Hạnh Phúc Ở Phía Cuối Con Đường

Chương 11: Cắm trại (2)




"Oa rừng cây này đẹp quá đi! Lần đầu tiên em được đến đây đó hihi!!!"

Tiểu Minh chạy vòng quanh mảnh đất trống ngó nghiêng vẻ mặt thích thú rồi lại quay về nhảy lên ngực cô ôm ôm.

Thiên nhìn đứa bé trong lòng cười xoa đầu nó.

Nhìn xem nó vui như thế nào!!!

Các giáo sư sau khi thảo luận liền dẫn đội ngũ đi vào khu cắm trại.

Cả khoa chia làm mười đội, mỗi đội hai mươi người do một vị giáo sư dẫn dắt.

Mỗi đội chia làm bốn nhóm nhỏ tự sinh hoạt. Nhóm của Thiên không cần sắp xếp liền đủ bộ: Thiên, Thanh Trì, Tiểu Minh, Tĩnh Vy và Đông Thành.

Các vị giáo sư dặn dò một phen: Không đi vào rừng quá sâu, không rời bỏ đội ngũ, không tự ý săn bắt thú rừng, không

phá hủy thiên nhiên, không.......... rất nhiều không khiến cả đoàn người nghe tới nhàm chán thi nhau ngáp lên ngáp xuống.

Đợi dặn dò xong tất cả trở về khu vực đã được phân công. Thanh Trì vừa ngồi xuống liền lục balo lấy ra tuýp thuốc quẳng cho Thiên đồng thời nói:" Bôi cho Tiểu Minh tránh bị côn trùng đốt, cả cô...em nữa."

May mà thanh Trì nhớ nha bọn họ đang trong thân phận anh em với nhau.

Diễn kịch...thật sự rất phiền.

Bắt lấy tuýp thuốc từ tay Thanh Trì, cô cười trừ.

Đông Thành vừa thấy vậy cũng dừng động tác, đem tuýp thuốc của mình giấu ra sau lưng.

Cô ấy có anh trai ở đây, bản thân cậu đâu cần lo mấy việc bao đồng này.

Tĩnh Vy thấy được hành động của Đông Thành liền kêu lên

"A, mình quên không đem theo thuốc tránh côn trùng đốt rồi!!!"

Đông Thành thấy vậy liền do dự nhưng cũng đem tuýp thuốc quẳng sang cho Tĩnh Vy. Không tình nguyện nhưng mà cậu giữ lại cũng không có ích gì cả.

Nghe lệnh của các giáo sư, tất cả mọi người cũng nhóm lửa lên, đốt lửa trại. Mỗi người ai cũng cầm trong tay những xiên thịt nướng vừa cười vừa hát.

Khung cảnh cũng rất vui vẻ náo nhiệt.

"Anh không ăn à??? Cầm lấy đi!"

Thiên đưa xiên thịt ra trước mặt Thanh Trì.

Thanh Trì "..."

Anh không động tay, chỉ đưa mắt nhìn cô.

" Đừng nói là Lâm đại công tử chê đồ ăn không hợp vệ sinh đấy nhé? Anh phải biết nhưng hoạt động cắm trại như này không thể kén chọn được. Đâu có như ở nhà đâu? Phải không Tiểu Minh?"

Thiên nhận ra vẻ khó chịu của anh liền ghé tai nói nhỏ. Cô hiểu tính khí đại thiếu gia của anh mà.

Nghe câu hỏi của mẹ, Tiểu Minh chỉ toe toét cười, miệng vẫn nhai miếng thịt mà gật đầu.

"Ba thật khó chiều đó!" Tiểu Minh trề môi chê ba của mình. Khuôn mặt phúng phính nhìn thật sự đáng yêu.

"Ăn đi, ở đây không mang theo cơm cho anh được. Ăn đi không đói!"

Thiên tiếp tục đưa xiên thịt trước mặt cho anh mà khuyên nhủ. Cô biết anh đói rồi nhưng cái tính khí kia thì...

Bất đắc dĩ, Thanh Trì liền đưa tay cầm xiên thịt đưa lên miệng cắn thử một miếng.

"Sao rồi? Ngon đúng không? Xiên nữa nè, tôi không ăn được hết!"

Thấy anh ăn rồi cô liền vui vẻ đưa nốt xiên còn lại cho anh. Thanh Trì nhìn xiên thịt, miễn cưỡng cầm lấy rồi quay ra chỗ khác không nhìn cô nữa.

Ngại ngùng!!!

Thấy thái độ của anh, Tiểu Minh và Thiên chỉ biết nhìn nhau rồi cười.

Điệu bộ ấy dễ thương biết bao...

Mọi hành động nãy giờ của cô đều thu vào tầm mắt của Đông Thành.

Anh buồn bực ăn không thèm nói gì cả.

Những hoạt động kiểu này thường thì đều do anh chăm sóc Thiên, nhưng mà lần này...

Anh cảm thấy mình mất đi thứ gì đó, thứ mà vốn dĩ trước giờ anh nghĩ thuộc về mình.

"Chúng ta chơi kể chuyện nối tiếp đi!!!"

Ăn uống no say, bạn học A đề nghị.

Tất cả mọi người đều hưởng ứng tán thành ý kiến. Rất nhanh mọi người cùng nối tiếp mỗi người một câu kể chuyện.

Không khí càng tưng bừng vui vẻ.

Thanh Trì cảm thấy khá nhàm chán. Trước giờ anh không thích đám đông nên liền đứng dậy đi về phía lều.

Thiên thấy vậy cũng đứng lên theo anh. Cô nghĩ chắc anh thực sự không thích các hoạt động như này.

Sợ anh buồn chán nên đi theo an ủi.

Tiểu Minh thì đang được Tĩnh Vy ôm trong lòng mà nghe chuyện vốn dĩ không cần cô để ý.

Đông Thành thấy cô đứng dậy, vốn định nói gì đó nhưng lại im lặng ngồi tham gia kể chuyện. Chỉ có ánh mắt thi thoảng nhìn về phía lều của cô và Thanh Trì.

"Cô theo tôi ra đây làm gì?"

Thanh Trì buồn bực nhìn cô. Giọng điệu khắp nơi đều lộ ra vẻ khó chịu của một đại công tử ngồi xuống cạnh lều.

Thiên tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, cầm que chọc chọc cười nói:

"Thấy anh không cao hứng nên đi theo xem sao! Ai biết Lâm đại công tử anh tính khí khó chiều như vậy chứ. Nếu hôm đó anh nói rằng anh không thích tôi liền có thể bảo mẹ mà. Anh cứ thế nghe theo, bây giờ cả đoạn đường đều khó chịu như vậy khiến tôi làm sao cao hứng. Nhỡ đâu anh buồn bực bỏ đi rồi bị lạc trong rừng thì tôi biết làm sao chứ. Tôi cũng không thể trở thành góa phụ được, cũng không muốn Tiểu Minh thành đứa trẻ không có ba nha!"

"Cô nhiều lời quá rồi!"

Thanh Trì liếc mắt lườm cô. Nhận được ánh mắt ngùn ngụt sát khí khiến cô im bặt che miệng cười trừ.

Cô sợ ánh mắt của anh.

"Nhưng mà đại công tử nhà anh rốt cuộc nghĩ gì mà đi theo tôi như vậy chứ?"

Không kìm được lòng hiếu kì, cô vẫn buột miệng hỏi.

Một câu đại công tử, hai câu đại công tử...

Nghe mà phát hờn!

"Ai đi theo cô? Tôi theo con trai của tôi! Vả lại còn không phải mẹ ép tôi sao? Toàn bộ đều là phiền phức cô mang đến."

Thanh Trì tức giận thực sự. Nói xong liền đứng dậy chui vào lều. Một ánh mắt cũng không thèm ném lại cho cô.

Thiên nhìn cửa lều bị kéo khóa mà ngơ ngác.

Lời nói của cô khiến anh ta tức giận vậy sao???

Nhún vai khó hiểu, cô liền đứng dậy đi qua chỗ lửa trại ngồi tham gia kể chuyện với mọi người.

Tĩnh Vy nhìn cô rồi hất mặt sang nhìn Đông Thành.

Thiên đưa mắt nhìn sang cậu thấy vẻ mặt nhiều tâm sự kia liền hiểu ý.

Cả ngày nay, cô không quan tâm nhiều đến cậu mà chỉ mải mê lo cho Tiểu Minh và Thanh Trì, tạm thời quên mất cậu.

"Nghĩ gì vậy?"

Tiến tới ngồi cạnh Đông Thành, cô huých vai hỏi nhỏ.

"Thiên,...không sao, đang nghĩ xem nên kể câu chuyện như thế nào thôi!"

Đông Thành giật mình nhìn Thiên, ấp úng nói.

Khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy vẫn nở nụ cười trìu mến dành riêng cho Tiểu Thiên-cô.

"Tới thổi một bài đi! Khúc nào hay hay ý!"

Thiên biết ý liền lôi cây sáo trúc đưa cho cậu.

Không muốn nói thì dùng sáo để bộc lộ tâm trạng thôi.

Đông Thành nhìn sáo lại nhìn cô, sau đó liền vui vẻ cầm lên mà thổi một khúc.

Tiếng sao vừa cất lên không khí liền im lặng.

Phải biết tiếng sáo này bọn họ quý báu lắm mới được nghe đấy.

Cả khoa này ai mà không biết chỉ có Trịnh tiểu thư mới có thể thuyết phục được Trạch thiếu gia thổi sáo chứ.

Bọn họ là được nghe ké đấy.

Nhớ năm đầu tiên vào đại học, cặp đôi này đã khiến cả trường hoàn toàn chìm đắm vào điệu sáo du dương cùng giọng ca trong trẻo đấy.

Sau buổi hôm đấy ngày nào bọn họ cũng nhận được đống thư tỏ tình, hâm mộ các kiểu.

Hôm nay đúng là được lời mà!

"Sắc thắm hương ngát hoa được nâng niu

Đến khi hoa tàn khô héo

Trống vắng mơ tưởng ai nhặt hoa rơi

Ngẩn ngơ mong chờ ai tới.

Phải tuôn rơi bao nhiêu nước mắt

Mới thôi không còn rớt?

Phải đi qua bao nhiêu sương gió

Mới thôi không vỡ tan?

Chẳng ai hiểu ta chẳng ai thấu hết

Môi mắt xanh xao tiều tụy

Độ xuân thì không còn, hoa héo úa

Kỷ niệm tuyệt đẹp vấn vương

Gió Bắc nhẹ lướt màn đêm xa xăm

Không ai đến đây hàn huyên

Có lẽ cây đến mùa thay lá đi

Ai kia cũng nhanh thay lòng

Phải đi qua bao nhiêu cay đắng

Mới thôi không cạn chén?

Phải say sưa bao nhiêu đêm tối

Mới thôi không luyến lưu?

Chẳng ai hiểu ta chẳng ai thấu hết

Môi mắt xanh xao tiều tụy

Độ xuân thì không còn, hoa héo úa

Kỷ niệm tuyệt đẹp vấn vương

Gió Bắc nhẹ lướt màn đêm xa xăm

Không ai đến đây hàn huyên

Có lẽ cây đến mùa thay lá đi

Ai kia cũng nhanh thay lòng"

_Hoa rơi_ Reii_

Theo tiếng sáo vi vu trầm bổng giữa rừng núi là tiếng hát dịu dàng du dương của Thiên.

Ai mà chẳng hâm mộ cặp đôi này, một đàn một hát khuấy đảo sân khấu sinh viên suốt bốn năm đại học sao có thể coi thường được.

Tiếng hát ấy chỉ có thể kết hợp với tiếng sao của Đông Thành là hay nhất.

Nằm trong lều lắng nghe giọng hát ấy mà ngạc nhiên, hoảng hốt.

Từng lời ca như vang dội trong trái tim của Thanh Trì. Bài hát này, ngày xưa anh và cô ấy từng hát rất nhiều, rất nhiều. Không biết tại sao nhưng anh cảm giác như người mà anh không ngừng nhung nhớ đang ở ngoài kia, hát chính bài hát của hai người họ.

Tiếng sáo vừa ngừng mọi người liền đồng loạt vỗ tay cổ vũ.

Ngay cả Tiểu Minh cũng tròn xoe mắt nhào vào lòng cô mà khen lấy khen để, một khắc cũng không ngừng.

Thằng nhóc còn "tiện tay" đẩy Đông Thành sang một bên, ngăn cách hai người đụng chạm.

Mẹ của nhóc cũng thật là...

Tàn lửa trại, Thiên đón Tiểu Minh từ tay Vy bế thằng bé trở về lều của mình.

"Bài hát vừa nãy..."

Thanh Trì ấp úng hỏi cô. Không hi vọng gì nhiều chỉ là muốn biết tại sao cô hát nó thôi.

"Bài vừa nãy... là bài tôi thích! Thành cũng thích nó nên hai chúng tôi kết hợp với nhau. Từ đó liền cứ thế chung con đường, cậu ấy thổi sáo, tôi hát!"

Cô nhún vai cười tủm. Mỗi lần hát với Thành, cô đều rất vui.

"Không có gì đặc biệt sao?"

Thanh Trì nhìn cô, ánh mắt không được tự nhiên lắm.

Hử...

Thiên tròn mắt nhìn anh thắc mắc. Bộ thích một bài hát còn cần một lí do gì đặc biệt sao?

"Khụ...kiểu như vì sao lại thích?"

Thanh Trì thấy ánh mắt kì lạ của cô liền đưa tay lên che miệng giả bộ kiểu như hỏi vu vơ.

"Vì sao hả? Người tôi thích thích bài này!"

Thiên tủm tỉm cười.

Đúng vậy!

Vì cậu ấy thích nên cô cũng thích.

"Người cô thích là..."

"Thiên, có thể ra đây dạo với mình được không?"

Thanh Trì chưa kịp nói hết câu thì đã bị Thành cắt ngang.

"Tôi ra đây chút. Anh ngủ đi!"

Nghe tiếng Đông Thành gọi, cô liền tươi cười nhẹ nhàng đứng dậy chui ra ngoài.

Thanh Trì thấy vậy định nói gì đó nhưng lại im lặng, nuốt câu nói về.

Chắc anh nghĩ nhiều rồi!

Chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi!

Trên đời này có rất nhiều cái ngẫu nhiên.