Dịch: Hoài Phạm
Đêm đông yên tĩnh, thinh không tinh khiết khác thường. Dù là nhiệt độ không khí ở mức trên 0 bao nhiêu độ, hay dưới 0 bao nhiêu độ, thì đối với dân cư trong khu chung cư này mà nói, chỉ cần có náo nhiệt là có thể nhìn – có thể nghe, mặc kệ là ban đêm có gì gì khác đi nữa, mặc kệ là hè nóng bức hay đông gía lạnh, họ vẫn thích thú tựa cửa hóng hớt náo loạn bên nhà hàng xóm.
Khu vực dưới lầu hai đầy người, Tần bà nội nhân tiện bán được vài gói thuốc.
Hai mẹ con nhà họ Quan cãi nhau, không thèm để ý giọng nói thoát khỏi cổ họng đã theo lầu 4 lướt qua cửa sổ, bay ra khỏi địa cầu……
“Bà đây muốn đẹp mặt cả đời, cuối cùng đụng phải cái mông!!!!!” Quan mẹ gầm lên giận dữ, công lực mạnh đến nỗi nải chuối Tần Tri đang cầm định đưa cho khách hàng suýt nữa rơi xuống.
Vẻ mặt bà khách đầy vẻ ái muội, nhìn Tần Tri từ trên xuống dưới, Tần Tri xấu hổ quay đầu nhìn bà nội, quá hiểu biết tình hình địch quân, Tần bà nội kéo áo anh nói: “Khuông Khuông (sọt vuông), không sao đâu, hai mẹ con nhà đó mà nháo nhác, Quả Quả luôn giành phần thắng.”
Quả nhiên, Tần bà nội còn chưa dứt lời, từ lầu 4, một tiếng gào của Quan Thục Di làm Tần Tri buồn bực tới cực điểm.
“Mông thì không phải là thịt? Thịt ở mông còn nhiều hơn thịt trên mặt! Mỗi lần mẹ gói bánh trẻo không phải đều phải lấy thịt sau mông heo sao?” Quan Thục Di hét một tiếng, nải chuối Tần Tri vẫn cầm cuối cùng đã rơi xuống đất.
Anh đưa tay sờ mặt, liên tưởng đến cái mông của anh. Hoàn toàn không hiểu vì sao mẹ con nhà kia lại hình dung về anh như vậy? Vì sao họ lại coi anh – rõ ràng là một loại động vật cấp cao như một con vật có hình dáng và cấu tạo không thể chấp nhận được như thế? Lại còn bàn luận về «linh kiện» bên trong ầm ỹ như vậy?
Trên lầu đã xuất hiện âm thanh lạch cạch của đồ vật bị đập vỡ, Tần Tri rụt cổ, cuối cùng quyết định lên lầu, tuy Quan Thục Di từng nhắc đi nhắc lại anh không cần phải có mặt, nhưng anh cũng muốn nhắc nhở nàng, dù thế nào anh cũng là một khối thịt ngon, gói bánh trẻo (vằn thắn) được cũng có thể xào rau được! Đương nhiên, là một người đàn ông, anh muốn cùng Quan Thục Di đối mặt với vấn đề. Khi anh vừa dừng trước cửa nhà Quan Thục Di thì Quan ba ba mở cửa. Ông nhìn thoáng qua Tần Tri, lặng lẽ ra hiệu, kéo Tần Tri xuống lầu, vừa bước vừa nói nhẹ nhàng: “Đập đồ xong rồi, kêu con, để con về.”
Tần bà nội vốn lo lắng theo sau Tần Tri vội gật đầu, hùa theo, không giấu diếm vẻ nịnh bợ: “Ông lão nhà tôi có trà ngon lắm.”
Cứ như vậy, một đám người rất vô lương tâm rời khỏi chiến trường, để lại trên lầu hai người phụ nữ dũng mãnh!
Quan ba ba vẫn chưa vội vã đào bới vấn đề của con gái ra với tư cách một ba ba có trách nhiệm, thậm chí ông còn mải mê ngồi đấu cờ vua với Tần gia gia. Tần Tri lo lắng đứng ở cửa nhìn lên, hoàn toàn không biết anh đã trở thành vật chiêm ngưỡng của dân cư trong chung cư, tiếng tranh cãi ở lầu 4 " rò rỉ " qua cửa sổ rơi trên mảnh sân lớn mọi người trong chung cư vẫn hay tụ tập. Những từ ngữ mà cuộc sống trước đây của Tần Tri chưa bao giờ tưởng tượng ra. Tiểu vũ trụ của hai người phụ nữ bắt đầu khai hỏa……
“Mày gả ai không được? Lại lấy một thằng móc than?”
“Anh ấy không phải móc than!”
“Đúng! Nâng xe móc than, bây giờ nâng xe nó cũng không làm được, mày nói nó còn có thể làm gì?”
“…… Anh ấy…… Anh ấy…… Anh ấy cái gì cũng không làm…… Rảnh rỗi anh ấy sẽ làm cách mạng! Tự do như vậy đó!”
“Mày thiếu cánh tay, hay là cụt chân? Tìm ai không tìm đi tìm cái thằng cận thị, lại còn cận thị nặng, người ta ăn ba gậy đã thối, nó ăn năm gậy cũng không gõ ra một cái rắm (Khiếp! Dịch đến đây mà lạnh cả người, bà cô này làm mất hình tượng anh Tần Tri quá sức, tức! -_-), xào đồ ăn cũng không phân nổi củ cải hay hành tây… Phì!!!!!”
“Ai nói anh ấy không phân nổi, mẹ đi mua một cân để anh ấy phân xem. Là mẹ không thèm phân rõ phải trái.”
“Ai không phân rõ phải trái?”
“Cả thế giới đều biết mẹ không phân rõ phải trái!”
“Được! Tao lần này thật đúng là không phân rõ phải trái, nó lấy mày cũng được, mày gọi nó đến, gọi nó đến đây! Mày gọi thằng móc than kia bước qua xác bà già này. Không phải tao chết thì nó chết, mày chọn đi!”
Tần Tri thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất, anh nắm chặt gờ cửa, lắc lư vài cái, cuối cùng cũng đứng vững. Không phải cãi đến gây hoạ chết người chứ, ba người phía sau vẫn hoàn toàn thong thả, làm sao bây giờ?!
Quan ba ba đẩy quân mã về phía trước hai ô, liếc mắt nhìn về bóng người đơn độc đang đứng ở cửa đầy lo lắng, càng nhìn càng không hài lòng. Nha đầu nhà ông phải gả cho hoàng đế [ảo tưởng trước đây của Quan Thục Di], bây giờ lại tìm chim tước trong lồng. Thân thể gầy yếu, có lẽ việc nặng cũng làm không nổi. Quả Quả nhà ông phải chịu khổ rồi……
Tần gia gia cầm một quân cờ, sờ soạng vài cái, tháo kính lão nhìn Quan ba ba: “Thằng bé Khuông Khuông này, cháu coi như thông qua đi. Hiếu thuận, tiền kiếm được đều đưa về nhà, tiệm tạp hoá ngoài kia là nó mua, mấy năm nay chúng tôi cũng để dành được ít tiền. Quả Quả vào nhà, toàn bộ để cháu nó quản. Bọn nó muốn ở với chúng tôi thì ở, còn như không muốn, hai ông bà già chúng tôi sẽ vào nhà dưỡng lão.”
Quan ba ba vội vàng lắc đầu: “Bác à, bác nói gì vậy? Có con dâu mới nào vừa vào cửa, đã đuổi trưởng bối ra ngoài? Đừng nói việc này nữa, chúng ta đánh cờ.”
Quan ba ba lảng qua chuyện khác, không chút che giấu việc bản thân ông không nghĩ ý định gả con cho Tần Tri là tốt. Tần bà nội vẫn không ngừng nháy mắt ra dấu với Tần Tri, mong mỏi anh khéo léo một chút, là một ly trà cũng mời cha vợ tương lai một ly.
Tần Tri vẫn đứng ở cửa nghe tiếng ồn ào trên lầu, trong lòng cảm thấy phức tạp. Lần đầu tiên, có một người phụ nữ khàn cả giọng để đòi quyền lợi, trước đây, những khi có chuyện Lang Ngưng chỉ yên lặng khóc. Cô vẫn trách anh không chịu phấn đấu! Không chịu phấn đấu! Trên thực tế anh đã cố sức phấn đấu. Nhưng bọn họ cơ bản là không nhìn tới.
*******