Dịch: Hoài Phạm
Sinh ra và lớn lên ở thành phố nhỏ, Quan Thục Di đối với thủ đô Bắc Kinh rộng lớn luôn tồn tại một cảm xúc khó nói thành lời, nơi đó có lẽ là mục tiêu của toàn bộ người Trung Hoa.
Càng gần tới thủ đô, Quan Thục Di càng mù mịt. Chính xác là hơn hai mươi năm kể từ lúc sinh ra nàng chưa từng ngồi máy bay.
Điều này không có gì kỳ lạ, chung quanh chúng ta rất nhiều người chưa từng đi máy bay.
Chưa từng đi máy bay không bị coi là bẽ mặt, nhưng nếu anh cố gắng làm ra vẻ đã từng đi, lập tức thành ra bẽ mặt.
Quan Thục Di rất muốn ngồi ở vị trí của Tần Tri, kế bên cửa sổ.
Nàng nhớ, gần đây xem qua một quyển sách, đại ý văn vẻ miêu tả thế này: Máy bay chậm rãi lăn trên đường băng rồi cất cánh, chậm rãi đi vào những tầng mây, những ngôi nhà, thành phố, ruộng bậc thang bỗng chốc nhỏ lại, thế giới ngày càng rộng lớn. Loại cảm giác này không thể diễn tả, cũng khó có thể hình dung. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, lại ngại ngùng không dám nói, đành nhìn một cách trông chờ về phía Tần Tri, chờ anh ngầm hiểu.
Tóm lại, đi máy bay là sinh hoạt của những người thuộc tầng lớp trên. Quan Thục Di ngồi vào vị trí, đã bắt đầu ảo tưởng nàng là một người thuộc tầng lớp trên.
Chỗ ngồi của Tần Tri và Quan Thục Di cũng coi là có giá khá cao trong các chuyến bay nội địa, thật ra chỉ là vị trí bình thường phía trước.
Tần Tri muốn nhường vị trí tốt hơn cho Quan Thục Di, có điều, Quan Thục Di không chịu, do đó nàng vô cùng, vô cùng muốn ngồi gần cửa sổ, và nhìn Tần Tri đầy chờ mong, chờ đợi tâm linh giao hòa, chờ đợi vị khách hàng này có thể nhạy bén phát hiện ra điều nàng muốn. Nhưng Tần Tri cơ bản không nhìn đến nàng. Trước khi xuống máy bay anh còn bận việc, buổi chiều phải mở một cuộc họp.
Bởi vì tò mò quá sức chịu đựng, Quan Thục Di đã sớm cài dây an toàn, còn nhìn ngó một hồi.
Ai, chuyện mất mặt như vậy làm sao mà nói.
Tần Tri vùi đầu nhìn xấp văn kiện, lần này đi Bắc Kinh, anh đã chuẩn bị nhận công việc khác, ngoài thời gian mua đồ dùng kết hôn, thời gian còn lại của anh đã được sắp xếp kín mít, kín đến mức chỉ có thể đi cùng Quan Thục Di ba ngày. Hơn mười ngày, những chuyện cần giải quyết quá nhiều, không lên lịch thời gian trước là không được. Trước khi lên máy bay về, Quan Thục Di còn muốn chụp ảnh cưới ở Bắc Kinh. Nếu thời gian cho phép, Tần Tri cảm thấy vẫn có thể.
Cuối cùng, Quan Thục Di không thể nhịn nữa, đẩy đầu ngón tay vào vai anh, nhỏ giọng nói: “Nút Chai, em có thể ngồi chỗ của anh không? Em muốn xem phong cảnh bên ngoài.”
Tần Tri ngẩng đầu, hơi mỉm cười một chút, anh vươn tay, vuốt tóc Quan quả táo, sau đó đứng lên giúp Quan Thục Di mở dây an toàn, đổi chỗ ngồi với nàng.
Tiếp theo rất lãng mạn, trong cơn run rẩy, máy bay chậm rãi bay lên, Quan quả táo dán đầu vào cửa sổ thủy tinh, nhanh chóng nhìn chằm chằm ra ngoài, tham lam nhìn khắp nơi, đường xá, con sông, nhìn đến mắc ói mới thôi. Sau đó bắt đầu thương nhớ món cơm trên máy bay.
Tần Tri mạnh mẽ kéo “bảo bối” tò mò lại, hạ tấm chắn cửa sổ, Quan Thục Di nhanh chóng vùi đầu “nghiên cứu”, nàng nghiêm chỉnh đi theo tiếp viên hàng không học cách cấp cứu. Sau khi rảnh rang, lặng lẽ bám vào lỗ tai Tần Tri thì thầm vẻ khinh thường: “Trước đây em cảm thấy tiếp viên hàng không giống như những tiên nữ.”
Tần Tri ngẩng đầu nhìn nàng: “Trước khi máy bay lần đầu tiên anh cũng nghĩ vậy.”
Quan Thục Di rất có cảm giác tri âm tri kỷ: “Ừ, thất vọng quá.”
Tần Tri gấp văn kiện, nói chuyện với hôn thê. Anh giới thiệu với nàng những đặc điểm của các chuyến bay nội địa, nhân thể nói thêm, thật ra những tiếp viên hàng không thật sự xinh đẹp đều phục vụ trên những chuyến bay quốc tế, hơn nữa khí chất của họ là không phải bàn cãi.
Quan Thục Di thở dài đầy mất mát: “Đáng tiếc là sau này cũng không thể thấy, Trung Quốc lớn như vậy, có thể đi hết thấy hết đã khó khăn rồi.”
Tần Tri âu yếm vỗ tay nàng: “Sang năm hết việc, anh đưa em đi, à…… Đi Australia xem chuột túi, đi Hong Kong ăn điểm tâm sáng, dù có thể chẳng có thời gian…”
Thần ơi, có thể nhìn thấy chuột túi, hay là đi Australia …… Hạnh phúc đến rất đột ngột, dù rằng chỉ là một câu hứa hẹn nhân thể. Quan quả táo cảm thấy khờ khạo ở thượng lưu thôn không khờ khạo đến thế. Từ trong thân thể nàng chậm rãi tràn ra một loại cảm giác kỳ diệu, nàng muốn kết hôn với người đàn ông này. Từ nay về sau anh không phải là một mình anh nữa, từ nay về sau làm gì cũng đều phải nói “chúng ta”.
Hơn nữa, cảm giác này thật là tốt, được đi máy bay, còn có thể nhìn chuột túi, tuy rằng chỉ là lời nói, nhưng Quan Thục Di đã mơ màng nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác, chợt cảm thấy nàng vô cùng có tri thức!
Có thể cưỡi ngựa, tóc dài vờn bay trên những tờ báo ảnh ở Australia, nàng quay đầu lại, lớn tiếng hò hét: “Ha ha ha, Jack*…… Đuổi bắt em đi…… Ha ha ha!”
*: Bạn băn khoăn giữa hai người tên Jack mà tác giả đưa vào đây. Một người là Jack Vidgen 14 tuổi, xuất hiện trong chương trình tìm kiếm tài năng âm nhạc của Úc, 14 tuổi nhưng cậu bé này mới nổi lên tháng 5/2011 nên chắc không phải. Có lẽ là người còn lại, Jack – nhân vật chính trong bộ phim Titanic ^_^
Vì sao? Bắt buộc phải giống Jack?
Chuyến bay nội địa ngắn ngủi…… trong giây lát đã kết thúc.
Thi Hạo Khánh tự mình tới đón, xuất phát từ việc ông ta là một chủ đất đầy khí thế, người này không biết tìm được ở đâu một chiếc xe siêu cấp khoa trương, màu đen. “Mông” xe phẳng, rất lớn. Quan quả táo không biết hiệu xe, nhưng cảm thấy xe này thuộc về những món “đồ dùng” của thôn thượng lưu.
Tần Tri nắm chặt tay Quan Thục Di, túm cô nàng hôn thê không biết theo ai ra khỏi sân bay, lên xe, trấn an. Bên kia Thi Hạo Khánh ba hoa như đang muốn nói gì, bị Tần Tri trừng mắt nhìn, im bặt.
Đường cao tốc, tài xế lái xe mở miệng là Bắc Kinh là thủ đô trong phim Thiên Hạ, lời nói oán giận đến mức Quan Thục Di cười tới nửa ngày. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu tua đi tua lại một bài hát: “Tôi yêu Bắc Kinh, ánh dương lên cao tít!”
Sau đó nàng hấp tấp hỏi Tần Tri: “Nút chai, khi nào thì em được nhìn kéo quốc kỳ, hát quốc ca?”
Tần Tri vui vẻ: “Sáng mai. Anh đã tới đây nhiều lần, nhưng vẫn chưa đi xem. Sáng mai cùng đi xem.”
Sau đó rất đơn giản, đến khách sạn, vào phòng, cất hành lý, chờ đợi bữa cơm chiều.
Quan Thục Di quay cuồng đúng tám vòng trong căn phòng đôi thuộc một khách sạn cao cấp N tầng thật lớn, treo quần áo vào tủ âm tường, sửa soạn lại ba lần, tiện thể ở trong bồn tắm xa hoa tắm rửa thật sạch sẽ, dùng thật nhiều sữa tắm của khách sạn. Nhìn tivi Bắc Kinh, xem tin tức Bắc Kinh, chờ và chờ, chờ đến lúc ngủ gục tại chỗ……
Tần Tri ở một phòng họp nhỏ buồng trong. Những người nhân viên cũ không biết theo tới tự khi nào: Ngô Gia Dương, Trần Ích Trí… Trên mặt những người này bây giờ không thấy một nửa tia bỡn cợt nào nữa, trên tay mỗi người là những xấp tư liệu dày cộp. Quan Thục Di nhìn qua khe cửa quan sát, cũng hiểu nếu lúc này nàng vào quấy rầy thật không thích hợp. Cho nên rất có chừng mực trở về phòng ấn điều khiển xem TV tiếp, ấn ấn mấy cái thì ngủ luôn. Phải nói là, tắm xong ngủ một giấc, đó là niềm vui hưởng thụ bậc nhất!
Cũng không biết là bao lâu, Quan Thục Di mơ mơ màng màng bị Tần Tri lay tỉnh, nàng mở mắt ra, ngơ ngác nhìn Tần Tri ngồi bên giường, cũng đang nhìn nàng. Trong mắt anh tràn ngập một thứ tình cảm dường không thật, khiến nàng bỗng nhiên không biết làm sao cho phải.
“Xin lỗi em, muộn quá. Chúng ta ra ngoài ăn cơm tối. Những kẻ vô lại kia đi hết rồi.” Tần Tri nhéo mũi Quan Thục Di, cười tủm tỉm, nói như dỗ dành.
Quan Thục Di mạnh mẽ ngồi dậy, hỏi anh: “Mấy giờ rồi anh?”
Tần Tri nhìn nàng, mặt bừng đỏ. Quan quả táo mang từ nhà đến một cái áo ngủ lỗi thời bỏ đi hoa văn màu đỏ máu, phía trên, ba nút thắt cài không chặt, cảnh xuân bên trong chiếc Bra chật chội hiển nhiên ở trong trạng thái nguy hiểm, đã “tràn ra” bên ngoài.
Anh dứt khoát đứng lên, đi ra cửa: “Em…… Em…… sửa soạn đi, anh ở ngoài chờ.”
Quan Thục Di không chút nào để ý, lại bắt đầu xoay vòng khắp phòng.
Bữa tối trong khách sạn khá đơn giản, theo phong cách Châu Âu, Tần Tri cố hết sức khiến nàng vui lên. Đến lúc này, mỗi người bỗng có một chút khó hiểu không dám nhắc đến. Đêm nay làm thế nào ngủ? Tuy rằng đã đặt phòng đôi, có hai phòng nhỏ, nhưng……
Còn thế nào nữa, đúng không? Khoảng cách gần như vậy rồi, đúng không……
Thật là…… Vô cùng xấu hổ mà.