Từ khi ba Tô Ngọ Dương ngã bệnh rồi qua đời thì nhà họ Tô cũng sa sút theo, lúc ấy nếu không phải ba Lý Tử Nhiễm là Lý Hi Nghiêm dùng uy tín thương giới và tập đoàn Lý Thị bảo đảm thì anh và mẹ Tần Thục Cầm có lẽ đã sớm bị người đòi nợ không biết ép tới thành bộ dáng nào rồi. Tô Ngọ Dương cũng không biết mấy chuyện này, anh mất trí nhớ, nhưng mẹ luôn thỉnh thoảng ghé vào lỗ tai nhắc nhở anh, muốn anh không được phụ lòng Lý Tử Nhiễm.
Vì vậy, trong dự đoán của mọi người và dưới sự thúc giục của mẹ và Lý Tử Nhiễm thì rốt cuộc Tô Ngọ Dương cũng gật đầu đồng ý chuyện kết hôn với Lý Tử Nhiễm, một tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ. Tô Ngọ Dương nghĩ nếu nhất định phải kết hôn, vậy thì kết hôn đi, sớm một chút và muộn một chút thì có gì khác nhau đâu?.
Tô Ngọ Dương vẫn nhớ ngày đó Lý Hi Nghiêm vui mừng vỗ vai hắn, ông nói mình vui mừng như thế nào khi nhìn thấy hai nhà Tô Lý rốt cuộc cũng cùng với nhau, ông vui mừng như thế nào khi thấy Lý Tử Nhiễm gả cho anh, sau đó Tô Ngọ Dương thấy ông lấy ra giấy chứng nhận bất động sản đưa tới trước mặt mình, anh mê mang mở ra, lúc nhìn thấy tên mình trên đó, trong nháy mắt anh ngây ngẩn cả người. Vào một ngày Lý Hi Nghiêm uống rất nhiều, mặc dù là người đã trải qua thương trường, đối với các loại tiệc rượu là quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa, đối với rượu cũng chỉ cho là con nít ranh dùng nước uống của hệ thống cung cấp, nhưng anh thấy ông uống tới mức hai má đỏ bừng, Tô Ngọ Dương nghĩ chắc chắn ông thật sự rất vui mừng.
Lý Hi Nghiêm chỉ có một đứa là con gái Lý Tử Nhiễm, ông luôn hi vọng con gái có kết quả tốt, Tô Ngọ Dương biết Lý Hi nghiêm rất hài lòng về mình. Dù là hai nhà Tô Lý đã bắt đầu qua lại từ đời tổ tiên, chỉ riêng tình bạn của Lý Hi Nghiêm và ba anh, Lý Hi Nghiêm cũng cực lực thúc đẩy hôn nhân này. Giờ đây rốt cuộc tâm nguyện của ông cũng đạt thành, nhất thời vui mừng liền mua một biệt thự tặng cho vợ chồng son Tiểu Dương. Tô Ngọ Dương nói mình không nhận, lại bị Lý Hi nghiêm cự tuyệt, ông nói ông không để ý một biệt thự như vậy, ông chỉ muốn con gái mình hạnh phúc.
Nhìn hành lý đã được sắp xếp đâu vào đó, Tô Ngọ Dương thở phào nhẹ nhõm, trong lòng than thở: rốt cuộc cũng sắp xếp xong rồi! Anh sắp phải rời khỏi chỗ này, ngôi nhà anh còn chưa kịp quen thuộc. Nằm ngửa trên giường lúc Tô Ngọ Dương lục lọi đồ vật mình mới vừa sắp xếp thì rơi ra một quyển nhật ký, bìa màu xanh nhạt, bên ngoài dùng một lớp giấy kiếng bao lấy, nhìn ra được trước kia anh rất quý trọng quyển nhật ký này.
Tô Ngọ Dương nằm lười biếng trên giường tiện tay mở tờ thứ nhất ra, viết một bài thơ:
Bất cứ lúc nào cũng sẽ cùng với em,
Em luôn khiến anh cảm thấy mình lúc nào cũng vui vẻ,
Cho anh một cảm giác đặc biệt ── tình yêu là tốt đẹp như thế,
Nó thật sự tồn tại sao?
Trên trang giấy màu trắng, chữ màu đen được viết bằng bút máy chữ lộ ra cô đơn mà lạnh lùng. Tô Ngọ Dương dùng tay vuốt nhẹ bài thơ trên giấy, đây là thơ tình phải không? Nhưng anh đã không nhớ rõ sự tốt đẹp đó đến cô gái không thực kia là ai, anh nghĩ như vậy lại lật sang trang kế tiếp.
Một tấm hình đột nhiên xuất hiện trước mắt anh, Tô Ngọ Dương liền bật dậy. Trong hình là một nam một nữ đang ngồi trên cỏ cười rất vui vẻ, cô gái kia rúc vào trong lòng chàng trai, hai tay của chàng trai thân mật ôm cô gái trong lòng, vẻ mặt thỏa mãn. Dưới tấm ảnh vẫn là một hàng chữ đen viết bằng bút máy: Anh nguyện tin nó thật sự tồn tại, chỉ vì có em!
Tô Ngọ Dương giật mình, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn tấm hình trước mắt, vì sao mình và Lâm Lam cùng xuất hiện trong hình, thân mật, hạnh phúc như vậy? Tay Tô Ngọ Dương run run lật sang trang tiếp theo.
Nhìn trong nhật ký tràn đầy hỉ nộ ái ố của anh và Lâm Lam, Tô Ngọ Dương không thể tin há hốc mồm nhìn chằm chằm vào nó, trong phút chốc đầu óc của anh có một khoảng trống giống như lúc trước. Cúi đầu, Tô Ngọ Dương nhanh chóng lật tờ cuối cùng của nhật ký, chính vào ngày của bốn năm trước. "Hôm nay cãi nhau một trận với mẹ, mẹ không đồng ý chuyện tôi và Tiểu Lam sống chung, mẹ ích kỷ khiến tôi chán ghét, trong mắt mẹ chỉ có tiền bạc và địa vị, mẹ và Lý Tử Nhiễm đều ích kỉ như nhau. Tôi muốn hạnh phúc nhưng trong mắt của hai người đó là ngây thơ và không thể, tôi quyết định cùng Tiểu Lam dọn ra ngoài ở. Cho dù không có được lời chúc phúc của hai người đó, tôi và Tiểu Lam nhất định cũng sẽ hạnh phúc, vì chúng ta yêu nhau sâu đậm!" Nhìn lời tâm sự viết trên tờ cuối cùng của nhật ký, Tô Ngọ Dương cảm thấy đầu đau muốn nứt, anh không hiểu vì sao là mình và Lâm Lam? Mình và Lâm Lam! Vì sao là mình và Lâm Lam, vì sao? Vậy mình và Lý Tử Nhiễm là cái gì đây?
"Người trẻ tuổi, đừng tưởng rằng mình còn trẻ mà không coi trọng hôn nhân, Lâm Lam là một cô gái tốt! Tôi thật sự thấy không đáng cho Lâm Lam!" Lời nói hôm đó của chú bảo an vang vọng bên tai Tô Ngọ Dương, anh khổ sở lắc đầu, cảnh tượng lần đầu tiên gặp Lâm Lam lại xuất hiện trước mắt anh: "Anh. . . . . . thật sự đã hoàn toàn quên em rồi sao? Anh không có một chút áy náy nào với em sao?" Tô Ngọ Dương đau đầu, anh ôm đầu, anh không nhớ, anh không nhớ gì hết!
Vừa bước vào quán cà phê, Bạch Nham liền nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục màu đen vẫy tay với mình, anh nhíu mày một cái rồi đi về phía anh ta.
"Bạch Nham, có lẽ anh không biết tôi. Tôi là Hề Bổng, hai năm trước gặp Mộng Kỳ ở nước Anh." Đợi Bạch Nham ngồi xuống đối diện xong, người đàn ông đó lễ phép chào rồi nói.
"Anh có thể gọi điện thoại cho tôi vậy chứng minh rằng anh biết tôi, tôi không cần tự giới thiệu chứ?" Sau khi Bạch Nham ngồi vào chỗ của mình, nói.
"Ừ, tôi đã nghe chuyện của anh từ Mộng Kỳ, hôm nay tôi muốn nói với anh một chuyện."
"Hả?"
"Anh có biết hai năm trước tình cảnh tôi gặp Mộng Kỳ như thế nào không? Biết bộ dáng lúc đó của cô ấy ra sao không? Hai năm trước, mỗi buổi sáng cô ấy sẽ ngồi một mình dưới tàng cây bên bờ sông, ưu sầu trên mặt không tan được. Ngày đầu tiên, tôi chạy bộ qua chỗ đó, tôi chỉ cười, không cho là đúng, nghĩ tới chẳng qua là một cô gái bị thương tổn bởi tình cảm mà thôi, đừng nhìn hôm nay mặt cô ấy buồn rười rượi, ngày mai bảo vệ không cho phép lại nhớ tới người đàn ông trong lòng. Ngày thứ hai, tôi đi qua nơi đó vẫn nhìn thấy cô ấy, tôi tự nhủ: xem cô ấy có thể chịu đựng tới khi nào. Ngày thứ ba, ngày thứ tư, cho đến nửa tháng sau mỗi buổi sáng tôi vẫn nhìn thấy cô ấy ngồi bên bờ sông, vẫn cau mày, vẻ mặt ưu sầu. Sau đó, tôi tự nhủ, có lẽ tôi nên đi tới làm quen với cô ấy." Nói tới đây, Hề Bổng dừng lại một chút, nhìn Bạch Nham.
Bạch Nham nhìn ánh mắt của hắn, trong con mắt màu đen là sự đau lòng, là không đáng. Bạch Nham không nói gì, chờ anh ta nói ra hết.
"Tôi chào hỏi cô ấy, cô ấy không để ý tới tôi, chỉ vẫn nhìn chằm chằm mặt hồ ngẩn người như trước. Vì vậy ngày thứ nhất, hai chúng tôi chỉ lẳng lặng ngồi bên bờ sông, nhưng một câu cũng không nói. Ngày thứ hai, tôi lại ngồi bên cạnh cô ấy, rất lâu sau đó cô ấy mới nói chuyện với tôi. Anh biết câu đầu tiên cô ấy nói với tôi là gì không?" Hề Bổng dừng lại lần nữa, nhìn Bạch Nham.
Bạch Nham nhìn người đàn ông trước mặt, vẫn không nói gì, hai năm trước là lúc anh rời khỏi Hạ Mộng Kỳ.
"Cô ấy nói chồng chưa cưới đã rời khỏi mình, kết hôn với một người phụ nữ khác. Cô ấy nói cô ấy biết anh vẫn luôn thích người phụ nữ kia, nhưng cô ấy chưa bao giờ yêu cầu xa vời anh sẽ thích cô ấy, anh có thể ở cùng với cô ấy thì đã rất thỏa mãn, nhưng anh vẫn đi, ngay cả nói với cô ấy một câu cũng không có. Cho nên cô ấy mới đau lòng ra nước ngoài, nhưng trong lòng cô ấy vẫn có anh, trong đầu tràn đầy bóng dáng của anh, cô ấy cảm thấy rất khổ sở. Cô ấy nói chỉ có lúc cô ngồi một mình bên bờ sông, gió thổi qua, hơi thở của mình bay theo làn gió vào không khí thì cô ấy mới có thể cảm thấy khá hơn một chút. Tôi vẫn lẳng lặng nghe cô ấy thản nhiên nói ra những chuyện này, cô ấy nói xong rất bình tĩnh, nhưng lông mày nhíu chặt lại chưa từng giãn ra. Sau đó tôi bắt đầu khuyên cô ấy, kể chuyện cười cho cô ấy nghe, cô ấy cười nhưng sau khi cười xong, ưu thương trên mặt vẫn không tan đi. Trong hai năm qua chúng tôi trở thành bạn tốt, cái gì cô ấy cũng nói với tôi, mà tôi cũng thành khán giả lắng nghe tốt nhất của cô ấy. Mấy tháng trước cô ấy tới tìm tôi, nói muốn trở về nước, cô ấy nhớ nhà. Tôi hỏi cô ấy là cô ấy đã buông bỏ tất cả mọi thứ rồi sao? Cô ấy nói chỉ cần anh hạnh phúc, cái gì cô ấy cũng sẽ không để ý nữa, cô ấy có thể cam tâm tình nguyện buông bỏ. Bạch Nham, Mộng Kỳ rất yêu anh, tôi hi vọng anh không phụ cô ấy!" Mười ngón tay của Hề Bổng đan vào nhau, đặt lên bàn, hai mắt thành khẩn nhìn Bạch Nham.
"Anh yêu Mộng Kỳ." Bạch Nham không dùng giọng điệu nghi vấn, mà khẳng định nói.
"Đúng, tôi không muốn giấu giếm. Tôi yêu cô ấy, hai năm qua từng chút từng chút một cũng đủ làm tôi yêu cô ấy. Nhưng trong lòng cô ấy luôn là anh, tôi cũng chỉ là khán giả lắng nghe tốt nhất của cô ấy mà thôi." Hề Bổng nói đến đây, có chút cảm khái, hít sâu một hơi rồi dựa vào ghế.
"Vì sao anh không thử tranh giành một lần?"
Hề Bổng nghe Bạch Nham hỏi mình như thế, cong khóe môi mê người, nói: "Vậy anh thì sao? Vì sao anh cũng không thử tranh giành một lần chứ?"
Nghe Hề Bổng hỏi ngược lại, vẻ mặt Bạch Nham ảm đạm nhìn hắn: "Tôi có trách nhiệm của mình, là trách nhiệm của người thừa kế duy nhất của nhà họ Bạch. Sao tôi lại không muốn tranh giành chứ."
"Bạch Nham, anh vẫn chưa quên được vợ anh, anh và Mộng Kỳ kết hôn, anh không thể cho cô ấy hạnh phúc. Anh không đủ kiên định, anh quá yếu đuối, lúc Mộng Kỳ cần anh thì anh không thể an ủi cô ấy." Hề Bổng ngồi dậy nhìn Bạch Nham, từ từ nói ra một sự thật mà trước giờ Bạch Nham không dám đối mặt.
Bạch Nham nhìn Hề Bổng, lúc này anh mới cảm thấy ánh mắt của anh ta rất chói mắt, anh ta nói mỗi một chữ đều giống như cây kim đâm vào lòng anh: "Vậy anh có thể cho Mộng Kỳ hạnh phúc sao?"
Hề Bổng vô cùng cô đơn, nói: "Vì biết không cho được nên tôi mới buông tha. Không phải tôi không tranh giành, nhưng hạnh phúc của cô ấy tôi không cho được."
"Vậy anh cũng biết, ngay cả hạnh phúc của người mình yêu tôi cũng không cho được thì hạnh phúc cô ấy muốn tôi sao cho được chứ."
"Cho nên, hôm nay tôi mới gọi điện hẹn anh ra ngoài. Bạch Nham, Mộng Kỳ rất yêu anh, mặc dù tôi vẫn rất ghen tỵ với anh về chuyện này, nhưng đây là sự thật. Nếu anh đã đồng ý kết hôn với cô ấy thì xin anh hãy cho cô ấy hạnh phúc mà cô ấy nên được; nếu anh không làm cô ấy hạnh phúc được thì tôi hi vọng anh rời khỏi cô ấy. Tôi cũng hi vọng anh trả lại tự do cho cô ấy, mà không phải dùng bề ngoài dịu dàng trói buộc cô ấy nhưng không cho cô ấy được bất cứ cái gì."
Lại vẫn là buổi tối, đèn nê ông, Bạch Nham ngồi trên xe, suy nghĩ lung tung, quả thật anh không làm Hạ Mộng Kỳ hạnh phúc được, có lẽ anh nên tĩnh tâm lại để suy nghĩ cho kỹ, chỉnh đốn lại những ý nghĩ lộn xộn của mình.
Trước khi đi câu nói kia của Hề Bổng cứ vang lên bên tai, nhắc nhở anh. "Bạch Nham, có lẽ mày nên thử đi tranh giành một lần, mày và vợ mày. Mày rất yêu cô ấy đúng không? Hạnh phúc là chuyện hai người, rất đơn giản, chỉ thiếu hụt kiên trì và quyết tâm tranh giành mà thôi."
Xoay tay lái, Bạch Nham dừng xe lại ven đường, cúi đầu vô lực dựa vào tay lái, nghĩ tới có lẽ mình nên thử đi tranh giành một lần.