhớ kỹ bà bà của ta chỉ có một mình đại di, ta sẽ không quên nàng, chỉ cần ta cùng biểu ca không thân cận với Trinh Nương, Nhữ Dương vương sẽ hiểu rõ ràng, không quá phận cũng không quá xa lạ, ngự sử cũng không thể nói biểu ca bất hiếu, nàng muốn châm ngòi phát huy tìm đường sống cũng không dễ, kế phi so với biểu ca chỉ lớn hơn một tuổi, sao có thể thân cận.

Kiếp trước nàng là đồ ngốc, thấy Trinh Nương trở thành kế phi vẫn rất cao hứng.

Người kế thừa Nhữ Dương vương phủ đã tỏ thái độ, Trinh Nương giao tế càng dễ dàng khiến cho huân quý danh môn tiếp nhận nàng.

Thật nực cười nàng khắp nơi giúp đỡ Trinh Nương, sau khi nàng ta đứng vững gót chân sinh hạ nhi tử....

Yên Nhiên ôm ngực đau đớn, là kiếp trước, kiếp này nàng sẽ thủ hộ biểu ca, sẽ không có chuyện có miệng mà khó trả lời.

- Đúng rồi, chuyện ta sai ngươi đi làm ra sao rồi?

- Hồi bẩm thế tử phi, lão nô sai người lặng lẽ hỏi thăm, vùng ngoại thành quả thật có án tử thông dâm, tên kia là tư sinh tử (con riêng)...Giết người thì đền mạng, phán xử trảm lập tức hành quyết.

Yên Nhiên gọi Triệu ma ma đến gần, Triệu ma ma vừa nghe, vừa gật đầu,

- Lão nô hiểu rõ.

- Ta muốn toàn bộ kinh thành đều biết đến hai án tử này, nhớ kỹ, là toàn bộ kinh thành đều biết đến, nếu kiện lên cấp trên phải đi tìm Phủ Doãn đại nhân, Phó đại nhân sẽ giúp nàng.

- Dạ.

Sau khi Triệu ma ma rời đi, Yên Nhiên cũng đã hiểu rõ đại di, chỉ cần để ý người thân được bình an, dù trên tay dính đầy máu tươi, thì nàng cũng sẽ làm.

Đêm hôm khuya khoắt, chỉ còn năm ngày nữa Trinh Nương sẽ gả vào Nhữ Dương vương phủ.

Hôm nay nghe nói Nhữ Dương vương tự mình đưa thiếp mời thỉnh bằng hữu tri giao đến vương phủ.

Nghe nói lúc hắn nhắc tới vương phi đã mất, rất hoài niệm, Trinh Nương nghe kinh thành truyền tin đồn đãi.

Là phu thê thế tử đối với nàng chỉ là xa cách chứ không phải thân cận, Trinh Nương thở dài:

- Yên Nhiên nghĩ sai rồi, ta chưa từng nghĩ sẽ thay thế đại tỷ.

- Chủ tử, nước ấm đã tới.

- Ừ, ngươi đi ra ngoài đi.

Trinh Nương đuổi nha hoàn ra ngoài, ngay cả Vân Nhi cũng không lưu lại, Trinh Nương đóng chặt cửa phòng.

Từ trong hộp gỗ lấy một bao giấy, đem bột phấn trong bao giấy đổ vào trong nước.

Trinh Nương cởi tiết khố, dùng nước hòa với dược rửa sạch hạ thân, chỗ đau đỏ bừng...

Tay Trinh Nương chà lau dưới hạ thân...Nàng có đau hơn nữa cũng phải nhẫn nại.

Đôi tay chống vào bồn đồng, Trinh Nương chậm rãi đem hạ thân ngâm vào trong nước.

Nàng đau đớn mặt đầy mồ hôi, nhẫn nại, nhẫn nại, Trinh Nương cắn môi, kìm chế không phát ra tiếng.