Hạnh Phúc Ở Phía Cuối Con Đường

Chương 8: Lời hứa từ quá khứ.




" Mẹ, mẹ, mẹ... mẹ làm gì đó??? Cái này là gì vậy???"

Tiểu Minh chạy ra sân sau nhà hỏi dồn. Vốn dĩ cậu bé đang ngủ trưa nhưng nghe thấy tiếng gõ lách ca lách cách khiến cậu thức giấc.

" Còn làm gì nữa. Bày trò chơi cho con chứ làm gì!"

Thiên ngừng tay véo mũi của cậu yêu chiều nói.

Chỉ là đôi tay lấm lem của cô bôi luôn một vệt lên khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Minh khiến cô bật cười nắc nẻ.

Nghe thấy trò chơi mới, Tiểu Minh vui ra mặt, lập tức tỉnh ngủ lăng xăng khám phá xung quanh.

Thấy cái gì là lại dừng lại ngó nghiêng một chút rồi lại chạy ra chỗ khác, thi thoảng còn cầm lên nghiên cứu xong lại bỏ xuống.

Cứ như thế chạy qua chạy lại khiến Thiên chóng mặt. Tiểu Minh có vẻ phấn khích quá rồi.

Sân chơi cô thiết kế khá đặc biệt. Xung quanh bố trí các lốp xe thành quả đồi nho nhỏ đủ để ẩn nấp, góc sân là một cái

cầu trượt nhỏ bên cạnh là cái xích đu.

Đây vốn dĩ là khu vườn nhỏ trồng hoa của Thanh Trì nhưng chỉ trong buổi chiều đã biến thành một sân chơi trong nhà.

" Mẹ, cái này làm gì thế?"- Tiểu Minh chỉ mấy cái lốp xe hỏi.

" Chơi bắn súng nước với mẹ không?"

Thiên lôi từ trong túi ra hai khẩu súng nước hỏi.

Đây là trò mà ngày xưa Vũ Trạch thích nhất. Cô chính là nhớ sở thích của anh.

Tiểu Minh nhảy lên dật khẩu súng nước bắn về phía cô. Rõ ràng thằng bé rất hứng thú với trò này.

Từ trước tới nay bà nội luôn cấm nó chơi mấy trò bạo lực này nên nó không được thử nhưng hôm nay thì khác.

Nó được mẹ bày cho sân chơi này, lại được chơi cũng mẹ, bảo sao nó không thích chứ.

Hai mẹ con hăng say vừa chạy, vừa bắn ướt nhẹp hết cả người.

Trong lúc đó, tại ban công tầng hai, Thanh Trì nhìn xuống nhíu mày nhưng lại không có ngăn cản.

Mà hai thân ảnh ướt nhẹp kia không biết mọi hành động đã bị thu vào mắt của Thanh Trì.

Hai người vốn dĩ là giấu bà nội và Thanh Trì chơi nên không dám chơi lâu liền thu dọn chiến trường chạy vào nhà thay quần áo.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho Tiểu Minh lại gạt thằng bé lên nhà xem ti vi, cô liền xắn tay áo vào bếp nấu cơm. Không biết hôm nay Bà Lâm đi đâu mà bây giờ vẫn chưa về.

Nấu một vài đồ ăn xong, cô mới đi tắm. Vừa lúc xong xuôi tất cả thì bà Lâm về.

----------------------------------

" Anh, sao anh tới giờ này, vào nhà ăn cơm với em!"

Lau vội cái tay ướt, Thiên mở cửa thì ngạc nhiên khi thấy người ấn chuông là Đăng.

" Không cần đâu, thám tử vừa gửi cho anh cái này. Anh liền cầm sang cho em luôn. Nhớ lấy bây giờ em là người có gia đình rồi, đừng hành sự tùy tiện nữa nghe chưa."

" Anh, em biết rồi. Cảm ơn anh!"

Cầm lấy túi hồ sơ kia, cô cười yếu ớt nhìn anh. Lần nào cũng vậy, chỉ cần có cái gì liên quan đến người đó, cảm xúc của cô lại mất khống chế như lúc này.

" Thôi vào nhà đi. Đừng để cho ai trong nhà biết nghe chưa. Anh đi đây!"- Đăng xoa đầu em gái rồi lái xe đi luôn.

Đóng cửa cẩn thận rồi cô mới ôm cái hồ sơ kia lên phòng.

Khóa cửa phòng lại, cô mới mở tập hồ sơ kia ra.

Là hồ sơ của một người.

Cẩn thận đọc từng dòng một chỉ sợ bỏ sót cái gì đó nhưng xem xong rồi cô lại thất vọng mà thở dài.

Lần này cũng không phải.

Cô không biết rốt cuộc thì tại sao tất cả nhưng hồ sơ mà thám tử tìm được lại không có người nào giống với người mà cô đang tìm. Chín năm, chín năm rồi cô nhận không biết bao nhiêu hồ sơ nhưng lại chẳng cái nào có ích hết.

" Mẹ, bà nội gọi mẹ xuống ăn táo!"-Tiểu Minh gõ cửa gọi cô.

Đang thất thần nghe thấy tiếng gọi, cô liền giật mình.

Cất vội chúng vào ngăn kéo, khóa lại cẩn thận, điều chỉnh thật tốt tâm trạng cô rồi mới mở của đi ra.

Nhìn thấy Tiểu Minh đứng ở cửa nhìn mình, cô liền cười nhẹ bế thằng bé lên rồi xuống nhà.

Tiểu Minh được bế liền cọ vào người cô cười khúc khích. Từ lúc có mẹ, thằng bé rõ ràng không phải đi bộ nữa vì hầu hết đều có mẹ bế. Có mẹ thật thích.

----------------------------------------

Bởi vì dành cả buổi chiều để chơi với Tiểu Minh nên bây giờ cô mới có thời gian viết luận. Thật sự không nghĩ tới vì sao có thể chơi cả buổi mà khi viết luận lại không biết viết cái gì cả.

Chiều nay vốn định đi nhà sách tìm mấy quyển liên quan đến luật nhưng quên mất.

Bây giờ cần tài liệu mà lại không có. Ngồi vò đầu nghĩ ngợi mới sực nhớ ra trong nhà cũng có một phòng sách. Nghĩ tới liền chạy xuống nhà hỏi mẹ.

" Con muốn vào đó thì phải hỏi Tiểu Trì, mẹ không thể đồng ý cho con được!"

Bà Lâm cười trừ.

Cái thư phòng đó không được con trai bà cho phép thì chẳng ai dám vào.

Nhớ lần đầu bà thử đi vào đó quét dọn, sau khi con trai bà biết liền bị nó tức giận bỏ bữa mấy ngày, đến nhìn mặt bà nó cũng không thèm nhìn.

Ngay cả khi vợ nó là Khương Loan còn sống cũng không ít lần hai đứa cái nhau vì cái thư phòng đó.

Thấy mẹ không giúp gì được cô liền xụ mặt đến phòng làm việc của Thanh Trì mà gõ cửa hỏi.

Gõ cửa một hồi mà chẳng có ai đáp trả, cô liền đẩy cửa đi vào.

Căn phòng chỉ có ánh sáng yếu ớt từ cái đèn bàn phát ra, xung quanh tối đến lạ thường.

Cạnh cửa sổ ban công, Thanh Trì đang chăm chú đọc các văn kiện. Phía trước mặt là cả cái màn hình to bự dùng để họp trực tuyến.

Tối như vậy còn có thể nhìn thấy chữ sao???

Anh ta chê mắt mình quá sáng???

Nhớ lại ngày tháng mất đi thị lực kia Thiên cảm thấy cuộc sống thật bất công.

Ngày xưa cô đã từng sống trong bóng tôi gần chục năm liền nên đương nhiên cô không thích bóng tối, lại càng biết quý trọng đôi mắt hiện giờ của mình.

Cảm thán xong đôi mắt, cô lại cảm thán trước sự giàu có của ngôi nhà này.

Xong nghĩ tới bài luận còn dang dở của mình, cô liền đi tới chỗ anh hỏi:

" Có thể hay không, cho tôi mượn mấy quyển sách trong phòng sách của anh được không??? Tôi cần viết luận mà quên không tìm sách tham khảo. Có thể hay không..."

Chưa nói dứt lời đã nhận được ánh mắt sắc lạnh của Thanh Trì khiến cô im bặt không dám nói thêm một chữ nào nữa. Bình thường ra vẻ trước mặt mọi người là thế nhưng khi đối mặt với anh, cô liền xụi lơ như một cọng cỏ lúc nào cũng có thể bị gió quật ngã.

Nhìn cô một hồi anh mới đẩy ghế đứng dậy đi ra ngoài.

'Vậy chứ có cho mình mượn không???'

Đang muộn phiền trong lòng thì bất chợt bị một ngoại lực kéo đi khiến cô giật mình nhìn cánh tay đang nắm cổ tay mình kia mà lôi đi.

" Cô có thể mượn nhưng đừng sờ những thứ không nên sờ!" Sau khi kéo cô vào trong phòng anh dừng trước kệ sách to đùng kia lặng lẽ phun một câu đủ độ uy hiếp liền đứng ra một góc theo dõi.

" A, cảm ơn!!!"

Gật đầu lia lịa rồi bắt đầu tìm. Vừa nãy thật đáng sợ.

Nếu không phải vì thằng nhóc Tiểu Minh, Thanh Trì nghĩ mình sẽ không bao giờ chịu nghe cô ta nói một lời.

Phòng sách với hai kệ sách cao gấp ba lần chiều cao của cô, ngăn nào cũng đầy sách đủ các thể loại từ kinh tế chính trị đến báo trí...ngành nào cũng có.

Bất chợt dừng trước một kệ sách khiến cô giật mình. Kệ này toàn bộ đều là ngôn tình.

Mà tất cả các truyện ngôn tình này đều là của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm.

Trong lòng dấy lên sự tò mò không hề nhẹ bởi vì Diệp Lạc Vô Tâm vốn là tác giả viết tiểu thuyết mà cô thích nhất đồng thời nó cũng liên quan tới một lời hứa của người đó, nhưng cô không nghĩ rằng người như Thanh Trì mà cũng thu thập mấy thể loại ngôn tình đó.

Không nghĩ tới!!!

Cô hơi sốc, làm sao đây???

" Rốt cục là cô tìm thấy sách chưa vậy?"

Thanh Trì bực bội nhìn cô cướp mất thời gian của mình. Cho cô ta tìm sách, cô ta nhìn mấy quyển ngôn tình đó làm gì.

" A... tôi không biết loại sách tôi tìm ở chỗ nào!"

Hoàn hồn cô mới ấp úng nói. Ánh mắt vẫn không tự chủ lướt nhìn kệ ngôn tình kia.

" Phiền phức!"

Nói rồi anh tiến lại rút ra mấy quyển sách ném vào lòng cô rồi kéo tay cô ra ngoài không để cô nhìn thêm cái gì trong đó nữa.

Trước khi trở về phòng, cô vẫn không cam lòng mà quay lại nhìn anh rồi thốt ra một câu:

" Tôi không nghĩ người như anh lại sưu tầm mấy quyển truyện ngôn tình đó đấy! Anh thật sự..."

Không kịp nói hết câu đã nhận được cái trừng mắt của Thanh Trì, cô liền rụt cổ chạy vào phòng đóng cửa lại.

Thanh Trì nhìn cánh cửa khép lại thở dài một hơi.

Kệ sách đó dành cho người mà anh thương.

Người con gái ấy không thể đọc được chữ vì đôi mắt mù lòa, nhưng lại bất chấp bắt anh đọc từng trang tiểu thuyết cho cô nghe.

Người con gái ấy từng nói thích nghe giọng anh đọc truyện cho cô nghe, sau đó anh liền ghi âm lại cho cô nghe mỗi ngày.

Người con gái ấy từng nói với anh rằng chỉ cần anh có thể tìm đủ các bộ sách của Diệp Lạc Vô Tâm, cô sẽ nguyện ý bên anh trọn đời.

Vì vậy mà anh từng hứa với người đó rằng nhất định anh sẽ mua đầy đủ bộ sách của Diệp Lạc Vô Tâm mà cô thích.

Chỉ tiếc là anh lại không có cơ hội tìm cô ấy để nói với cô ấy rằng: lời mà anh đã hứa, từng việc anh đều đã làm được rồi.Chỉ trừ việc duy nhất anh phải thất hứa.

Có lẽ cả đời này cũng không bao giờ dám thực hiện.

----------------------------------------

Ngồi viết luận văn, Thiên vẫn không thể để suy nghĩ của bản thân thoát ra khỏi kệ sách ngôn tình kia.

Giá mà năm đó anh không đi thì có phải cô cũng sẽ có một kệ sách như vậy không?

Trên đời này không có giá như.

Ngày cô bước chân vào phòng phẫu thuật, anh đã nói rằng anh sẽ là người đầu tiên mà cô nhìn thấy khi mở mắt.

Nhưng rồi người đầu tiên mà cô nhìn thấy lại không phải là anh, mà là bóng lưng của anh trên bức ảnh.

Anh nhẫn tâm bỏ đi, không để cô biết khuôn mặt ấy, thứ mà anh để lại chỉ có độc một bức ảnh.

Bức ảnh chụp từ phía sau cậu bé giữa vườn hoa oải hương.