Hạnh Phúc Nhỏ Dễ Thương

Chương 13




Loại chuyện bị chụp lén này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nhưng bây giờ anh lại mang theo một cô gái nhỏ, lại còn vừa đổi ảnh đại diện, nếu như bị truyền lên trên mạng rất có thể sẽ biến thành lời đồn.

Hai người liếc nhau, sau đó Duyệt Nhất Trầm đặt đũa xuống, lau miệng đứng dậy đi về phía các cô ấy.

Anh nguyện ý ra mặt, vậy thì sẽ không có vấn đề lớn gì, mị lực của anh được toàn dân đồng thuận, huống chi dường như anh không có antifan.

Bầu không khí bên kia rất hòa thuận vui vẻ, Tư Lật không lo lắng chút nào, tiếp tục thong thả ăn cá mực của cô.

Mười phút sau Duyệt Nhất Trầm cúi người trở về, Tư Lật giương mắt liền thấy đám kia nữ sinh một mặt hoa si cùng lưu luyến không rời Tư Lật ngẩng đầu thì nhìn thấy vẻ mặt mê trai và lưu luyến không rời của các bạn nữ kia.

"Bị nhận ra?" Tư Lật nhét một miếng sushi vào trong miệng, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

Duyệt Nhất Trầm không nhịn được đưa tay ra, rút ra một sợi tóc nhỏ theo miếng sushi cuốn vào trong miệng, lại đưa tay lau sạch miếng salad dính ở khóe miệng của cô, sau đó mới trả lời: "Ừm."

Tư Lật nhìn anh một cái, lại ậm ở hỏi: "Giải quyết rồi?"

Đối phương cười cười, đôi mắt cong cong: "Đương nhiên."

Thật là một tai họa.

Nhưng tai họa này khiến người ta bớt lo nhiều hơn so với tai họa của Ngu Kỷ.

Trước khi đi Duyệt Nhất Trầm còn thanh toán hoá đơn cho bàn của các bạn nữ kia. Lúc bọn họ đi ra còn có mấy cô gái nhỏ lặng lẽ vẫy tay với anh, căn bản không dám lớn tiếng ảnh hưởng tới anh.

Kỳ thật anh hoàn toàn không cần làm như thế, mấy em gái kia đều rất mềm mại dễ thương, chỉ một câu nói ở quá khứ "Làm ơn đừng truyền lên trên mạng" là có thể bắt được lòng của thiếu nữ.

Tư Lật thở dài: "Anh thế này, chỉ sợ mấy bạn nữ kia muốn trở thành Cốt Hôi Cấp* mê mẩn anh."

*)Cối Hôi Cấp(骨灰级): là một thuật ngữ mới được sử dụng rộng rãi trên thế giới mạng. Mức tro cốt đề cập đến mức độ người chơi trung thành của trò chơi, gần với mức độ "người hâm mộ khó tính" sau nhiều thế hệ thay đổi theo một trò chơi từ đầu trò chơi đến thời kỳ hoàng kim và sau đó là xu hướng dần dần được thay thế bởi các trò chơi khác. " Tro tàn" Các cụm từ như "người chơi đẳng cấp ", "người hâm mộ hạng nặng", và " lỗi mạng hạng nặng " đã trở nên phổ biến trên Internet. Từ này được sử dụng phổ biến nhất như một sự công nhận cực kỳ cao đối với những người chơi game trực tuyến, có nghĩa là "trình độ đã quá cao".

Duyệt Nhất Trầm nhướng mày, đẩy cửa ra dắt cô đi ra ngoài, vẻ mặt có chút khó hiểu, "Thế này mà đã thành người hâm mộ hạng nặng rồi? Vậy tôi đối tốt với em như vậy, tại sao em không mê mẩn tôi?"

Ai nói không phải?

Tư Lật giả chết.

Trước khi ngủ Tư Lật dùng nick nhỏ lướt đến một bài đăng đang hot.

Thiếu niên mềm mại mọc cánh: Ngẫu nhiên tôi gặp được một nam minh tinh họ Y ở cửa hàng Nhật Bản, người thật còn đẹp trai hơn nhiều so với trên phim! Bị chụp nén còn không hề mắng chúng tôi, còn tới nói với chúng tôi. Mấy cô gái chúng tôi quả thật vui vẻ đến nỗi muốn ngất đi, quan trọng nhất là trước khi đi anh ấy còn thanh toán giúp chúng tôi, ông trời của tôi, tại sao có thể có người nice như thế, rốt cuộc cũng hiểu vì sao có người thích anh ấy mười tám năm, tôi đã hoàn toàn đắm chìm.

Bạn nữ gửi bài viết này là một người dẫn chương trình trên mạng, có mấy vạn fan hâm mộ, đăng bài một phát, lập tức có rất nhiều người bình luận phía dưới đoán xem là minh tinh nào.

Bởi vì từ mấu chốt bên trong có: Họ Y, phim, mười tám năm, cho nên bình luận suy đoán đối tượng bên dưới không thể thiếu Duyệt Nhất Trầm.

Bình luận hot nhất là Hậu Viện Hội fan hâm mộ toàn cầu Duyệt Nhất Trầm: Ha ha, là nam thần Nhất Trầm của chúng ta sao? Anh ấy rất thích đi đến cửa hàng đó, chỉ mong hôm nay anh ấy đừng đeo cái kính đen xấu xấu kia.

Chủ blog trả lời: Ha ha, thật không có xấu chút nào có được không!

Thế là đáp án rõ rành rành, ngày thứ hai bài viết này trực tiếp chiếm vị trí hotsearch đầu tiên.

Cô gái đăng bài viết này không có đề cập đến Tư Lật, cũng không có bôi đen Duyệt Nhất Trầm, cho nên phòng làm việc không có để ý tới.

Đương nhiên thu hút rất nhiều fan.

Những năm này Duyệt Nhất Trầm ở ngày giải trí đều rất khiêm tốn, có rất ít tin tức xấu, thêm nữa bây giờ rất ít khi nhận phim, chỉ chuyên tâm chuyển về phía sau màn cho nên nhân duyên rất tốt, ngẫu nhiên lên hotsearch nhưng cũng không có phún tử* xuất hiện.

*Phún tử(喷子):Troll ám chỉ những lời buộc tội không có logic và không có dữ kiện. Là người thích đổ lỗi cho người khác một cách bừa bãi mà không hợp lý. Những lời buộc tội ngẫu nhiên không thường xuyên không phải là một đặc điểm tính cách. Nếu nó trở thành một sở thích, một đặc điểm tính cách hoặc khả năng tinh thần, nó được coi là một trò troll. Những lời chê bai ở đây là những lời buộc tội ngẫu nhiên (những lời chỉ trích và thậm chí lạm dụng, v.v.), nếu bạn chỉ trích một cách hợp lý (nói sự thật), thì đó không phải là những lời chê bai châm biếm người khác để đạt được Lòng ta tràn đầy, cho nên ý nghĩa của việc phun và phàn nàn hoàn toàn không giống nhau.

Cũng bởi vì bài viết này mà phòng làm việc lại bắt đầu bận rộn, hai người cũng ký nhận một bộ phim vào tay, Duyệt Nhất Trầm tự mình giữ cửa ải, dường như mỗi ngày đều đi sớm về trễ.

Tư Lật không giúp được gì, chỉ có thể giúp anh sàng lọc chọn kịch bản, đưa ra một chút ý kiến gì đó. Thỉnh thoảng anh cũng sẽ nghe nhưng có khi cũng đưa ra mệnh lệnh rõ ràng cấm chỉ cô chơi điện thoại và máy tính trong thời gian dài.

Giữa hai bên máy tính và điện thoại Tư Lật chọn điện thoại, thế là đã hoàn toàn bị gác lại.

Cô được nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, chị Kết chẳng những không gọi điện thoại thúc giục cô, mà tài vụ bên kia cũng gửi tin nhắn cho cô để cô thẩm tra đối chiếu với tài khoản thẻ lương.

Đương nhiên chị Kết và tài vụ đều nghe theo mệnh lệnh của anh.

Nhân phẩm của Duyệt Nhất Trầm tốt không còn gì để nói, cô cảm thấy người đàn ông này đến bây giờ vẫn chưa có đối tượng kết hôn, đơn giản tựa như là tính gộp lại để thưởng, người người đều có cơ hội, nhưng cũng chỉ có một phần ngàn vạn cơ hội.

Duyệt Nhất Trầm không rảnh đưa cô ra ngoài chơi, chính cô lại không tiện ra ngoài, cho nên liên tục làm ổ ở nhà ba ngày, quả thật muốn mọc cỏ rồi. Cho nên buổi sáng Tư Lật thừa dịp lúc dì đi ra ngoài mua thức ăn, vụng trộm trượt xuống tầng.

Cô vẫn luôn muốn đi đến hồ bên kia một chút, thế nhưng Duyệt Nhất Trầm không cho cô đi một mình. Kỳ thật lúc cô lớn như thế đã tự mình đi chợ bán thức ăn mua thức ăn, cho nên Duyệt Nhất Trầm lo lắng hoàn toàn là dư thừa.

Qủa thật bên này phong cảnh rất tốt, không khí cũng rất mới mẻ, bởi vì là ngày làm việc cho nên trên đường không có nhiều người đi đường, thanh tịnh đến nỗi có thể nghe được tiếng chim hót êm tai.

Tư Lật đi một lúc đã hơi mệt, lúc đầu muốn quay lại nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy phía trước có đình nghỉ mát, nên sau đó đã thay đổi chủ ý.

Cô lại muốn đến đó chụp ảnh.

Cô cất bước đi qua, đi tới phía trước thì phát hiện ở trong lương đình có người, đồng thời là người mà cô quen biết. Thế là chưa kịp phản ứng đã thốt ra một tiếng chào hỏi, "Ngu Kỷ."

Lúc hai người đang ngồi nghe thấy tiếng bước chân đã dừng trò chuyện, giờ phút này lại bị người ta gọi cả họ lẫn tên, hơn nữa còn là một cô bé nhỏ, khó tránh khỏi không kinh ngạc.

Một vị khác là một chú để râu quai nón bện thành đuôi ngựa nhỏ cười một tiếng, "Ngu Kỷ, thật là ở chỗ nào cậu cũng có fan hâm mộ nhỏ."

Việc đã đến nước này, Tư Lật cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì chào hỏi, "Xin chào Ngô Thường lão sư."

Ngô Thường khẽ giật mình, "Ôi, ngay cả ông già là tôi cũng bị nhận ra.” Ông ấy vẫy tay với Tư Lật, "Cô gái nhỏ, đến đây ngồi, cháu ở gần đây? Một mình đi chơi?"

Tư Lật hiếm khi được chạy ra ngoài chơi lại gặp phải người quen, đương nhiên không nguyện ý từ chối, thế là thoải mái đi tới, vịn vào cái bàn ngồi lên băng ghế đá, cười trả lời Ngô Thường: "Cảm ơn lão sư, tự cháu chạy ra ngoài chơi, cháu ở gần chỗ này."

Ngu Kỷ cảm thấy cô bé này rất đáng yêu, nói chuyện rất ra dáng, còn nhìn vô cùng quen mắt, cũng không nhịn được trả lời cô: "Thật đáng yêu, cháu tên gì vậy? Năm nay mấy tuổi?"

"Cháu gọi... Tiểu khả ái." Cô thuận miệng trả lời, "Năm nay năm tuổi."

Ngu Kỷ cười ha ha, "Tại sao chú thấy cháu chỉ có khoảng ba bốn tuổi."

"Từ trước đến nay chú nhìn người đều không chính xác." Tư Lật không khách khí chút nào nói.

Ngô Thường cười lên ha hả, "Ngu Kỷ, fan hâm mộ nhỏ này của cậu không đơn giản."

Ngu Kỷ sờ mũi một cái, "Chú nhìn người thật không chuẩn, chú tưởng rằng người trợ lý trước của mình đã hơn ba mươi tuổi, kỳ thật người ta mới hai mươi lăm."

Tư Lật nhớ, tên tiểu hỗn đản này đang nói cô già.

Bọn họ đang nói chuyện, Tư Lật cũng không tiện tiếp tục làm lỡ chuyện của bọn họ, thế là ngồi một lúc liền đưa ra lời tạm biệt.

Ngô Thường cười híp mắt nhìn qua cô nhảy xuống ghế, bốn phía yên tĩnh đi ra ngoài.

Càng nhìn bóng lưng này càng thấy kỳ lạ, không biết ông ấy nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên ánh mắt lóe lên, sau đó nói với Ngô Kỷ: "Cô gái nhỏ này thích hợp làm diễn viên."

"Hả?" Ngu Kỷ không hiểu nhìn ông ấy một chút.

"Rất ổn trọng, thành thục, nhưng cũng không phải người lớn."

Bộ phim kia vẫn không tìm được nhân vật nữ chính phù hợp, mới vừa rồi còn thương lượng với ông ấy có nên mở rộng phạm vi tuyển chọn diễn viên hay không.

Ngu Kỷ kịp phản ứng, lập tức đứng dậy đuổi theo hướng cô gái nhỏ.

"Tiểu khả ái."

Tư Lật đi được mấy bước mới phản ứng được là đang gọi cô, quay đầu thì thấy một đôi chân dài.

Ngu Kỷ ngồi xổm xuống, bắn ra mị lực mê người của anh ta, "Tiểu khả ái, có hứng thú quay phim không?"

Vẻ mặt Tư Lật không hiểu: "Cái gì?"

Ngu Kỷ cho rằng cô không hiểu ý quay phim, lại nói: "Cháu có nhớ số điện thoại của mẹ cháu không? Có tiện cho chú một chút không?"

Tư Lật vẫn không có động tác.

Anh ta chỉ có thể đưa ra một tấm danh thiếp, "Vậy cháu cầm cái này về cho mẹ cháu xem, bảo bà ấy liên lạc với chú, có được không?"

Tấm thiệp này ở trong nhà cô có một đống lớn.

Tư Lật ừ một tiếng nhận lấy danh thiếp, vẫy tay với anh ta: "Hẹn gặp lại Ngu Kỷ."

"Hẹn gặp lại tiểu khả ái."

Tư Lật không có coi cái này ra gì, đến tối cùng quên mất, kết quả trước khi đi ngủ bị Duyệt Nhất Trầm đến lấy quần áo bẩn của cô thì phát hiện tấm danh thiếp trong túi.

Anh cầm danh thiếp đến hỏi cô gái nhỏ, "Hôm nay em đi gặp Ngu Kỷ rồi?"

"A? Cái gì?" Tư Lật giả vờ câm điếc.

"Nhưng nhà tôi không có danh thiếp của người này, lúc qua đây em cũng chỉ mang theo điện thoại với chìa khóa, như vậy xin hỏi tấm danh thiếp này từ đâu tới?"

Tư Lật xoay người giả vờ ngủ.

Duyệt Nhất Trầm đi qua bóp mặt của cô, "Em muốn gặp ai tôi không có quyền hỏi đến, đương nhiên cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng em không nên một mình đi ra ngoài, em là một đứa bé, bị người ta ôm một cái đi, không tìm thấy thỉ bảo tôi đi tìm ai đòi? Phòng làm việc làm mấy cái quảng cáo công ích về lừa bán trẻ em không phải tôi đã cho em xem qua mấy lần rồi sao?"

"Tôi biết." Tư Lật chột dạ nhỏ giọng nói, "Tôi không có đi ra ngoài, gặp được ở tiểu khi."

"Chỗ nào tiểu khu?" Duyệt Nhất Trầm hướng dẫn từng bước.

"Cái đình gần hồ."

"Anh ta nhận ra em rồi?"

"Không có, tôi không có nói mấy câu với anh ta."

Duyệt Nhất Trầm thở dài một hơi, sau đó lại hỏi: "Vậy vì sao anh ta đưa danh thiếp cho em?"

"Không biết, đúng rồi, lúc đó ở cùng một chỗ với anh ta còn có đạo diễn Ngô Thường, lúc anh ta đưa tôi danh thiếp còn hỏi tôi có muốn quay phim hay không, có thể là đang tìm nhóm diễn."

Sắc mặt Duyệt Nhất Trầm trầm xuống mấy phần, "Quay phim?"

"Ừm, còn bảo tôi cho số điện thoại của mẹ tôi để lưu, nếu tôi có số điện thoại của mẹ thì tốt rồi."

Duyệt Nhất Trầm có chút dừng lại, sau đó sờ lên gáy của cô, "Lần sau có thể lưu số điện thoại của tôi."

"A."

Cái đề tài này bởi vậy mà dừng.

Cô không nghĩ tới muốn quay phim, cũng bởi vì thái độ của Duyệt Nhất Trầm cực lực phản đối Duy Duy tiến vào giới diễn viên, cho nên ngay cả giúp Ngu Kỷ một chuyện là đi làm nhóm diễn cũng không có cân nhắc.

Đại khái là sợ Tư Lật lại vụng trộm đi ra ngoài, ngày thứ hai Duyệt Nhất Trầm mang cô tới phòng làm việc.