Hạnh Phúc Nơi Đâu

Chương 11: Chương CHAP 6.2




Păn xê ôm Thụy Khang đứng dưới tầng trệt của chung cư LT, đợi Lý Chiển đem xe vào tầng hầm. Cô ngước nhìn ba tòa nhà cao ngất trước mặt, rồi nhanh chóng cuối đầu nhìn xuống đất. Nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng tâm trạng cô phút chốc thêm nặng nề. Vừa chân ướt chân ráo tới thành phố này đã gặp phải gian nguy.

Lúc ở sân ga, cô đã cố gắng lắm mới không bật khóc giữa đường. Đôi tay đang bế Thụy Khang vẫn còn run run, cô liền siết chặt thằng bé vào lòng. Thằng bé dường như nhận ra được, mẹ nó đang căng thẳng, nó ngước đôi mắt to tròn nhìn mẹ. Bắt gặp ánh nhìn trong veo của con trai, Păn xê càng xúc động, đau lòng. Nhiều khi cô tự hỏi, con trai cô theo mẹ có là việc làm đúng đắn? Nhất là khi cô không đủ sức lực để mà bảo vệ con trước những kẻ xấu, trước những nguy hiểm xung quanh. Làm mẹ thì cô chắc chắn phải làm được, còn việc kia thì.. Không được, cô phải mạnh mẽ hơn, cô phải là điểm tựa vững chắc cho con trai.

- Bên này nè, Băng Băng.

Tay xách hành lý của Păn xê, tay kia Lý Chiển vẫy hai mẹ con cô. Nghe tiếng gọi của Lý Chiển, Păn xê liền điều chỉnh lại tâm trạng rối bời của mình. Păn xê nhanh chóng quẹt giọt nước mắt vừa ngấp nghé ớ khóe mi, rồi xốc con lên cao một chút, cô xoay người bước về phía Lý Chiển đang đứng.

Căn hộ chung cư của Lý Chiển nằm ở lầu 10 của tòa nhà thứ 2, giữa hai tòa còn lại. Căn hộ này Lý Chiển mua lúc ra trường được một năm. Cô ấy mua từ một gia đình đang muốn chuyển nhà ra ngoại thành. Lúc ấy, Lý Chiển phải làm việc thâu đêm vừa phải chạy đi chạy lại giữa công ty của mẹ Trang và một công ty khác cô làm thêm. Cô vay một số tiền từ ngân hàng, do tiền dành dụm của cô còn khá ít, mới mua được. Mấy năm nay, cô đã trả xong phần vay đó, còn để dành được một khoản nhỏ. Lần này bạn thân của cô, Păn xê rơi vào hoàn cảnh ngặt nghèo. Cô định sẽ giúp Păn xê mở một cửa hàng buôn bán gì đó. Cô ấy còn có con nhỏ phải nuôi, còn Lý Chiển cô thì thế nào cũng được. Lý Chiển biết tính tình Păn xê, cô ấy sẽ không đồng ý, cho nên cô quyết định trao đổi với Ái Văn rồi sẽ bàn với Păn xê sau.

Lý Chiển mở cửa nhà. Căn nhà chung cư cũng không rộng lắm nhưng vẫn đủ ba phòng ngủ, hai phòng lớn, một phòng nhỏ. Trước đây cô ở một mình có hơi vắng vẻ. Nay có mẹ con Păn xê đến, ngôi nhà càng thêm ấm cúng, càng ra dáng một ngôi nhà.

Bước vào cửa là bộ sô pha màu kem được đặt ở ngay chính giữa, lệch sang trái một xíu là một quầy nhỏ, có thêm kệ tủ đựng ly tách và mấy chai rượu, và một tủ ướp lạnh. Điều khiến Păn xê chú ý nhất là hai kệ sách cao vút dọc theo bờ tường. Păn xê đặt Thụy Khang xuống sô pha rồi quay sang Lý Chiển:

- Là của cậu mua à? Sao ít sách thế?



- Không phải. Do chủ nhà trước đây để lại thôi. Cái trong phòng tớ mới là của tớ mua, chủ yếu là tớ để các loại sách thiết kế.

Lý Chiển vừa nói vừa mở tủ lạnh lấy nước ực một hơi rồi quay sang đưa cho Păn xê một chai nước trái cây ướp lạnh.

Lý Chiển mở cửa phòng đầu tiên, bỏ túi xách của mình vào trong, sau đó cô bước ra xách hành lý của Păn xê bước vào bên trong. Cô đẩy cửa, quay nhìn hai mẹ con đang ngồi ở sô pha:

- Đây là phòng của mẹ con cậu. Phòng này rộng hơn phòng tớ một chút, nhà vệ sinh cũng ở trong phòng. Phía phòng giặt cũng có nhà vệ sinh. Phòng tớ cũng có nhưng tớ thấy phòng bên này rộng rãi hơn, phù hợp cho trẻ con.

- Ừ, cám ơn cậu. Sẽ không ảnh hưởng việc thiết kế của cậu chứ?

- Không sao. Kế phòng tớ còn có một phòng nhỏ hơn, tớ sẽ dùng làm phòng làm việc, kệ sách lớn kia cũng sẽ chuyển vào đây. Có trẻ con nên cẩn thận chút.

- Ừm.. Păn xê ngập ngừng rồi quyết định mở miệng. - Tớ sẽ trả tiền thuê nhà cho cậu, nhưng hiện tại tớ..

- Cậu đừng sòng phẳng như vậy, Băng Băng à. Cậu làm bạn bè chúng ta căng thẳng và xa cách thêm thôi. Hiện tại cậu đang khó khăn, tớ giúp đỡ cậu, tớ không có nói là cho không mà.

Lý Chiển biết tính bạn mình, bèn nói thể để trấn tĩnh bạn. Về sau, mọi chuyện sẽ giải quyết êm đẹp thôi.

- Ừm, nhưng tớ..

- Khi nào cậu có công việc ổn định rồi hãy nghĩ đến.

Păn xê có chút phân vân nhưng thấy thái độ nhiệt tình của bạn cô đành ậm ừ cho qua. Để sau hãy nói, giờ cô chỉ muốn ổn định, rồi bình tĩnh mà tìm việc làm để nuôi con. Mọi chuyện sẽ tính sau vậy. Lý Chiển là bạn thân của cô nhưng cô cũng không muốn mình nợ bạn quá nhiều.



- Bên phải là nhà bếp, sát trong là chỗ giặt ủi và phơi quần áo. Cậu vào phòng rồi kiểm tra xem, có thiếu sót món gì thì ghi lại, tối mình chở cậu đi mua.

- Bên dưới tòa nhà có siêu thị không?

- Có, nhưng quần áo và ga giường này nọ không đa dạng lắm. Ra ngoài sẽ dễ chọn hơn.

- Được rồi. Để tớ xem lại. Chiều nay cậu nghỉ làm à?

- Giờ tớ phải quay về công ty, mẹ con cậu ăn trưa đi, tớ đã nấu lúc sáng. Lát cậu ăn thì chỉ cần đun lại cho nóng thôi. Tối nay, tớ sẽ dẫn mẹ con cậu đi chung quanh làm quen nhé. Buổi chiều cậu và thằng bé ở nhà nghỉ ngơi. Chuyện ban nãy chắc là đã khiến cậu hoảng sợ rồi.

Păn xê gật đầu rồi cùng Lý Chiển trở lại sô pha. Thụy Khang vừa nói ê a khi bước vào nhà mới, giờ đã lăn ra đó, ngủ say sưa. Lý Chiển cười tủm tỉm, nhẹ nhàng xoa đầu thằng bé rồi nói với Păn xê:

- Cậu xem đồ dùng của trẻ con cần thứ gì thì cũng ghi ra luôn nhé. Thôi tớ đi đây.

- Được, cậu đi cẩn thận.

Păn xê khóa cửa rồi quay trở vào phòng. Cô thu dọn chiếc giường trẻ con mà Lý Chiển đã mua sẵn, sau đó bế Thụy Khang vào, nhẹ nhàng đắp chăn cho con. Cô mở va ly, đem quần áo của hai mẹ con treo vào tủ. Dưới đáy va ly là một quyển sổ tay, bên trong còn có hai tấm ảnh. Tay cô dừng lại một chút rồi cũng cầm lấy quyển sổ, bước đến chiếc bàn ở cạnh, bỏ nó vào trong hộc tủ. Cô ngước mắt nhìn lên cửa sổ. Lờ mờ trên kính cửa là đôi mắt của chính mình. Vẫn buồn như vậy. Cô chớp chớp mắt, rồi cúi đầu sắp xếp lại ít đồ cá nhân của mình. Vài quyển sách, ít đồ chơi của Thụy Khang, cũng được cô đặt ngay ngắn trên bàn.

Sau khi đã sắp xếp xong, Păn xê ngã người xuống giường. Cô vùi mặt vào trong gối, nước mắt lại tươm ra. Nhớ lại buổi sáng nay, sự việc diễn ra quá nhanh khiến cô thật sự hoảng sợ. Nhắm mắt lại, mọi chuyện như đang tua lại rõ ràng, khiến Păn xê thấy ám ảnh ghê gớm. Đôi vai run bần bật. Tiếng khóc bị chặn lại nên âm thanh trở nên có chút nghẹn ngào, nức nở.

Păn xê một tay bế con trai, một tay xách hành lý từ chỗ sảnh đợi bước ra lối đi lớn. Vừa rời ga, người đông nghẹt, cô và con trai phải chen chúc, tay xách nặng có hơi mệt mỏi. Cô cố gắng bước ra cửa, định là rẽ vào tiệm giải khát bên cạnh đợi Lý Chiển đến đón. Ai ngờ, vừa ra đến ngả rẽ, một gã thanh niên từ đằng sau vụt đến, giật lấy túi hành lý của cô. Păn xê chới với, hai mẹ con ngã nhào về phía trước. Cô buông hẳn tay kia để kịp chụp lấy thằng bé. Một cậu thanh niên đang đi gần bên cạnh, thấy vậy liền níu lấy áo cô kéo lại. Thằng bé bị giật mình, lại còn kéo mạnh khiến nó khóc ré lên. Păn xê còn đang hoảng hồn chưa kịp la lên, thì mấy người xung quanh đã hét toáng:



- Cướp, cướp, bắt lấy nó..

Gã cướp đã lẻn vào dòng người đi mất hút chỉ còn thấy bóng lưng. Bảo vệ nhà ga cũng nhanh chóng bước lại hỏi thăm cô. Toàn bộ quần áo và tiền bạc đều được Păn xê để trong va ly. Cô đang vô cùng hoảng loạn, không mở được miệng để trả lời. Gương mặt xanh mét như không còn giọt máu nào. Thấy vậy, bảo vệ cũng chỉ nói vài câu an ủi. Cậu thanh niên lúc nãy kéo cô lại, bước đến đỡ mẹ con cô đứng lên. Cô ôm Thụy Khang trong lòng mà run rẩy, hốt hoảng. Ánh mắt dáo dác tìm kiếm người quen. Cô sực nhớ, nào có ai thân thuộc nơi này. Sự trống rỗng, lo lắng dâng cao khiến bước đi của cô thêm chệnh choạng. Dưới sự giúp đỡ của cậu thanh niên, cô bế Thụy Khang tiếp tục đi ra ngoài. Cô không biết mình phải làm gì bây giờ, chỉ còn biết chờ đợi Lý Chiển đến mà thôi. Đám đông không giúp được nên nhanh chóng tản ra. Cậu thanh niên vẫn luôn miệng hỏi cô có sao hay không. Cô cố gắng gật gật đầu của mình, mặc dù mặt vẫn tái xanh, và Thụy Khang trong lòng cô vẫn còn đang khóc thút thít.

Păn xê đi ra ngoài cổng, bên cạnh vẫn là tiếng chửi rủa tên cướp của mấy người khách. Bóng Lý Chiển thấp thoáng bên kia đường khiến Păn xê thấy an toàn hơn. Lý Chiển đang bước vội về phía cô, phút chốc nước mắt bỗng như chực trào ra. Cô bước nhanh lại gần Lý Chiển. Thì ra, Lý Chiển cùng một người khác vừa bắt được tên cướp. Lý Chiển nhìn vẻ mặt tái xanh của Păn xê thì hiểu mọi chuyện:

- Cậu là người vừa bị cướp?

Nói xong, Lý Chiển cũng không kịp nghe Păn xê trả lời, cô ấy đã quay lại hùng hổ đi về phía tên kia và cho hắn một cái tát lên mặt trong sự ngỡ ngàng của mọi người.

Có sự che chở giúp đỡ của bạn là một sự an ủi đầy giá trị ngay trong lúc này, đối với Păn xê. Cô nheo nheo mắt cảm động trước hành động bảo vệ mình của Lý Chiển. Lý Chiển, Ái Văn là những người thân thiết nhất của cô ở nơi này. Chỉ là, bây giờ Ái Văn còn chưa kịp về nước. Nếu không cô ấy cũng sẽ nhào tới mà cho tên cướp kia một bài học. Vạn sự khởi đầu nan, nhưng gian nan chẳng hề gì khi mình đã có bạn.

Một lúc lâu sau, tiếng khóc lắng đi, tiếng hít thở đều đều vang lên. Păn xê, có lẽ vì sự sợ hãi của sáng hôm nay, hoặc là vì khóc, hoặc là vì cô đơn, mệt quá nên ngủ thiếp đi.

Khi cô tỉnh lại đã là một giờ sau. Cô ngồi dậy, nhìn vào giường trẻ, Thụy Khang vẫn ngủ mê say, khóe môi còn nhếch lên, một ít nước miếng chảy ra ngoài. Cô bước lại, dịu dàng lau cho con. Gương mặt trẻ thơ, chưa biết đến cay đắng của cuộc đời, khiến cô thấy chua xót. Kiềm nén suy nghĩ tiêu cực đang nhen nhóm trong lòng, Păn xê bước vào nhà tắm. Có lẽ cô cần bình tĩnh lại. Dẫu khó khăn còn chờ, dẫu vạn sự gian nan, thì người làm mẹ như cô vẫn phải ngẩng cao đầu, thẳng lưng mà sống, làm gương cho con. Và cho mình một cơ hội mới