Dịch: Hoài Phạm
Bên trong một quán cơm nhỏ ven đường.
Quan Thục Di đẩy một tập tiền ra trước mặt Ngụy Cầm, cười nói: “Mẹ mình bắt mình trả tiền lại cho cậu, này, đây là hai vạn. Nút Chai nói, đừng để cậu thiệt thòi.”
Ngụy Cầm buông ống hút, vơ xấp tiền quăng vào ví da cầm theo, vẫn không nói gì, uống ừng ực ly nước của cô.
Quan Thục Di cười theo, đưa mặt về phía cô làm mặt quỷ: “Ê! Ha ha, u ha ha……”
Ngụy Cầm không để ý đến nàng.
Ngượng ngùng cười, Quan Thục Di hỏi một cách cẩn thận: “Giận?”
Ngụy Cầm gật đầu: “Chúng ta quen nhau được bao nhiêu năm?”
Quan Thục Di đùa giỡn với cái ống hút trên ly nước: “Hình như lâu lắm? Lâu quá không nhớ được.”
Ngụy Cầm cười khổ sở: “Mình chỉ là không nghĩ tới, cậu nhanh như vậy đã tự đem mình bán được rồi. Trước kia, còn nhớ giấc mộng của chúng ta không?”
Quan Thục Di xấu hổ gật đầu, đã rất lâu rất lâu trước đây, hai người có chung một giấc mơ, sẽ yêu đương cùng một lúc, tìm một người đàn ông nhiều tiền nhất, nếu không có tiền thì phải đẹp trai nhất, nếu không đẹp nhất, cũng phải là một người yêu họ thật nhiều.
Hai người sẽ kết hôn trong cùng một ngày, ở cùng một nơi, hai đoàn xe hoa xe chạy trong thành phố đủ tám vòng. Sau đó hạnh phúc cả đời.
“Nhanh vậy sao? Qua vài năm nữa, mình còn không biết mình biến thành hình dạng gì nữa, chúng ta cũng không còn trẻ, cậu đừng khó tính nữa.” Quan Thục Di mở miệng.
“Đúng vậy, sau vài năm nữa đã ba mươi, ở nông thôn mẹ mình vẫn hỏi, có phải mình quá kén chọn không? Mình rất buồn bực, không thiếu tay, cũng chẳng cụt chân, mình làm sao có thể để mình thiệt thòi? Còn cậu nữa, chuyện Tần Tri bị bệnh mù màu, không thể có con, cậu đã nói với nhà chưa? Chuyện lớn cả đời đó!” Ngụy Cầm thật sự lo lắng cho Quan Thục Di.
“Chuyện bệnh mù màu toàn bộ chung cư đều biết rồi, nhưng chuyện không thể có con mình chưa nói.” Quan Thục Di trả lời.
Ngụy Cầm hơi giận dừ, cô khẽ rít nhỏ: “Lá gan của cậu quá lớn, không cần có con! Cậu có nghĩ tới sau này không? Chờ hai người già đi, nếu mà chết, ai sẽ lo liệu hậu sự cho hai người? Với lại thế này cũng là quá nhanh, mới có mấy tháng mà đã kết hôn, cậu rõ ràng về anh ta chưa? Cậu đã biết về quá khứ của anh ta chưa?”
Quan Thục Di ngẩng đầu nở nụ cười: “Mình mặc kệ, mình chỉ muốn anh ấy. Không con thì nhận nuôi một đứa. Anh ấy sẽ không bỏ mình lại mà đi trước, nếu đi cũng là mình đi trước, để anh ấy thương tâm. Anh ấy tốt lắm, thật sự tốt! Sẽ không…… Bỏ lại mình cô độc.”
Ngụy Cầm “bám theo sát gót”: “Tốt đến vậy sao? Hoàn toàn không cảm thấy.”
Quan Thục Di nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Khi anh ấy nhìn mình, trong mắt chỉ có mình. Xung quanh có gì anh ấy cũng không nhìn.”
“Vậy là cho rằng anh ta tốt?” Ngụy Cầm kinh ngạc.
“Chứ còn sao nữa? Cậu đi trên đường, tìm một người, đưa cho người ta một trăm đồng rồi nói, đại ca, anh nhìn tôi rồi, chỉ có thể nhìn tôi, ánh mắt chỉ có thể nhìn về phía tôi, không được nhìn đi đâu khác. Được không? Còn lâu! Mong muốn đó không bao giờ thành sự thực! Nút chai nhà mình thì được! Câu không biết đâu, khi anh ấy mỉm cười nhìn mình, y như phóng điện …… Nước tiểu năm trước còn phải phun ra……”
Quan Thục Di nói xong, hào hứng ngẩng đầu bổ sung một câu, khoa tay múa chân: “Trời muốn mưa, cô nương đây muốn lập gia đình, thần ngăn thì giết thần! Là như vậy đó, bọn mình đã định từ đời trước nhất định phải sống với nhau, tiểu thư Ngụy Cầm à, tuổi cũng vừa rồi, tìm người hợp ý mà gả đi, đời này có mấy đàn bà có thể dựa vào kết hôn với cá muối mà đổi đời? Đó là người phụ nữ ảo tưởng, biết vì sao lại là người phụ nữ ảo tưởng không? Mọi thứ đều không thực tế gọi là cô gái ảo tưởng, sống á, cứ chậm rãi là tốt rồi. Hơn nữa, tên Nút Chai đó cũng cần mình, mình là nhận được chiếu thư trên trời cứu vớt anh ấy. Mình mang sứ mệnh của thần thánh ……”
Ngụy Cầm sửng sốt nhìn người phụ nữ điên rồ lại lải nhải đi vào thế giới tinh thần “đặt biệt” của cô nàng, bất đắc dĩ thở dài. Xem ra là không cứu nổi rồi, cô đành phải quay về đề tài chính: “Định ngày rồi sao?”
Quan Thục Di từ thế giới ảo tưởng linh hoạt trở lại: “Mười lăm tháng sau, ngày tốt nhất theo âm lịch năm nay.”
Ngụy Cầm lại uống một ngụm nước: “Quá mau!”
Quan Thục Di lắc đầu liên tục: “Không mau, mình chỉ hận không thể gả cho anh ấy ngay sáng mai. Thật đó, chỉ cần không nhìn thấy anh ấy một chút là cả người khó ở. Mà sang năm cũng không tìm được ngày tốt nào nữa. Mẹ mình tìm thầy xem bói, năm nay nếu mình không kết hôn, thì phải đợi đến ba mươi sáu tuổi, lại còn là vợ hai nữa. Ông thầy tướng số mù nói, cuộc đời mình có ba lần nhân duyên, cái người lần trước bị mẹ mình ném đi, cậu nhớ không, ông thầy dạy thể dục cho tiểu học ấy! Mẹ mình bây giờ hối tiếc muốn chết. Nếu không cũng chẳng thúc giục mình gấp đến như vậy.”
“Cậu hết cứu rồi! Ui, mẹ cậu còn tin mấy thứ này nữa?” Ngụy Cầm thở dài lắc đầu.
Quan Thục Di gật đầu: Đúng vậy, mẹ ta mê tín lắm, trước đây mình thù mấy người xem bói. Bây giờ mình cảm ơn đến chết. Mẹ mình vừa nghe mình muốn lấy chồng, tưởng mình bị điên, nếu bà không đồng ý, chắc mình với bà biến thành kẻ thù. Đúng rồi, giúp mình coi quán mười ngày, dù sao cậu có đi làm hay không cũng không sao hết, phải không?”
Ngụy Cầm ôm ngực, vẻ mặt phòng bị: “Cậu muốn gì, chiếm tiện nghi của mình sao? Không có cửa đâu!”
Quan Thục Di kêu phục vụ, vén màn, nàng cúi đầu móc chùm chìa khoá quán cà phê sách đã xếp gọn lại quăng lên bàn, nỗi vui sướng từ hàm răng thoát ra toàn bộ cơ thể: “Nút Chai nhà mình nói, không được thuê áo cưới, anh ấy không thích mình mặc đồ người khác đã mặc, anh ấy muốn dẫn mình đến thủ đô mua áo cưới, mua đồ dùng kết hôn. Hâm mộ đi, hâm mộ đi!”
Cách một cánh cửa sổ, nhìn cô gái vui vẻ giẫm lên tuyết, đứng ở ngã tư vung tay loạn xạ, khoé miệng Nguỵ Cầm chậm rãi nhếch thành một nụ cười. Cô nhìn đồng hồ, cầm chìa khoá trên bàn rời khỏi quán cơm. Có lẽ, từ đây về sau Quan Thục Di sẽ không gào toáng lên với cô “Đã tới rồi!” như trước, cũng không bao giờ còn là Tiểu Phương Phương của cô nữa.
Cứ cầu cho cậy ấy hạnh phúc đi. Nhìn theo một khía cạnh nào đó, cậu ấy vẫn hạnh phúc. Còn ngăn cản nữa, sợ là không thể tiếp tục làm bạn.
Ngụy Cầm đi ra ngoài, ôm bả vai Quan Thục Di: “Đồng chí Tiểu Phương Phương, hẹn nhau một lần đi, mình muốn nói chuyện với anh ta.”
Quan Thục Di gật đầu, dù sao cũng tránh không khỏi lúc này, nếu Quan Thục Di không cầm chi phiếu của Tần Tri trả cô, nàng sẽ không nói với Ngụy Cầm. Từ khi quyết định lấy Tần Tri, Quan Thục Di còn vô thức tách hai người ra. Không biết vì sao, nàng không tin rằng Ngụy Cầm sẽ hiểu Tần Tri, không tin cô sẽ thông cảm cho anh. Thôi…… Tóm lại là muốn tránh cũng không được trời mưa.
“Khi nào?”
“Ngay đêm nay đi.”
“Đừng, 12 giờ đêm nay bọn mình phải lên xe lửa, sau đó phải bay rồi!”
“Mình còn không biết cậu sao, đang nghĩ mình sẽ thẩm vấn anh ta?”
“Mới không phải, đêm nay, ngay đêm nay, quán lẩu đi.”
“Như vậy có tiện không?”
“Vô nghĩa, bạn tốt muốn kết hôn, thăm hỏi một chút là một chút.”
Vội vàng chia tay với bạn ngay đầu đường, Quan Thục Di ngồi lên taxi, nhìn cô thở ra những làn hơi trắng, đứng trong gió lạnh giữa mùa đông rét đến phát run, toát ra một vẻ thê lương kỳ lạ, mũi Quan Thục Di bỗng nhiên ê ẩm, nước mắt chảy ra.
Người nhà Quan Thục Di đào xới đồ đạc thu dọn hành lý, Quan mẹ đối với việc đi Bắc Kinh là cực lực phản đối. Trong mắt bà, đây là hành vi lãng phí tiền bạc, nhưng dù vậy, Quan mẹ vẫn túm con gái dúi vào một góc, đưa nàng năm ngàn tệ, hạ giọng nói: “Ra ngoài, đừng để mình thiệt thòi, mua cho nó một bộ âu phục đẹp đẹp mặc khi kết hôn. Nhãn hiệu mà trong TV vẫn quảng cáo ấy. Đừng keo kiệt quá, biết không?”
Quan Thục Di gật gật đầu, ôm Quan mẹ, vui đến nao lòng: “Mẹ, mẹ tốt quá.”
Giọng Quan mẹ đầy vẻ mất mát: “Mẹ đương nhiên là tốt, 10 tháng mang nặng đẻ đau sinh ra mày, nuôi mày hơn hai mươi năm, vẫn phải cho mày đi, để người khác nuôi. Mẹ còn tốt với mày, chứ cái thằng Tần Tri kia, gầy như con gà con, mẹ nhìn cũng chả bằng lòng, may mắn, ít nhất tốt xấu gì cũng được một cái, nhà nó dưới lầu, mỗi ngày sau này mẹ có thể nhìn thấy mày, lỡ mà có gì không nên không phải, mẹ lập tức đến với mày. Gả con gái không xa là phước đức lớn nhất trên đời của cha mẹ.”
Quan Thục Di ôm mẹ, nước mắt ào ào chảy ra, mắt Quan mẹ cũng đã đầy nước. Quan ba ba bất đắc dĩ ngẩng đầu: “Cái này là sao, chỉ đi Bắc Kinh mua vài thứ này nọ, lại biến thành sinh ly tử biệt. Nhanh lên, buổi tối Quả Quả còn phải ra ngoài ăn cơm nữa.”
Tần Tri đã chuẩn bị xong xuôi, đồ dạc anh mang theo rất đơn giản, máy tính, vài bộ quần áo. Tần bà nội đã chuẩn bị mười mấy quả táo thật lớn nhét vào va ly da, vừa nhét vừa líu ríu: “Ra ngoài nhớ tiết kiệm, sắp kết hôn rồi, mấy ngày này sẽ tốn không ít tiền. Các cháu tiết kiệm, sau này tốt hơn. Biết không?”
Tần Tri đóng máy tính, ngẩng đầu cười, anh đưa tay móc một tấm thẻ ATM, dúi vào tay bà: “Bà nội, trong này có tiền, bà cầm lấy, cần chi tiêu gì thì dùng. Mật mã vẫn như cũ.”
Tần bà nội cười móm mém, cất vào: “Bà nội để dành cho con, khi hai đứa có con thì mua bảo hiểm cho nó.”
Tần Tri cười khổ sở, không nói. Con sao? Đó là một vấn đề.
Chạng vạng lúc 6 giờ nhiều, cả hai gia đình, toàn thể dân cư bu đầy sân vui vẻ tiễn Tần Tri và Quan Thục Di xuống, những người hàng xóm đều bị Quan mẹ to tiếng đuổi khéo về.
“Đến Bắc Kinh đừng tiếc tiền, muốn mua cái gì thì mua!”
“Đến Bắc Kinh! Đi thăm Cố cung, thăm Trường Thành! Chụp hình nhiều vào! Đừng tiết kiệm!”
“Đến Bắc Kinh! Mẹ không phải cho mày tiền rồi sao? Nhớ nghỉ ở khách sạn lớn! Đừng tiết kiệm!”
Vân vân mây mây…
Hai người thở dài một hơi nhẹ nhõm, ngồi trên taxi không nói gì, nhìn nhau cười một hồi, Tần Tri tò mò hỏi Quan Thục Di: “Mẹ em cho nhiều tiền lắm sao?”
Quan Thục Di đĩnh đạc vươn năm đầu ngón tay.
“Năm vạn?”
“Gì chứ? Năm ngàn. Mẹ em lần này là thật sự xuất huyết rồi đó.”