Hạnh Phúc Ở Phía Cuối Con Đường

Chương 38: Anh yêu em...vì em đặc biệt trong tim anh.




"Mẹ...mẹ nhanh lên! Muộn mất! Lâu quá đi!!!"

Giọng non nớt vang lên lanh lảnh.

Tiểu Minh hai tay chống hông, ngửa cổ lên hò Thiên.

Đứa trẻ này...phấn khích quá rồi!

"Đợi chút...mẹ xong ngay!"

Thiên đem balo khoác lên vai, tay loay hoay khóa cửa nhà lại.

Dáng vẻ khá chật vật!

"Ba...làm một người đàn ông, ba phải biết giúp đỡ đàn bà con gái chứ! Hơn nữa kia cũng là vợ của ba, ba không biết thương hoa tiếc ngọc hay sao?"

Tiểu Minh cất chất giọng non nớt của mình chất vấn.

Dáng vẻ kia giống hệt tướng của một lão già.

Thanh Trì co giật, đứng hình nhìn con trai rồi lại đưa mắt nhìn Thiên.

Thằng con này...muốn lên trời rồi!

Lại còn dám dùng dọng điệu ấy dạy dỗ, chê bai anh.

"Đưa anh giúp em!"

Thế nhưng Thanh Trì cũng không nói gì, chỉ bước lại giúp Thiên xách đồ khóa cửa.

"Người đàn ông của gia đình! Tốt! Lần sau không cần nhắc nhở nữa nha baba thân yêu!"

Tiểu Minh xoay người nhìn ra đường lớn tiếng cảm thán một câu.

Thiên vừa bước tới định ôm lấy con trai từ phía sau thì chợt nghe tháy câu cảm thán kia.

Nhất thời cứng đờ người...

Con trai cô...

"Đi thôi...mặc xác thằng nhỏ!"

Thanh Trì tím mặt rảo bước tới vỗ vai Thiên.

Thằng nhóc này...nhất định anh phải dạy dỗ nó mới được!

"Mẹ....oa, mẹ xinh quá đi! Giá mà mẹ là người yêu của con nhỉ!"

Tiểu Minh nghe giọng nói ghét bỏ của ba liền quay phắt lại, 360 độ đáng yêu xà vào lòng Thiên ôm chặt.

Khuôn mặt mũm mĩm cọ tới cọ lui ở ngực Thiên khiến Thanh Trì tức xì khói.

Lại dám ăn đậu hũ của vợ anh!

Muốn quăng đứa con trai này vào thùng rác!

"Ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì? Nóng nực này!"

Thanh Trì tiến tới xách cổ áo Tiểu Minh ra quăng nó vào xe.

"Ba...bạo lực gia đình là vi phạm pháp luật!"

Tiểu Minh ai oán, ngước đôi mắt ngập nước chất vấn.

Lại còn lôi cả luật pháp ra đây nữa!

Ai đó trả lại con trai ngây ngô đáng yêu cho tôi đi!

"Mấy đứa còn làm gì thế? Không định đi hay sao?"

Bà Lâm cuối cùng cũng lên tiếng.

Thật không hiểu chúng đang nghĩ gì nữa!

Thiên và Thanh Trì lúc này mới tiến vào mở cửa lên xe.

"Con muốn ngồi với mẹ!"

Tiểu Minh từ ghế sau chồm người lên nhào thẳng vào lòng cô, đôi tay bé bỏng túm chặt lấy eo cô, ra sức cọ cọ.

Mẹ nó cọ tới nghiện rồi à?

Thanh Trì tím mặt mà không làm gì được!

Nhất định anh phải trị lại thằng này mới được.

------------------------------

Rào....rào....

Tiếng sóng vỗ vào bờ cát, đem bọt nước bắn tung tóe.

Mặt biển trong xanh, gió thổi ào ào.

Những cột sóng cao chừng hai mét đập thẳng vào bờ, cuốn đi tùng chút từng chút cát ven biển.

Cách mặt biển chính là rặng dừa nghiêng nghiêng, tàu lá bay ào ào trong gió.

Mặt trời không gắt, chiếu từng tia nắng vàng xuống biển.

Lấp lánh ánh nắng...trong xanh.

"Oa....biển lớn quá mẹ ơi!"

Tiểu Minh chạy ra biển với tay hất tung những bọt nước thích thú cười.

Thiên cũng không kém, lao ra như một cơn lốc nhảy ùm xuống nước.

Thanh Trì xách đồ ra tới nơi đen mặt.

Anh liền sải bước tới đem cả hai mẹ con túm lên.

Đang mát mẻ bỗng chốc bị kéo lên khiến cà hai bất mãn, trừng mắt nhìn Thanh Trì.

"Không thay đồ hay sao mà dám...?"

Thanh Trì cất giọng âm u.

Một lớn một nhỏ chợt sợ hãi, ngoan ngoãn nghe lời.

Ướt cũng ướt rồi...bày đặt thay với chả mặc.

Ngước nhìn bộ quần áo trên người, Thiên trầm mặc.

Mẹ nó cái này so với không thay khác gì nhau?

Cũng là áo phông quần đùi...

Không sai...Thanh Trì chính lá sợ cô lộ hàng nên quần áo bơi đều chỉ có quần đùi áo phông.

Tuyệt đối không thấy bộ nào thiếu vải cả.

Phụng phịu nhìn Thanh Trì, dáng vẻ bất mãn.

"Đi tắm thôi!"

Thanh Trì nhịn cười, bước tới nắm tay cô kéo ra biển.

Tiểu Minh thay đồ xong liền chạy lại chỗ cồn cát xây nhà lầu, miệng ngâm nga câu hát.

Bà Lâm không xuống nước, ngược lại ở trên bờ nằm hóng mát, uống nước dừa, cảm nhận hương vị của biển cả.

Bà già rồi, làm sao dám chơi bời như bọn trẻ được!

Cái thân già này sẽ không chịu nổi mà nằm liệt giường mất!

------------------------------------

Mặt trời dần tắt, lúc này cả ba người mưới dời khỏi mặt biển đi ăn tối.

Thanh Trì đã đặt một bàn ở ngay cạnh biển.

Nói cái gì mà...hưởng thụ cảm giác ăn uống cùng sóng nước.

Lãng mạn!

Lãng mạn cái con khỉ?

Trời tối, gió thổi lạnh hơn, trang phục mặc không khô, gió thồi một cái liền run hết cả người.

Cơ mà chỉ có mình Thiên cảm nhận được hơi lạnh, ba người còn lại đều thấy rất bình thường, thậm chí còn thấy nóng.

Khác người a!

Ăn xong bữa tối lãng mạn cạnh biển, lúc này cả nhà mới trở về khách sạn.

Thanh Trì thuê hai phòng, anh và Thiên một phòng, Tiểu Minh và bà Lâm một phòng!

Hai căn phòng sát cạnh nhau.

Vừa trở về phòng, Thiên liền phóng ngay vào nhà tắm.

Lạnh chết cô rồi!

Thanh Trì nhìn dáng vẻ kia của cô, vươn tay muốn nhắc nhở một chút nhưng cô đã đóng cửa phòng tắm rồi.

Thanh Trì nở nụ cười đen tối!

Để xem cô làm thế nào ra được ngoài!

Thoải mái bước ra khỏi bồn nước, Thiên sảng khoái hít thật sâu.

Bồn tắm này rộng rãi, thích hợp để cô nằm ườn ngâm mình.

Mẹ nó quá thoải mái!

Nhất định phải đầu tư một chiếc mới được!

Thế nhưng...làm sao để ra ngoài đây?

Cô...quên đem quần áo vào rồi!

Mẹ nó muốn tự tử huhu!!!

"Lâm Thanh Trì...Lâm Thanh Trì...tôi biết anh có ngoài đó...giúp tôi lấy bộ quần áo với!"

Đứng trong phòng tắm, Thiên lí nhí gọi tên anh.

Mặt mũi cô còn đâu?

Bên ngoài vẫn một mảng im lìm.

Ngay lúc cô chuẩn bị vặn chốt cửa gọi anh thì có tiếng đáp lại.

"Em cầu xin tôi đi!"

Giọng anh rất nhẹ, đậm ý trêu đùa.

Hôm nay cô không cầu xin anh thì đừng mơ bước chân ra ngoài.

Trừ phi cô không cần giữ thân như ngọc nữa!

"..."

Thiên lâm vào trầm mặc.

Anh cố ý chỉnh cô đúng không?

"Làm ơn...Lâm Thanh Trì...lấy giúp tôi bộ đồ!"

Hạ giọng năn nỉ, cứng ngắc.

"Gọi chồng yêu!"

Thanh Trì nghiêm mặt nhìn cửa phòng tắm, cười gian tà.

???

Mẹ nó đùa cô à?

Chồng yêu là cái quỷ gì?

"Ch...Chồng yêu! Giúp tôi lấy..."

"Xưng vợ đàng hoàng!"

Đem lời nói cắt ngang câu nói của cô.

Đã gọi chồng rồi còn xưng tôi?

Mẹ nó cô não ngắn à?

"Giúp...vợ lấy bộ đồ với!"

Vì bản thân, Thiên thấp giọng chịu thiệt.

Làm người co được duỗi được!

Thanh Trì lúc này mới hài lòng đứng dậy tới balo lấy giúp cô bồ quần áo!

Đem đống đồ tới trước cửa phòng tắm, anh đưa tay gõ nhẹ.

Thiên giật mình nhất thời lúng túng.

Cô...phải mở cửa mới lấy được!

Anh sẽ không làm trò cầm thú gì chứ?

"Em còn sợ tôi giở trò sao? Nhanh lên tôi cũng muốn tắm!"

Cắn răng đánh liều mở he hé cửa, cô thò một tay ra ngoài huơ huơ ý bảo anh đặt vào tay cô.

Cánh tay trắng mịn huơ trong không khí, vô tình huơ trúng đệm thịt mềm mềm.

Cơ thể Thanh Trì nhất thời cứng ngắc.

Cô...mẹ nó lại dám va vào hạ thân của anh.

Hơi thở Thanh trì dồn dập. Cư nhiên chạm nhẹ thôi đã có phản ứng.

"Thanh Trì...quần áo...!"

Thiên hoàn toàn không biết lỗi lầm mình gây ra, tiếp tục huơ huơ trong không khí.

Thanh Trì cố gắng ổn định hơi thở, đem quần áo đặt vào tay cô, nhanh chân lùi về sau một bước.

Anh sợ mình không kìm được đẩy cửa vào cưỡng bức cô.

Mẹ nó thật là khó chịu!

Cạch!

Cánh cửa phòng tắm đẩy ra, hơi nước từ bên trong tỏa ra ngoài, mù mịt.

"Anh...sao anh đứng ở đây?"

Thiên hơi giật mình khi thấy Thanh Trì đứng chắn trước cửa.

Hơi thở của anh có vẻ rối loạn, khuôn mặt thì đỏ bừng.

Thiên khẽ nhíu mày.

Không phải cảm lạnh rồi chứ?

Nghĩ rồi cô tiến thêm một bước, kiễng chân vươn tay sờ chán của anh.

Chưa kịp cảm nhận nhiệt độ trên trán, cô đã bị anh túm lấy tay ép vào cửa phòng tắm.

Hai người nhìn nhau chằm chằm.

Tim Thiên khẽ đập nhanh hơn.

Hơi thở của Thanh Trì càng lúc càng rối loạn.

Anh muốn đè cô xuống thân mà cưỡng bức!

"Lâm...Lâm Thanh Trì...anh không cảm thấy người mình rất hôi sao?"

Cố gắng trấn tĩnh, Thiên ngửng cổ nhìn anh...phun một câu.

Ào!!!

Câu nói không khác gì xô nước lạnh dội thẳng vào người anh.

Đem toàn bộ lửa trong người dập tắt.

Thanh Trì đen mặt, xoay người buông cô ra lấy đồ vào phòng tắm.

Cô chê anh hôi!

Tổn thương sâu sắc!

Thiên khẽ vuốt trái tim đang đập loạn nhịp trước hành vi vừa rồi của anh.

Lúc đấy cô có thể chắc chắn rằng anh nhất định sẽ cưỡng bức cô.

Nguy hiểm!!!

Thiên bước về phía giường ngồi xuống, mắt nhìn chàm chằm vào chiếc balo.

Cô đã quyết định rồi...không thể không bước tiếp!

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Thanh Trì bước ra khỏi phòng tắm, trên người anh mặc mỗi bộ áo tắm màu trắng.

Thiên đưa mắt liếc nhìn anh, từ trên xuống dưới.

Chiếc áo tắm của anh khá rộng, cổ áo mở rộng để lộ vòm ngực rắn chắc. Đai lưng thắt lỏng lẻo bất cứ khi nào cũng có thể tuột.

Nhìn xuống dưới chân anh Thiên hơi đen mặt.

Liệu có phải anh không mặc quần lót đấy chứ?

Thế nhưng cơ thể này...mẹ nó cũng quyến rũ quá đi!

Thiên khẽ khàng sụt sịt kìm nén cảm xúc muốn xông tới làm bừa của bản thân.

Anh cố ý khoe hàng quyến rũ cô đúng không?

Tuyệt đối là cố ý!

"Em đang nghĩ cái gì vậy? Tôi có mặc quần lót! Cơ mà nếu em không thích tôi có thể cởi ra!"

Thanh Trì nhìn ánh mắt của cô cười cợt nhả.

Thiên đen mặt, tí nữa thì máu mũi chảy ra.

Hít thở thật sau kìm nén thú tính, cô quay mặt đi không nhìn anh nữa.

Càng nhìn càng muốn phạm tội.

"Em thật sự không muốn cảm nhận sao?"

Cả người Thiên bỗng chốc run lên.

Hơi thở của anh phả vào cổ cô, kéo theo cả người khẽ run, khuôn mặt chốc lát đỏ bừng.

Không muốn...cô tuyệt đối không muốn!

A!!!

Cơ thể càng run lợi hại vì Thanh Trì đang cúi xuống liếm vành tai cô, thì thào.

"Thật sự không muốn sao?"

Bàn tay anh đã không yên phận tóm lấy eo cô, từ từ vuốt ve.

Thiên hơi thử dần rối loạn, đánh mất lí chí, nhất thời chìm đắm vào sự dịu dàng của anh.

Hai tay cô thuận thế quàng qua cổ anh níu giữ nụ hôn.

Thuận thế Thanh Trì dịch xuống ôm lấy cô để lên đùi mình, đôi môi nhẹ nhàng gặm nhấm môi của cô.

Thoải mái hưởng thụ vị ngọt trong khoang miệng cô, để đầu lưỡi hai người quấn quýt đùa nghịch với nhau.

Bàn tay anh càng không yên phận bắt đầu dịch chuyển từ eo lên phía trên, từng chút từng chút vuốt ve.

Ưm...

Thiên không kìm được khẽ rên một tiếng.

Tiếng rên càng kích thích thú tính trong người anh, nụ hôn càng mạnh bạo hơn, anh còn cắn một phát vào môi cô khiến nó bật máu.

Shit...

Thiên chợt bừng tỉnh....trố mắt ngây người nhìn anh.

Sau đó giật mình bật dậy, nhảy ra khỏi lòng Thanh Trì....bình ổn hơi thở.

Cô vừa làm cái gì vậy?

Tại sao lại có thể chìm đắm như vậy chứ?

Cô điên rồi sao?

Ngọn lửa trong người lần thứ hai bị dập tắt.

Thanh Trì nhíu mày nhìn cô.

Thế nhưng giây sau, cô đã xoay người chạy chốt chết ra ngoài hành lang.

Cô đúng là điên rồi!

Làm sao cô lại có thể chìm đắm trong đó chứ?

Nếu như lúc đấy không bừng tỉnh...có phải cô sẽ không thể nào quay đầu được không?