Dịch: Hoài Phạm
Sáng tinh mơ, Ngô Gia Dương gõ cửa, vẻ mặt bẽn lẽn, hai tay dâng lên một cái lẵng nhỏ, bên trong phủ một tấm khăn lớn, mấp máy mấy tiếng, dọa Quan Thục Di không dám cầm.
Ngô Gia Dương buông rổ, xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: “Chị dâu, vì tôi mất máu quá nhiều nên chị nhất định phải tha thứ cho tôi!”
Sau đó anh ta…… Rầm! Một tiếng trượt chân dài trên hành lang, lăn mấy vòng trên mặt đất, đến thang máy thì nằm phục tại chỗ, hết sức chật vật, vô cùng chật vật. Quan Thục Di thấy, hành vi của người này, có vài phần trăm trong đó là giả bộ.
Nàng nhìn anh ta chạy đi, sau đó nơm nớp lo sợ mở lẵng, vạch khăn. Á, có lẽ là cả đời này lần đầu tiên nhìn thấy một con chó nhỏ như vậy, nhỏ đến hai tay có thể phủ gọn nó không hở chỗ nào.
Con chó vô tội nhìn Quan Thục Di, kêu hai tiếng thật nhỏ đầy tâm trạng.
Trước đây Quan Thục Di từng nhìn thấy qua loại chó này trên mạng, nghe nói tên là chó xù Tách Trà (tên tiếng Trung: 茶杯犬 – Teacup Dog, chihuahua cũng là một loại trong chi chó này. Các bạn lên mạng search hình ảnh nhé, cực dễ thương), một con không dưới vạn tệ. Vắt chày ra nước Ngô Gia Dương vì sao sáng tinh mơ lại đến tặng quà? Điều này làm Quan Thục Di bất an.
Không phải một chút bất an, là vô cùng bất an.
Trên cổ con chó đeo một cái nơ bướm màu hồng phấn, cả người run run, vừa đáng thương vừa dễ thương, làm người ta phải quan tâm. Tâm tư Quan Thục Di rất nhanh đã bị con chó hấp dẫn, nàng vô cùng thân thiết đùa giỡn với nó một hồi rồi mới bước vào phòng.
Nàng ôm con chó, vừa gào to vừa một cước đá văng cửa phòng Tần Tri, vạch chăn anh đang đắp, bỏ con chó vào lòng anh.
Tần Tri bật dậy. Anh không thích mấy con vật rậm lông. Sáng tinh mơ vui vẻ bị quăng một con gì đó đầy lông vào lòng, thiếu chút nữa hù anh chết ngất!
“Cái gì vậy!?” Tần Tri chỉ vào con vật – vừa ngồi lên giường lập tức " tè dầm ", gần như gào lên.
Quan Thục Di ghé vào bãi nước tiểu nhìn nhìn (khiếp!), tán thưởng: “Oa, chỉ bằng một đồng tiền xu, hay thật!”
Sau đó, hai người chúi vào giường quan sát con chó. Tần Tri lẩn đi rất xa, cẩn thận quan sát con vật đáng thương kiên cường, vừa đến nơi xa lạ đang run lẩy bẩy, cũng hết sức câu nệ chuyện con chó tè bậy chiếm hết chỗ ngủ của anh, chưa tới 10 phút, nó đã ở trên gối, chăn, nệm " rót nước " bảy tám lần, mỗi lần để lại một " đồng xu " lớn giúp vui.
Con chó này có điểm rất quen thuộc, rất là Ngô Gia Dương!
“ Ngô Gia Dương nói, vì anh ta mất máu quá nhiều nên nhất định phải tha thứ cho anh ta.” Quan Thục Di kéo chân con chó, lôi nó từ trong chăn ra.
“Tên kia chắc chắn đã làm chuyện không tốt.” Tần Tri đứng lên, lại phủ phục xuống. Các khớp xương của anh chưa chống đỡ kịp với những cử động đột ngột. Anh cần phải chậm rãi.
Quan Thục Di suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra. Ngô Gia Dương có bao giờ có khả năng làm chuyện tốt với nàng và anh, nói thật, nàng cũng không đủ tiềm năng để bị mang đi bán. Con chó đáng yêu này quá sức đáng yêu, nhỏ như tách trà. Tha thứ hay không tha thứ, đó là một vấn đề.
Tần Tri quấn chăn, dời mọi hoạt động vào phòng tắm, Quan Thục Di đặt con chó nhỏ đang sử dụng gối đầu xuống dưới, đứng lên mở tủ lấy đồ cho anh.
“Áo len em đan xong rồi, chút nữa anh thử xem. Em cảm thấy tay áo bên trái hơi dài. Nút Chai…… Nút Chai?”
Tần Tri mở cửa phòng tắm, đầu đầy xà phòng: “Gì?”
Quan Thục Di đưa quần áo cho anh: “Em thấy anh bị dị tật.”
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy ào ạt, Tần Tri vừa tắm vừa hỏi lớn: “Vì sao lại là dị tật!?”
Quan Thục Di đưa một miếng bánh cho con chó nhỏ, con vật nhìn thức ăn, đầy vẻ khinh thường, nàng vừa dỗ vừa nói: “Tay trái và tay phải của anh không dài bằng nhau.”
Tần Tri cầm khăn mặt lau tóc, ra khỏi phòng tắm, anh dở khóc dở cười: “Tay trái tay phải của con người không bao giờ dài bằng nhau.”
“Nói xạo.”
“Thật mà.”
Trong lúc hai người cãi qua cãi lại, chuông cửa lại vang lên.
Quan Thục Di ôm con chó nhỏ mở cửa, ngoài cửa là Lang Ngưng và Chương Nam Chính. Trong phút chốc nàng bỗng hiểu vì sao Ngô Gia Dương lại nói như vậy. Ngô Gia Dương chết tiệt, Quan Thục Di cảm thấy nàng sẽ hận anh ta cả đời, khinh bỉ anh ta cả đời. Nhìn anh ta đi, người này chính là phản đồ trời sinh. Dù nàng nhìn mặt con chó, cũng không tha cho anh ta.
“Ai vậy?” Quan Thục Di biểu lộ vẻ kinh ngạc một cách rất thích hợp, kinh ngạc vô cùng. Nàng vờ như thật, chỉ vào Lang Ngưng: “A, chị gái gặp ở tiệm áo cưới? Sao chị ở đây?”
Lang Ngưng cũng cực kỳ kinh ngạc, nàng cảm thấy chỉ số thông minh của mình không tệ, nhưng không thể hiểu vì sao em gái quê mùa gặp ở tiệm đồ cưới lại cũng xuất hiện ở đây?
“Chị tìm ai?” Rõ ràng biết Lang Ngưng đến tìm ai, Quan Thục Di vẫn muốn hỏi thêm một câu.
Lang Ngưng nhìn lại địa chỉ trong tay, lại nhìn số phòng một lần nữa: “Chúng tôi tìm…… Anh Tần Tri, nếu số phòng đúng là ở đây?”
Mọi phụ nữ đều có đặc tính đặc biệt: Bộc phát toàn bộ trong nháy mắt, trên mặt Quan Thục Di lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn ấm áp như mặt trời, trả lời: “Đúng vậy, là ở phòng này. Mời chị vào! Đúng là có duyên thật, không ngờ…… Chị biết chồng tôi? Chồng ơi!!!! Có người tìm!”
Từ trong phòng truyền ra một âm thanh thật lớn…… Tiếng ngã.
Quan Thục Di thể hiện phong phạm của chủ nhà, vẻ mặt tươi cười, nàng mời khách vào nhà, duy trì dáng vẻ một bà chủ hiền lành, châm trà bưng bánh. Vừa loay hoay đón tiếp, vừa trách cứ " chồng ", giọng nói đầy vẻ sủng nịnh, hơi bất đắc dĩ, nhưng thoát ra từ miệng của người vợ lại là áy náy, lại là thay mặt chồng xin lỗi: “Anh ấy rời khỏi tôi, cái gì cũng không để ý, tìm khắp nơi không thấy. Chị, ôm con chúng tôi giùm một lúc, tôi đi nhìn ông chồng nhà tôi xem.”
Quan Thục Di đặt con chó nhỏ bỏ vào lòng Lang Ngưng, bước nhanh vào phòng ngủ Tần Tri.
Rất nhanh, giọng nói Quan Thục Di – đầy vẻ trách yêu truyền ra phòng ngoài: “Ôi chao, anh xem người anh kìa. Rời em một chút cái gì cũng không xong, mặc cái này, không phải này quần đùi, là cái kia kìa…… Có sao đâu? …… Anh nhanh lên, có khách đang chờ…… Thật là, em vừa đi, cái gì cũng không xong.”
Lang Ngưng ôm con chó nhỏ, từ mặt đến trong tim tràn đầy nỗi khiếp sợ. Cô không thể tin – Rời xa cô vài tháng, Tần Tri đã kết hôn? Không, phải là sắp kết hôn. Kết quả này làm cô thấy khó mà chấp nhận, vô cùng phẫn nộ. Bảy năm tình cảm! Bảy năm tình cảm! Mới bảy tháng! Cô nhớ tới lời mẹ cô vẫn hay nói, đàn ông đều là những kẻ đốn mạt, không có lương tâm. Đến lúc này, cô hoàn toàn tin điều đó.
Tựa hồ, Lang Ngưng đã hoàn toàn quên, là cô vứt bỏ Tần Tri trước.
Còn Chương Nam Chính lại rất phấn chấn. Trong khi đến khách sạn, tuy Lang Ngưng trên đường đi không ngừng an ủi anh ta, cô nói cô tuyệt đối sẽ không quay lại với Tần Tri, cô chỉ muốn mời cậu ta quay lại Lang thị. Hôn lễ vẫn cử hành như trước. Cô sẽ là vợ của Chương Nam Chính.
Ngay cả như vậy, Chương Nam Chính vẫn bất an. Cảm giác sắp mất đi báu vật làm anh ta cảm thấy Lang Ngưng bỗng nhiên quý giá gấp đôi. Anh ta không lay chuyển nổi cô, đương nhiên anh ta cũng yêu cô.
Lúc này, Chương Nam Chính đã có thể thoải mái, nhìn khắp phòng ngoài và đánh giá một chút, thả lỏng. Trong phút chốc, Lang Ngưng chẳng còn là báu vật trân quý. Anh ta khôi phục hình dạng của một công tử hào hoa, ngả ngớn nói: “Ô, Tần đại gia nay coi như mang súng đi đổi pháo*, căn phòng này chắc phải hơn năm ngàn một ngày?”
Nguyên văn: 枪换炮了- thương hoán pháo liễu – thành ngữ Trung Quốc
Lang Ngưng hung dữ trừng mắt nhìn Chương Nam Chính một cái, quay đầu nhìn căn phòng dò xét. Cô nhìn những món đồ đôi dùng cho hôn lễ, trọn bộ ảnh cưới của Quan Thục Di và Tần Tri chụp trong ngày thứ ba tới Bắc Kinh. Bức lớn nhất cao gần hai mét, Quan Thục Di cố ý đưa ảnh chụp ra " triển lãm " ngoài phòng khách, chỉ hận không thể khiến cho toàn thế giới có thể nhìn thấy.
Bức ảnh cưới vô cùng " sáng tạo ".
Vẻ mặt Tần Tri xấu hổ, không biết đang nhìn đi đâu, Quan Thục Di vươn tay, ngả ngớn nâng cằm anh, tư thế như đang bỡn cợt. Loại ảnh lẫn lộn phong cách này hiện nay đang rất thịnh hành, hơn nữa phái nữ vô cùng hoan nghênh. Trên bức ảnh, hai người rất đẹp, nhìn rất hạnh phúc. Nhưng trong mắt Lang Ngưng, cô hoàn toàn không nhìn ra dù chỉ một chút mỹ cảm, cô cảm thấy rất đáng mỉa mai, vì vậy, cô càng phẫn nộ. Không biết ở nơi nào trong cơ thể, một luồng lửa nóng đang muốn bộc phát, thiêu đốt cô, thiêu đốt căn phòng này, khách sạn này, vũ trụ này ……
Người phụ nữ kia! Cô ta hoàn toàn không xứng với Tần Tri!
Tần Tri mang theo vẻ mặt tươi cười đi ra, vụng trộm xoa cánh tay đáng thương. Sau lớp quần áo của anh có hai " đồng tiền xu " màu xanh tím Quan Thục Di tặng. Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Ngô Gia Dương, anh muốn mở một trại heo, bắt tên phản bội kia đi cho heo ăn suốt đời.
“Hai người sao lại đến đây?” Anh hỏi.
Chương Nam Chính đứng lên, làm như bình thường, ôm chầm lấy anh, còn đấm anh một cái: “Sắp kết hôn cũng không cho chúng tôi hay, không biết suy nghĩ, mau giới thiệu vợ cho tôi.”
Quan Thục Di cười tủm tỉm, thong thả bước, đĩnh đạc giơ một bàn tay níu lấy khuỷu tay Tần Tri, một bàn tay vươn ra: “Tôi là Quan Thục Di, vợ của Nút Chai.”
Họ bắt tay nhau, Chương Nam Chính tò mò hỏi: “ Nút Chai?”
Quan Thục Di mừng rỡ, nàng đang chờ hỏi câu này, lập tức giơ lên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, khẽ nói: “Cục cưng của chúng tôi đâu rồi? Tôi là Tiểu Phương Phương, ông chồng nhà tôi gọi là Nút chai!”
Vì thế, hai người bắt đầu nhìn nhau cười cười đầy dối trá, đang lúc ha ha cười, Lang Ngưng mạnh mẽ đứng bật dậy, con chó đáng thương văng xuống sàn, kêu lên một tiếng thảm thiết. Quan Thục Di đau lòng cúi xuống, ôm nó vào lòng, vuốt ve an ủi.
“ Tần Tri, em muốn nói chuyện riêng với anh!” Lang Ngưng phẫn nộ nói.