Nằm trên giường Lâm Lam nhớ tới chuyện vừa rồi với người tên Hứa Mặc kia, anh ta là một người như thế nào? Chắc cũng rất cô đơn cho nên mới phải tìm tới cô, vì cô cũng là một người rất cô đơn!
Không ngờ lại nhìn thẳng vào mắt của người nằm trên giường đối diện, Lâm Lam giật mình vì lúc này cô gái đó lại nhìn chằm chằm mình, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau hai người đều tự giác dời ánh mắt đi.
Đó là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, lúc mới vào buồng xe Lâm Lam cố tình quan sát cô gái này, môi hơi vểnh lên, lỗ mũi hơi lớn, lúc ngửa đầu khiến Lâm Lam nghĩ tới lỗ mũi con heo. Nhìn toàn thân cô gái này mặc đồ thành thục nhưng chưa thoát ra được vẻ trẻ con, Lâm Lam đoán cô gái này vẫn còn là một học sinh.
"Còn đang đi học sao?" Môt cảnh bốn mắt nhìn nhau lúc nãy đột nhiên khơi dậy ham muốn nói chuyện với cô gái này của Lâm Lam.
"Ừ, ít giờ học, ở trường học cũng rảnh rỗi nên chạy tới đây!" Cô gái vừa nói chuyện, cúi đầu cầm bút viết gì đó trên giấy.
Lâm Lam nhìn bút trong tay cô gái này không ngừng đong đưa, hỏi: "Viết gì vậy?"
Cô gái chợt dừng bút, ngẩng đầu nhìn Lâm Lam, ánh mắt lưỡng lự nhìn qua nhìn lại trên người Lâm Lam. "Biết vì sao vừa rồi tôi nhìn cô như vậy không?" Cuối cùng ánh mắt dừng lại nhìn thẳng vào mắt cô, cô gái đột nhiên hỏi một vấn đề như vậy.
Lâm Lam nhìn vào mắt cô gái này, không hiểu lắc đầu: "Vì cái gì?"
"Tôi cảm thấy cô rất giống một người." Lúc cô gái nói đến đây, đầu lại cúi thấp xuống, đặt vở trên đầu gối lại bắt đầu viết tiếp.
"Bạn học của cô sao?" Lâm Lam cũng dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ di động.
"Không phải. Là nữ chính trong tiểu thuyết của tôi." Cô gái nhàn nhạt nói, trong phút chốc tay cũng không ngừng viết.
"Hả? Cô đang viết tiểu thuyết sao?" Lâm Lam quay mặt lại nhìn cô gái trước mắt này để cô cảm thấy là một nữ sinh rất kỳ lạ: "Chỗ nào giống vậy?"
"Khí chất." Cô gái dừng bút lại nhìn Lâm Lam, "À, nói thế nào đây?" Con ngươi của cô gái chuyển qua chuyển lại, nhìn nóc buồng xe, cắn cán bút nhớ lại, "Hai người giống nhau về khí chất trời sinh, rất nhiều người cho rằng khí chất chỉ là hành vi cử chỉ của một người, người vừa sinh ra đã định trước thế rồi. Nhưng về mặt tâm lí học không cho là như vậy, bọn họ cho rằng khí chất dựa trên cơ sở tố chất sinh lý của một người, thông qua cuộc sống thực tiễn, dưới tình trạng đó ảnh hưởng mà thành. Khí chất là có thể thay đổi, tựa như khí chất của Lâm Đại Ngọc là u buồn, mà người có khí chất giống nhau thì hấp dẫn nhau. Nói vậy cô hiểu không?" Nói xong cô gái chợt cúi đầu nhìn chằm chằm Lâm Lam.
Nghe một đống lời bàn của cô gái này, Lâm Lam bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Cô nói đơn giản một chút thì tôi có lẽ có thể nghe hiểu."
"Ừ, quả nhiên tôi là một người không giỏi trong việc biểu đạt!" Cô gái hình như có chút bất đắc dĩ, khép quyển vở lại, suy nghĩ một chút, nói: "Khí chất trên người cô biểu hiện ra một vài chỗ giống như nữ chính trong tiểu thuyết của tôi, ví dụ nữ chính tôi viết là một người mang theo khí chất bi thương, aiz… có lẽ nói chính xác hơn phải là chạy trốn, gặp chuyện thì thích buồn bực ở trong lòng, sau đó lại thầm suy đoán đủ kiểu, cùng với giả thiết. Luôn nghĩ nếu chuyện không như vậy thì sẽ thế nào, chính là một người như vậy. Tôi cảm thấy trên người cô cũng có khí chất này." Nói xong mở quyển vở ra, cầm bút nhưng không viết, chỉ nhìn chỗ trống trên giấy suy nghĩ.
"Thật sao? Thì ra có mấy lần cô có thể nhìn thấu tôi!" Nghe lời của cô gái này Lâm Lam từ chối cho ý kiến, nói, "Tiểu thuyết của cô tên là gì?"
"Hạnh phúc nơi khúc quanh." Lâm Lam thấy ánh mắt của cô gái này sáng lên, tay lại bắt đầu không ngừng chuyển động, hình như nghĩ tới tình tiết gì đó.
"Hạnh phúc nơi khúc quanh sao? Kết cục hạnh phúc của nhân vật chính ra sao?" Lâm Lam đột nhiên rất muốn biết cô gái trong tiểu thuyết giống mình đó sẽ hạnh phúc hay không, sợ cô gái đó chỉ là một nhân vật hư cấu.
Cô gái vừa viết vừa gật gật đầu: "Tôi thích kết cục hạnh phúc."
"Thật sao? Tóm lại đa số mọi người đều thích hạnh phúc." Lâm Lam nhìn cô gái trước mắt này, lúc này cô gái đang bĩu môi mỉm cười, Lâm Lam nghĩ chắc là đang viết chuyện hạnh phúc đúng không?.
"Cô có muốn nghe tôi nói vì sao lại có tên là Hạnh phúc nơi khúc quanh một chút không?" Cô gái vẫn cúi đầu viết gì đó.
"Hả? Vì sao?" Lâm Lam cảm thấy nói chuyện với cô gái này có thể làm cô cảm thấy hứng thú, dường như trong lòng cô có một vài ý tưởng.
"Người bình thường đều thích đi trên một con đường thẳng tìm kiếm những thứ mình muốn, hạnh phúc cũng như thế. Nhưng có rất nhiều thứ sẽ không nhất định xuất hiện trước mặt cô, dĩ nhiên, cũng có một số người may mắn vẫn có thể thuận lợi đi tới, sau đó tìm thứ mình muốn, nhưng đa số mọi người đều không may mắn như vậy, cho nên có đôi khi chúng ta phải suy nghĩ một vài chuyện theo một hướng khác, chuyển sang cách làm khác để làm một vài chuyện. Tôi nói những thứ này cô hiểu không?" Cô gái chợt ngừng lại hỏi.
"Ừ." Lâm Lam cười nhìn nữ sinh trước mắt.
"Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải nghi ngờ khả năng lý giải của cô, mà con người của tôi không giỏi biểu đạt. Không cho cô cười nha! Lúc tôi nói những thứ này với bạn học, cả đám đều thích lắc đầu nhìn tôi nói không hiểu, cho nên tôi mới sợ cô cũng không hiểu." Cô có chút chán nản cầm bút gãi gãi đầu.
"Tôi hiểu mà, cô tiếp tục đi." Lâm Lam rất muốn biết cô gái này còn có thể nói ra những thứ gì.
"Rất nhiều người cho rằng hạnh phúc là một thứ gì đó không bắt được, chỉ có thể cảm nhận, nhưng thật ra nó cũng chỉ là một đồ vật mà thôi, cô để ý là có thể phát hiện nó giống thứ gì đó có hình dạng ở bên cạnh chúng ta. Ví dụ nếu là hình tròn, vậy người có được hạnh phúc này thật sự rất may mắn, vì trừ hạnh phúc trọn vẹn ra thì người đó cũng rất thuận lợi, nhưng có lẽ ở một số phương diện khác mà nói thì có lẽ nó cũng là một loại bất hạnh, có được hạnh phúc quá dễ dàng nhưng cũng rất dễ dàng bị người xem nhẹ. Ngược lại nếu là hình vuông, đó chính là lời tôi đã nói, hạnh phúc nơi khúc quanh. Từng khúc quanh chính là một lần tìm kiếm hạnh phúc. Lúc cô chưa tìm được hạnh phúc trước mặt mình, có lẽ cô nên tự nói với mình: ‘tôi cũng muốn chuyển sang đường khác.’ chính là như vậy, mỗi lần hạnh phúc không nhất định ở trước mặt, phải nhớ chuyển sang nhiều đường khác."
"Không ngờ cô có nhiều ý tưởng như vậy! Vậy cô nói một chút hạnh phúc của cô là dạng gì?" Nhìn nữ sinh chưa trải đời nhiều trước mắt này, Lâm Lam nhếch khóe miệng lên, nhớ tới cô gái này nói vậy, cô gái này thật sự hiểu những thứ này sao?
"Aiz… vậy phải xem cô hỏi là hạnh phúc gì! Nếu là tình yêu của cha mẹ yêu, vậy hạnh phúc của tôi là trọn vẹn. Aiz… có lẽ chính vì vậy nên tôi mới thường không để ý việc cha mẹ không thích công việc của tôi. Dĩ nhiên, nếu cô nói là tình yêu gì gì đó, vậy tôi chỉ có thể nói tôi còn đang tìm, có thể tôi cũng phải chuyển sang một đường khác!" Cô gái nói xong, dựa lưng vào đằng sau, khẽ than thở.
"Vậy cô cảm thấy. . . . . ." Lâm Lam nói được nửa câu thì thấy Hứa Mặc lúc này đang đứng ở cửa khoang xe nhìn mình, cười quơ quơ hộp kẹo trái cây trong tay.
"Đi ra ngoài không?" Anh ta nhìn Lâm Lam, hỏi.
Lâm Lam xoay người đứng dậy, đi giày vào rồi đi ra ngoài, lúc ra khỏi cửa xuất cô nhìn thấy nữ sinh kia đang dùng ánh mắt không hiểu nhìn bọn họ.
"Không làm phiền hai người nói chuyện chứ?" Hứa Mặc cười hỏi, đặt hộp kẹo trái cậy vào tay Lâm Lam.
"À? Không có." Lâm Lam nhận hộp kẹo, không khách khí mở hộp ra lấy mấy viên kẹo bỏ vào miệng, cô ngày càng cảm thấy kẹo trái cây này ăn ngon rồi.
"Đúng rồi, vừa nãy tôi chợt nghĩ đến, nếu rãnh, tôi và cô cùng đi Tây Song Bản Nạp, cô cảm thấy sao?" Lúc Hứa Mặc nói đến đây, giọng nói có chút ngập ngừng.
Lâm Lam nhai kẹo trái cây chợt dừng lại một chút, hỗn tạp nước kẹo và nước miếng thiếu chút nữa khiến cô bị sặc.
"Được, chỉ cần đến lúc đó anh rãnh." Lâm Lam nhìn ngoài cửa sổ mỉm cười nói.
"Vậy thì thật tốt quá, vừa nãy tôi còn sợ cô cảm thấy quá đột ngột nên không đồng ý!" Hứa Mặc vui mừng lấy kẹo trái cây trong hộp trên tay Lâm Lam ra bỏ vào miệng, Lâm Lam thấy đó là một viên màu xanh dương.
"Đột ngột vẫn có một chút, nhưng tôi cũng không nói rõ được, trái lại cảm thấy anh rất thân thiết, có cảm giác quen thuộc khó hiểu. Tôi nghĩ có lẽ chính cảm giác quen thuộc này mới khiến tôi cảm thấy thân thiết đấy." Lâm Lam nghĩ có lẽ vừa nãy cô gái kia nói đúng, khí chất giống nhau có thể hấp dẫn nhau, tựa như Hứa Mặc có một khí chất hấp dẫn cô nói chuyện với anh ta.
"Chúng ta đều là người cô đơn cho nên mới hấp dẫn nhau." Lúc Hứa Mặc nói đến đây thì thở vào ngoài cửa sổ, trong nháy mắt có một tầng sương mù tràn đầy, cảnh vật phía ngoài một vùng trắng xóa.
"Ha ha, anh thật sự nói trắng ra." Lâm Lam không thể phủ nhận Hứa Mặc nói đúng sự thật.
"Tất nhiên, không muốn quanh co lòng vòng với cô." Một tay của Hứa Mặc để trong túi, tay còn lại viết trên kính, Lâm Lam thấy là "Mem¬ory".
Mem¬ory? Lâm Lam nghiền ngẫm từ này ở trong lòng, là vì cô đơn cho nên muốn giữ lại vài thứ của quá khứ sao?
"Mặc dù cùng là cô đơn, nhưng cô đơn này khác với cô đơn kia, cô có cô đơn của cô, tôi có cô đơn của tôi, cuối cùng vẫn không giống nhau. Cho nên cô không cần nhìn tôi như kiểu cao cao mà cố ý đi gần tôi như vậy." Mặc dù Lâm Lam không ghét Hứa Mặc, thậm chí còn có chút thích nói chuyện với anh ta, nhưng dù sao hai người chỉ là tình cờ gặp nhau, Lâm Lam vẫn cảm thấy không cần thiết nhiều phải đi gần như vậy.
Hứa Mặc nghe Lâm Lam nói, vẫn viết trên kính, Lâm Lam còn chưa thấy rõ là chữ gì thì anh ta đột nhiên lấy tay lau sạch toàn bộ chữ.
"Tình cờ gặp nhau cũng là một loại duyên phận, cô không thấy cũng nên quý trọng một chút sao?" Hai tay của Hứa Mặc bỏ trong túi quần, quay sang nhìn gò má của Lâm Lam, cô có một lỗ mũi nhọn, vểnh lên.
"Anh là một người rất kỳ lạ." Lâm Lam nhìn ngoài cửa sổ bình tĩnh nói.
"Cô cũng thế. Đúng rồi, đây có tính là một điểm giống nhau nữa của chúng ta không?" Hứa Mặc nhún vai một cái, nói.
Lâm Lam bất đắc dĩ nhìn anh ta, cũng lười nói gì đó với anh ta, dù sao cũng là duyên phận mấy ngày, đi gần nhau thì có thể như thế nào chứ?
"Bữa tối cô muốn ăn gì? Tôi sẽ chờ để mua cho cô." Hứa Mặc thu lại cười giỡn vừa rồi, nói.
"Tùy tiện, giống anh đi." Đối với Hứa Mặc, trong lòng Lâm Lam cũng không muốn khách khí với anh ta.
"Được, vậy lát nữa cô chờ tôi ở buồng xe!"
"Ừ."
Tiếp là một trận im lặng quỷ dị, sau đó hai người cùng lúc nhìn về phía đối phương cười cười.
Buổi tối, lúc Lâm Lam đang ngồi đọc sách trên giường, Hứa Mặc cầm hai hộp cơm gõ cửa một cái, Lâm Lam ngẩng đầu lên nhìn, anh ta vẫn không quên lắc lắc hộp cơm trong tay về phía cô.
"Hộp lớn, rau cải thêm một trứng cuốn, trong xe cũng không có gì ăn ngon, cô đành phải chấp nhận thôi, nếu thật sự ăn không được thì lát nữa ăn một vài viên kẹo đi." Nói xong ném hộp kẹo trái cây cho Lâm Lam, lúc này cô mới nhận ra cánh tay của anh ta đang kẹp hộp kẹo.
"Không cần, tôi tùy tiện ăn chút gì đó cũng giống nhau thôi, anh mang kẹo về đi. Không phải anh nói lúc ở một mình thì muốn ăn kẹo sao?" Lâm Lam muốn ném hộp kẹo lại cho Hứa Mặc.
"Yên tâm, tôi có để lại một ít ở chỗ tôi. Nhanh ăn đi, tôi cũng phải đi về ăn cơm, đói bụng lắm!" Thay Lâm Lam mở hộp cơm ra, đưa đũa tới trước mặt cô, nói.
Lâm Lam nhận lấy đôi đũa trong tay anh ta, cười nói: "Nhanh trở về đi."
"Ừ." Lâm Lam thấy Hứa Mặc gật đầu chào nữ sinh giường đối diện kia rồi mới rời khỏi.
"Khí chất của anh ta hơi giống với khí chất của cô." Sau khi Hứa Mặc rời khỏi, cô gái nói với Lâm Lam.
"Ừ." Lâm Lam gắp rau cải bỏ vào miệng, cô nghĩ nên nhạt đi một chút.
Trên xe lửa, nghe bánh xe ma sát với đường ray phát ra tiếng "sồn sột", cả đêm Lâm Lam ngủ hơi phiền lòng nóng nảy, buổi tối cô rất nhạy cảm với âm thanh.
"Cô cần nước không? Đúng lúc tôi đi lấy, tiện thể lấy luôn cho cô." Buổi sáng Lâm Lam cầm ly của mình nói với cô gái kia.
"Ừ. Ly để trên bàn bên kia, cái in hình con heo đó." Cô nhìn cái ly, bĩu môi nói.
Lâm Lam cầm cái ly, cảm nhận nhiệt độ của nước trong ly truyền từ đầu ngón tay đi qua bàn tay, trong nháy mắt khiến thân thể có cảm giác ấm áp, cô cảm thấy cảm giác này rất tốt.
"Tiểu Lam!" Nhìn bóng dáng quen thuộc trước mắt, anh có chút không dám tin gọi lên cái tên đã lâu không gọi, cái tên mà anh rất muốn gọi trước mặt cô, anh tìm được Tiểu Lam của anh rồi.
Nghe thấy giọng nói kinh hỉ sau lưng, thân thể Lâm Lam vốn ấm áp trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, thân thể cứng đờ, đứng im tại chỗ, lúc này nhiệt độ của cái ly truyền tới thân thể lạnh lẽo của cô, có vẻ nóng rực.
"Vì sao anh ấy lại xuất hiện ở đây?" Lúc này trong đầu Lâm Lam hiện lên một câu hỏi duy nhất này.