Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 385




Trang Bảo ngồi nghe mọi người nói chuyện trên trời dưới đất, an an ủi ủi, khuyên can này nọ thật là chán muốn chết luôn. Mấy người này nói chuyện gì đâu không hà, vừa khó hiểu lại chả vui tẹo nào. Lay lay tay Cố Hàm làm nũng, Trang Bảo chu chu cái miệng đòi đi tìm tụi nhỏ chơi:

" Hàm Hàm! Bảo Bảo không ngồi ở đây nữa đâu. Em muốn đi chơi cùng bé Thỏ, bé Gấu với mấy cháu của em nữa. Ngồi đây chán quá trời quá đất luôn, cái cô này nói chuyện điệu điệu đà đà mệt não ghê. Mặt đã xấu mà khóc còn xấu hơn, cười thì càng banh nóc ôi ôi tóm lại là kết cấu lỗi từ trên xuống dưới. Em không thích cô này, em muốn đi chơi, em muốn làm quen với Đông Đông dễ thương. "

Cố Hàm điểm nhẹ lên trán Trang Bảo, răng đe nhắc nhở:

" Em sao lại nói chuyện không lịch sự với khách như vậy chứ. Hư lắm nha! Anh đã dặn em biết bao nhiêu lần rồi mà không nghe. Được rồi, em lên lầu chơi với tụi nhỏ đi. Đi từ từ thôi đấy, cẩn thận cái bụng. Hay là để anh đỡ em lên ha. "

" Thôi khỏi, thôi khỏi! Ông xã đẹp trai ngồi đây chơi đi ha. Em yêu anh nhất nhất luôn. Em sẽ cẩn thận không làm... á quên không được nói chuyện này cho người ngoài biết. Nói chung Bảo Bảo của anh sẽ thật cẩn thận a. "

Khua khua tay, Trang Bảo hôn chụt lên má anh một cái rồi rời khỏi chỗ ngay và luôn. Không hiểu tại sao, cậu có cảm giác khó chịu cực kì khi nghe cô ả Kỳ Kỳ này nói chuyện. Cô này dù không phải người xấu cũng không phải người tốt, nói chung là ghét, mình phải tránh xa xa chút. Có điều Đông Đông thì lại dễ thương ghê luôn. Hi hi, đi chơi thôi. Là lá la!

Uông Nguyệt Hoa thấy tình hình có chút khó xử nên thay mặt Trang Bảo xin lỗi cô:

" Con đừng có chấp nhất mấy lời nói vô tư của tiểu Bảo. Thằng bé còn con nít ngây thơ lắm, nói chuyện không biết lựa lời. Con thông cảm ha. Dì thay mặt tiểu Bảo xin lỗi con. "

Không chấp nhất mới là lạ, cô là cô hơi bị bực các thành viên trong nhà này rồi đấy. Chẳng ai trong đây bình thường cả, toàn bọn mất não, ngu muội đến đáng ghét. Lời nói của cô vừa cay độc vừa chanh chua:

" A! Ý dì nói là anh Bảo đây bị thiểu năng đó hả? Hèn gì con cảm thấy anh ấy không cùng đẳng cấp để nói chuyện với chúng ta. Thôi, con cũng chẳng chấp nhất người bệnh làm gì. "

Cố Hàm bực mình vỗ bàn cái rầm, dám nói vợ anh như vậy thật đáng ghét:

" Em nói chuyện cho đàng hoàng. Em nói anh bệnh, ai thiểu năng? Đó là vợ anh, em ráng dõng tai mà nghe rồi nhớ kĩ vào. Tuy em ấy giống con nít nhưng cực kì tốt bụng, lương thiện, thấu hiểu tâm can người hơn những người mở miệng ra là bình thường như em đấy. Hèn gì, vợ anh lại không thích em, cảm giác của em ấy chính xác vô cùng. Anh mà không nể tình chúng ta chơi chung từ nhỏ đến lớn thì nảy giờ anh đã cho em ăn vài cái tán xéo mặt, vài cây kim trên người rồi đấy. Thật không ngờ, chỉ có mấy năm không gặp mà tính tình em lại thay đổi đến vậy. Anh khuyên em nên sửa lại cái nết đi. Hừ! Em nếu muốn sống trong căn nhà này thì nên biết thân biết phận, tôn trọng người nhà của anh đi. Không ai tự nhiên cho người lạ vào ăn chùa ở chùa lại còn để họ nói xấu, sỉ nhục vợ mình đâu. "

Cố Hàm nói xong cũng không ở lại thêm nữa, đùng đùng nổi giận đi lên lầu tìm vợ an ủi. Chỉ có vợ mới làm anh bớt khó chịu thôi, dù nhìn vợ chơi với con nít cũng đã đủ vui rồi. Ngồi đây nghe thiên hạ nói này nói nọ vợ mình không chừng có án mạng xảy ra luôn ấy chứ.

Bị Cố Hàm dập cho một trận tơi tả vào mặt, cô ả chỉ biết ngơ ngơ cái mặt ra không biết nên làm gì cho thoát khỏi tình huống này. Nếu là người kia... thì sẽ... Cô bỗng dưng thay đổi thái độ, mặt oan ức, hối lỗi:

" Con xin lỗi mọi người, con không phải cố ý nói vậy đâu. Do từ khi nhà xảy ra nhiều chuyện làm con áp lực, đôi khi không kiểm soát được lời nói của mình. Mong mọi người thông cảm. Sau này con sẽ không để tình trạng này xảy ra nữa. "

" Không sao, không sao! Thằng con dì tại nó thương vợ quá mới hơi nặng lời với con vậy thôi. Con chắc cũng mệt rồi, đi vào phòng nghỉ ngơi, ngủ một giấc đi. Tới giờ cơm trưa dì gọi con xuống ăn cơm rồi tâm sự tiếp ha. "

" Dạ, vậy con xin phép. "

Chờ cô đi rồi, bà mới thở dài tựa lưng vào ghế, than lên than xuống:

" Ôi trời, thiệt là mệt quá đi. Tụi con xem con bé có phải thay đổi đến mức đáng sợ không? Chậc chậc, chắc nó phải chịu nhiều cú sốc nên mới thành ra như vậy. Mẹ đây sẽ phải tốn nhiều thời gian để giúp nó trở về bản chất vốn có của mình a. "

Cố Ngạo gật gật đầu, tán thành với ý kiến của bà:

" Mẹ nói đúng đó, tiểu Kỳ thay đổi nhiều quá, nhiều đến mức con nghĩ em ấy không phải là em ấy mà là một người khác đang mạo danh a. Thôi đi, chuyện này phụ nữ như mẹ dễ dàng giải quyết hơn, phần của con là tìm cho em ấy một tấm chồng tốt là được rồi. Con với vợ đi ra vườn dạo đây. Nay cuối tuần, vợ chồng lo tận hưởng, đu đi đu đưa cho đã đi nhen. Mấy thôi tới lúc đi làm lại than lên than xuống, cố kéo Cố Ngạo này vào khịa cho bằng được à. Hắc hắc! Bà xã, anh đỡ em đi dạo ha. "

" Ừm, thời thiết thế này đi dạo rất tốt cho thai nhi. Hưm, em mong tới ngày con mình chào đời ghê vậy đó. " " Hắc hắc, anh đây còn mong hơn cả em ấy chứ. Con chịu ra thì anh mới thỏa sức thịt em, lăn lộn bôn ba bốn góc giường, mỗi ngóc ngách trong nha, chiếm thế trong nhà vệ sinh quán Ngạo Dụ, thân mật trên bàn công ty,... ối ồi ôi, quá trời chỗ để hoạt động từ thiện luôn. Hắc hắc! "

Nói mới hai ba câu, cái bộ mặt sắc lang của anh lại hiện ra, âm mưu to bự lúc nào cũng muốn biến cậu thành món ăn tươi sống. Bởi vậy, tốt nhất là không nên nói chuyện với anh, cách xa anh năm mét, tụng kinh đầy lỗ tai anh.

" Quỷ sứ hà, anh tưởng em là đồ chùa chắc, muốn thịt ở đâu là thịt. Em cũng không có làm từ thiện bằng cách này đâu nha, đau mông thiếu ngủ lắm chứ đùa. Anh mà mở miệng ra nói thêm câu nào bậy bạ nữa em đánh anh ba má nhận không ra luôn. Em cấm anh lăn giường cùng em từ đây đến khi sinh luôn. Hừ, chọc ai chớ đừng chọc em! "

Anh từ từ với tay ôm eo cậu đi ra ngoài, cười khanh khách phản bác lại lời cậu nói:

" Em nói vậy là muốn anh ngoại tình rồi nha. Em phải nói anh chỉ ' chọc ' em chớ đừng ' chọc ' bất kì ai khác kia. Anh lỡ nghe em xúi dại là em uống dấm chua loét bao tử luôn đấy. Hắc hắc! "

" Hừ, xem như anh lợi hại. Em đây đấu võ mồm không lại anh. Hồi xưa chắc mẹ đẻ anh cái miệng ra trước nên anh mới có biểu hiện của sự lươn lẹo, uốn éo lưỡi ghê gớm đến thế. "

" Em lại nói sai nữa rồi. Anh đây cái đầu chui ra trước mới đúng nha. Vì anh phải động não suy nghĩ mới biện bạch, lươn lẹo được chứ. Hắc hắc! Đầu anh toàn chất xám không đấy, thông minh tuyệt đỉnh luôn. "

" Cái đồ tự luyến chết tiệt. "

" Moa... em bớt chửi anh đê, có chồng tốt như anh là em phải giữ kĩ đấy. Mấy thôi sau này có ai đó tới cướp anh em khóc hu hu thành lũ ngập lụt nhà luôn. "

Anh hôn hôn cậu, vẫn tự tin khoe sức ảnh hưởng to lớn của mình. Cậu thì miệng nói một đường tay làm một nẻo, vươn hai tay ôm eo, cả người tựa hết vào anh, thư thả đi dạo:

" Xớ, anh làm như mình có giá lắm ấy. Anh mới là người phải giữ vợ kĩ để không bị ai cướp mất ấy. Em bây giờ bước ra đường gái nó bu đầy cua em. Không tin, em vài bữa nữa tới quán Ngạo Dụ làm cho anh xem thử. "

" Có cho vàng mấy cô ả ế nhăng răng đó cũng không dám tới cướp em, ý đồ bậy bạ với em đâu. Anh mà biết anh tiễn mấy cô ả đó xuống dưới cửu tuyền một đoạn. "
Không biết sao tự nhiên cậu lại buộc miệng hỏi anh:

" Ông xã! Em ví dụ nếu có một ngày cái cô em hàng xóm của anh làm chuyện tổn hại đến em đến con, anh sẽ làm gì? Liệu em nói ra rồi anh có tin lời em nói không? Dù sao người ta cũng cùng chơi với anh từ nhỏ tới lớn mà. "

Anh đang đi chợt khựng lại, cúi xuống mặt đối mặt với cậu:

" Anh khẳng định nếu tiểu Kỳ làm gì quá đáng với em với con vượt mức cho phép thì chắc chắn em ấy chuẩn bị đào lỗ chôn mình trước đi là vừa. Dù cho em ấy chơi chung với anh từ nhỏ tới lớn thì người hiện tại đi cùng anh tới cuối đời là em, chỉ duy nhất Trang Dụ. Em nói gì anh cũng sẽ tin tưởng em tuyệt đối, em phạm sai lầm anh sẽ mở rộng vòng tay bao dung em, em mệt anh đây đưa vai cho em tựa, em khóc anh sẽ lau nước mắt cho em, em hạnh phúc anh sẽ bảo vệ hạnh phúc ấy cho em mãi mãi. "

Anh nói chuyện ngọt đến mức làm cậu mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng như hồi mới yêu. Dụi dụi mặt vào lòng anh, cậu đầy thỏa mãn, ựm à ựm ờ:

" Ừm... thì em tin anh. Đáng ghét, miệng anh sao mà ngọt dữ vầy nè. Đường không, kiến bu chết em. "

" Chứ sao, vợ anh anh ngọt. Hắc hắc! Bà xã trao nhau chút mật ngọt đi em. Dù gì, ở ngoài này cũng đâu ai thấy, hôn miếng cho đời thêm tươi sáng. "

" Tươi sáng đâu không thấy em chỉ thấy cái đầu đen thui. "

Hai vợ chồng tình tứ môi kề môi quấn quýt, hôn hít nhau, hạnh phúc tràn đầy. Đang hôn, anh tự nhiên tách ra nhìn lên nhà làm cậu cục hứng, hỏi anh:

" Anh đang hôn mà nhìn cái gì vậy? Không tập trung chuyên môn gì cả. "

" Anh tự nhiên cảm giác có ai đang nhìn mình không chút thiện cảm a. "

" Đâu, có đâu! Anh bớt đa nghi dùm em đi. Này này làm gì có ai không thiện cảm với chúng ta a. "

" Ừm, em nói đúng. Chắc anh nhầm thôi. "

" Vậy... vậy giờ có hôn tiếp không thì bảo? "

" Hắc hắc... hôn chứ sao không hôn. "

" Ưm... "

Tại một căn phòng nọ, sau tấm rèm cửa sổ có một người đang tức đến hộc máu tràu đờm, âm mưu muốn phá hoại hạnh phúc nhà người ta.